Tô Mộc Hy chần chừ cầm chiếc khăn bông lên, bước đến nhẹ nhàng lau tóc cho anh. Lãnh Mạc Thiên nhắm mắt lại, cảm nhận từng ngón tay cô luồn vào tóc mình, động tác nhẹ nhàng mà cẩn thận. Hai người chìm vào im lặng, căn phòng lớn chỉ còn tiếng nước chảy từng giọt và tiếng máy sấy tóc.
Đến khi tiếng máy sấy dừng lại thì mái tóc của Lãnh Mạc Thiên đã khô ráo. Anh không nói lời nào, đứng dậy lấy quần áo trong tủ ra và bắt đầu mặc vào. Tô Mộc Hy nhắm chặt mắt lại, lúng túng nói “Tôi…tôi ra ngoài trước!” lần này Lãnh Mạc Thiên không ngăn cô lại nữa, tiếng đóng cửa vang lên, anh khẽ cười.
Bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên, Lãnh Mạc Thiên lười biếng cầm lấy chiếc điện thoại để trên bàn nhấn nghe “Việc gì?” đầu dây bên kia vang lên giọng nói đầy cung kính “Lãnh thiếu, chúng tôi có tin báo một chiếc máy bay tư nhân của Ý sắp khởi hành di chuyển về phía nam Trung Quốc”
– Thời gian? – Lãnh Mạc Thiên nhíu mày, sẽ không phải là trùng hợp thế chứ!?
– Dạ, cách đây 3 tiếng ạ! – Tên thuộc hạ
– Theo dõi chiếc máy bay đó và xác nhận thông tin những người ở trong đó! – Anh ra lệnh
– Rõ
Cúp máy, sắc mặt Lãnh Mạc Thiên tối sầm lại. Tô Viễn, ông không ngu ngốc đến vậy chứ!? Trước tiên hãy tự mình cầu nguyện đi, nếu chiếc máy bay đó là của ông và người ở trong đó cũng là ông thì đừng mong tôi cho ông sống sót!
Hai bàn tay nắm chặt lại, có thể nghe rõ tiếng “Rắc…rắc” của xương cốt. Anh với lấy chiếc áo Măng tô treo trên móc, vừa đi vừa mặc vào, nhanh chân xuống gara để xe và lái đi. Khi Tô Mộc Hy vừa chạy ra thì chiếc xe BMW màu đen đã phóng đi mất. Cô lo lắng nhìn theo, trong tay là một hộp bánh ngọt mà cô tự làm.
*********************
Tại dinh thự Lãnh gia
“Cháu nói sao? Tìm được hung thủ rồi???” lão gia của Lãnh gia – Lãnh Thượng lớn tiếng hỏi. Nét mặt ông chứa đầy sự kinh ngạc xen lẫn vui mừng. Lãnh Mạc Thiên mỉm cười nắm lấy bàn tay nhăn nheo gầy gò của ông mà gật đầu.
Lãnh Thượng bỗng thấy cay cay mắt, ông cúi đầu lẩm bẩm “Cuối cùng…cuối cùng cũng tìm được rồi…con trai…con dâu, cháu trai ta đã tìm được rồi!” Lãnh Mạc Thiên vòng tay ôm lấy ông ” Ông, cháu đã nói tìm được là sẽ tìm được, cho dù là bằng cách nào đi nữa! Vì Lãnh gia, vì ông và vì bố mẹ! Lãnh Mạc Thiên cháu không bao giờ có thể quên được”
– Thiên, cảm ơn cháu! – Lãnh Thượng nhẹ nhàng xoa đầu cháu trai – Vậy…kẻ đó là ai? Phải người mà ta biết không?
– Là người này ạ! – Lãnh Mạc Thiên lấy trong túi áo ra tấm ảnh mà anh đã tìm thấy ở thư phòng
– …Sao…sao có thể chứ!? – Ông lão bất ngờ đến nỗi làm rơi tấm ảnh xuống sàn nhà, gương mặt ông dường như không thể tin nổi
– Ông ơi, có chuyện gì sao ạ? – Anh vội nhặt lấy bức ảnh, lo lắng nhìn ông
– Sao có thể là thằng bé đó được, ta vẫn còn nhớ Tô Viễn là một đứa rất ngoan và tài giỏi…nó vẫn thường hay đến Lãnh gia thăm ta mà…
– Ông…chuyện này không nhầm được đâu ạ! Cháu đã tìm đủ bằng chứng rồi! Chính hắn là người đã gián tiếp gây tai nạn cho ba mẹ, tất cả chỉ vì sự tham lam và ích kỷ!
