“Cốc…cốc” “Vào đi!” Jacy đỏng đảnh bước vào, tiếng giày cao gót “Lộp cộp” của cô ta vang lên từng nhịp. Cô ta đặt hai cốc cafe xuống bàn “Chủ tịch, tôi thấy anh có khách nên đã chuẩn bị hai cốc cafe luôn ạ” vừa nói vừa đánh ánh mắt mị hoặc về phía anh. Nhưng tức cho cô ta là anh còn chẳng thèm ngẩng đầu lên nhìn cô ta. Jacy mím môi đứng thẳng người, lườm Tô Mộc Hy rảnh rỗi ngồi vẽ kia.
– Xin lỗi…tôi không thích cafe – Tô Mộc Hy cảm nhận được ánh nhìn không mấy thiện cảm của người phụ nữ kia, cô nhếch môi đỏ mọng lên nói
– À vậy sao!? Tôi là thường theo sở thích của chủ tịch nên thành ra quen luôn, vô ý rồi… – Jacy cười cười nhưng ánh mắt lại ánh tia khiêu khích
– Haizz…Thiên thật là…uống nhiều cafe không tốt đâu đó! – Dám khiêu khích cô, ha, đó thích thì đây chiều
Lãnh Mạc Thiên đang làm việc nghe cô nói vậy cũng phải dừng lại. Cô gái nghịch ngợm này, lôi anh vào cuộc là sao đây.
Jacy trợn mắt, cô…cô ta gọi Lãnh Mạc Thiên là Thiên!!! sao cô ta dám gọi hẳn tên anh một cách thân mật như vậy!? Anh cũng không có phản ứng gì? Chẳng phải anh ghét người khác gọi thẳng tên mình ra sao? Rốt cuộc cô ta và anh có quan hệ như thế nào?
– Cô tên gì nhỉ? – Tô Mộc Hy đứng dậy bước tới gần Jacy rồi nhìn vào bảng tên trên áo của cô ta – À Jacy, cô là thư ký chủ tịch đúng không? Trông có vẻ xinh đẹp đó! Nhưng mà…biểu lộ tình cảm với cấp trên rõ quá…không được đâu nha
– Cô…
– Haha tôi không có ý gì đâu, chỉ muốn nhắc nhở cô về điều luật của tập đoàn chút thôi với lại… – Cô nhón chân lên nói nhỏ vào tai Jacy – Đừng có mà khiêu khích tôi.
Jacy đẩy mạnh cô ra, ánh mắt cô ta có phần hoảng hốt làm Tô Mộc Hy bật cười. Lãnh Mạc Thiên xem một màn vừa rồi mà nhíu mày “Đây là nơi làm việc không phải chỗ để mấy cô cãi nhau” Tô Mộc Hy chạy lại chỗ anh, bàn tay nắm lấy cánh tay anh hơi lay lay “Thiên, tôi chỉ nhắc nhở cô ấy thôi mà” Lãnh Mạc Thiên có chút đỏ mặt, cô đây là đang làm nũng sao?
– Nhắc nhở xong thì về chỗ làm việc đi, còn cô – Anh chuyển mắt qua Jacy – Ra ngoài đi, tôi không có bảo cô mang cafe vào! Lần sau đừng có tự tiện như thế!
– Vâng…vâng thưa chủ tịch – Cô ta mím môi căm hận nhìn Tô Mộc Hy
– À đợi đã… – Tô Mộc Hy gọi lại – Cô giúp tôi mang một ly trà xanh, một ly cacao nóng và vài loại bánh ngọt tới nhé!
– Nhưng… – Cô ta đưa mắt nhìn Lãnh Mac Thiên
– Theo ý cô ấy! – Anh nói
Thế nên Jacy chỉ có thể làm theo với một cách không cam tâm. Người phụ nữ này thật không đơn giản! Lãnh Mạc Thiên không hề tức giận với cô ta còn chiều theo ý cô ta nữa. Cô không thể hiểu được.
– Làm loạn đủ chưa? – Lãnh Mạc Thiên ngả người ra sau ghế, nhướn mày nhìn cô
– Tôi có làm loạn gì đâu…ai bảo cô ta chọc tức tôi – Cô cuốn cuốn lọn tóc bĩu môi nói
– Chọc tức? Cô ghen sao? – Anh cười gian
– Không thèm! – Cô le lưỡi – Mà anh có thư ký rồi còn cần thêm trợ lý làm gì nữa, tôi cũng không có việc gì làm
– Việc của cô là thực hiện những việc tôi giao
– Way, thế anh cho tôi giúp anh đi chứ ngồi không nãy giờ chán quá!!!