– Thiên, cháu…
– Dù đối với ông hắn là người tốt và đáng mến đến mức nào thì đối với cháu, ngay tại thời điểm hắn cho người gây tai nạn khiến ba mẹ phải oan ức mà mất đi thì hắn đã trở thành một con ác quỷ! Một con ác quỷ không hơn không kém!
– …Ta hiểu rồi, ta xin lỗi cháu Thiên à! Chỉ do ta quá kinh ngạc – Ông lão ôm trán thở dài – đúng là ma lực của đồng tiền có thể thay đổi một con người
– Có lẽ Tô Viễn sắp về Trung Quốc rồi, cháu sẽ đích thân tiếp đón hắn thật chu đáo! Ông yên tâm! – Anh nhếch môi cười
– Về Trung Quốc!? Hắn còn dám về sao? Đã từng ấy năm như vậy rồi! – Ông tức giận
– Mọi thứ hãy để cháu lo được không ông? Khi bắt được hắn rồi, cháu sẽ đưa hắn về đây cho ông xử tội, được không ạ!?
– Đương nhiên rồi! – Ông cười vỗ vai Lãnh Mạc Thiên – Như cũ, trông đợi hết vào cháu đấy!
– Vâng! – Lãnh Mạc Thiên cười híp mắt vui vẻ.
Ra khỏi phòng, sắc mặt anh lạnh lùng trở lại. Bức ảnh trong tay đã bị vò nát từ bao giờ, phải biết là anh đã kìm nén cơn tức giận lại để nó không bộc phát quá mức trước mặt ông. Anh hiểu ông mình là người như thế nào! Lãnh Thượng là vị lão gia ai ai cũng kính trọng nhưng để ông coi trọng và quý mến một người là vô cùng hiếm có.
Theo như vẻ mặt và lời nói của ông thì Tô Viễn từng là người mà ông quý mến và coi trọng. Từ đó anh có thể chắc chắn được Tô Viễn không phải người đơn giản. Bạn thân của bố, thường xuyên đến Lãnh gia thăm ông, được ông coi trọng. Lãnh Mạc Thiên anh thực sự rất mong chờ cơ hội được gặp mặt hắn – Tô Viễn.
*******************
“Ba, ba quyết định rồi chứ!?” Simon có phần lo lắng, anh hỏi lại Tô Viễn. Tô Viễn bật cười “Haha có gì mà phải chần chừ hả? Con cứ hỏi lại ta nhiều như thế thành ra ta thấy phiền đấy!”
– Ngày kia chúng ta sẽ khởi hành, ba có cần con chuẩn bị gì không ạ? – Simon mím môi rồi nói
– Ta chỉ cần con đưa tiểu Hy đi thôi! Mọi việc còn lại, để ba giải quyết! Được chứ!? – Tô Viễn mỉm cười
– Ba, thế này là quá nguy hiểm! Dù Lãnh Mạc Thiên là người của Bạch đạo nhưng hắn vẫn có thể giết người mà không để lộ bất cứ thông tin nào! Ba biết hắn là người đứng đầu của Bạch đạo mà, còn là bạn của tên Hữu Cảnh nữa! Ai dám đụng đến hắn chứ!?
– Không phải có con đấy sao? Haha, đừng lo cho ta nữa…nếu có việc gì xảy ra thì con hãy đưa tiểu Hy và mẹ con trở về nước hoặc đi một nơi nào đó thật xa! Bảo vệ bản thân và họ thật tốt! Ta chỉ cần thế thôi! Con đồng ý với ta không? – Ông nhẹ nhàng nói
– Vâng thưa ba! – Anh đành phải cúi người tuân mệnh
– Vậy cứ thế nhé! Ngày kia chúng ta đi!
Nói rồi Tô Viễn rời khỏi phòng, Simon nhìn theo bóng lưng ông khuất dần mà lâm vào trầm mặc.