Lãnh Mạc Thiên thở dài phẩy tay ý cô lại gần. Tô Mộc Hy hớn hở đứng dậy đi đến. Anh đẩy một nửa số tài liệu trên bàn sang cho cô “Sửa và phân loại hết đống này, nếu có gì không ổn thì để riêng ra rồi trình bày với tôi” cô ôm lấy chồng tài liệu khá nặng, gật gật đầu rồi về chỗ của mình bắt đầu xử lý công việc. Lãnh Mạc Thiên nhìn cô gái nhỏ nghiêm túc làm việc mà mỉm cười. Rất vừa ý anh!
Hai người nghiêm túc làm việc của mình, không ai lên tiếng. Căn phòng chỉ còn vang lên tiếng “sột soạt” của lật giấy và bút viết. Dù vậy nhưng không khí giữa hai người lại rất hòa hợp. Một sự ăn ý nào đó mà cả hai đều có thể cảm nhận được.
Không lâu sau, Jacy mang đồ uống và bánh ngọt vào. Lần này cô ta không có dám gây địch ý với Tô Mộc Hy nữa. Đặt đồ ăn trên bàn, cô ta cúi người chào rồi nhanh chóng rời đi. Tô Mộc Hy bật cười “Khôn ngoan rồi đó!” Lãnh Mạc Thiên lắc đầu thở dài, thật sự là một cô gái nghịch ngợm.
– Thiên, anh dừng công việc một chút đi, ra uống trà và ăn bánh ngọt nè – Tô Mộc Hy
– Uh – Lãnh Mạc Thiên
– Wow, có bánh dâu, bánh chocolate, bánh trà xanh, bánh xoài nè… – Cô mở hộp bánh ra, lấy ra từng chiếc bánh nhỏ mà thích thú.
– Thích thì cho cô hết đó – Anh cười
– Anh cũng phải ăn đi chứ! Sáng anh mới uống mỗi cốc cafe với lại một chiếc sandwich, không muốn sống nữa hả? – Cô chống nạnh mắng anh
– Được rồi – Đến là chịu thua với cô
– Anh uống ít cafe thôi, không tốt cho sức khỏe đâu, nên uống trà xanh này, vừa thanh lọc được cơ thể vừa tốt cho sức khỏe…
– Ukm – Anh nhấp một ngụm nước trà xanh cô đưa, rất hưởng thụ sự chăm sóc của cô
Tô Mộc Hy cũng uống ly cacao nóng của mình. Cảm nhận vị ngọt xen lẫn chút đắng từ từ đi xuống cổ họng. Cô thoải mái cười, sau đó ăn thêm miếng bánh dâu. Thật quá tuyệt vời!
Lãnh Mạc Thiên bị cô nài nỉ rồi bắt ăn, anh đành phải ăn thứ bánh ngọt theo anh là ngấy kia mỗi cái một chút. Thực sự anh chỉ muốn ăn bánh cô làm thôi, không có muốn ăn cái bánh khác đâu. Có lẽ cô đã hiểu nhầm anh thích ăn bánh ngọt. Thật là tự làm tự chịu. Lãnh Mạc Thiên cố nhai cho xong mấy miếng bánh mà khóc thầm trong lòng.
– 10 phút nữa tôi đi họp, cô ngồi đợi ở phòng nhé! – Anh uống hết cốc trà xanh thơm mát, thư giãn để cô giúp anh mát xa.
– Tôi đi với! Tôi hứa không quậy gì anh đâu – Cô nghiêng đầu qua làm mặt cún cưng nhìn anh, giọng mang theo vài phần nài nỉ
– ….
– Tôi muốn học hỏi thêm mà, coi như là phần thưởng cho việc tôi giúp anh mát xa nha – Nhịp tay trên vai cô tăng thêm vài phần, hai bàn tay linh hoạt bóp bóp phần vai gáy
– … – Anh đen mặt, cô mát xa giúp anh thay cho đồ đút lót sao? – Thôi được rồi, nhớ lời cô nói đó!
– Ukm, cảm ơn anh nhiều nha Thiên – Cô vui vẻ từ sau ôm lấy cổ anh mà ngọt ngào nói.
Anh cứng người lại, cô gái này không biết là cố tình hay vô ý mà đè phần mềm mại trước ngực kia cọ cọ vào lưng anh còn cái giọng ngọt ngào chết người kia nữa. Thật không biết bảo vệ bản thân gì cả! Không coi anh là đàn ông chắc. Lãnh Mạc Thiên thực chất muốn cô ôm mình thêm lúc nữa nhưng anh phải đi họp, tiếc nuối tháo tay Tô Mộc Hy ra “Rose, đến giờ rồi!” cô gật đầu cười đi theo anh.