“Ông nội!” tiếng gọi quen thuộc chợt vang lên khiến Lãnh lão gia đang ngồi uống trà cũng phải quay đầu ra nhìn. Lãnh Mạc Thiên mặc chiếc áo thun trắng đơn giản, quần ngố đen thoải mái bước xuống cầu thang. Mái tóc anh có chút ẩm ướt vì mới tắm rửa xong, gương mặt tuấn mĩ tràn ngập vui vẻ.
Lãnh lão gia hừ lạnh không đáp, ông tiếp túc rót chén trà và uống. Hoàn toàn không thèm để ý đến Lãnh Mạc Thiên. Anh mỉm cười nói “Sức khỏe ông chưa được ổn định, sao ông không để cháu đến thăm ông?”
– Chờ anh đến thăm thì chắc tôi có chắt luôn ý! – Lãnh lão gia bĩu môi nhìn ngó xung quanh – Đâu, cháu dâu của ông đâu rồi?
– Dạ… – Anh xoa xoa cánh mũi, không tự nhiên nhìn đi chỗ khác.
– Hửm??
– Cô ấy mới xuất viện về đến nhà, cảm thấy mệt nên đã ngủ rồi ạ!
– Bà quản gia bảo cháu đang làm việc nên không nghe điện thoại của ta, có đúng thế không?
– Vâng…dọ này công việc nhiều lắm ông ạ!
– Haizz…chủ yếu hôm nay ta đến đây là để gặp mặt cháu dâu, ai ngờ lại không gặp được – Ông tiếc nuối nói
– Ông đừng lo, nếu ông muốn thì ngay ngày mai cháu sẽ đưa cô ấy đến ra mắt ông – Anh mỉm cười đứng dậy vòng ra sau lưng Lãnh lão gia, đấm đấm vai xoa bóp nịnh nọt.
– Còn phải đợi ngày mai nữa hả? – Ông có chút không hài lòng nhưng rồi cũng gật đầu – Thôi được rồi, mai thì mai, giờ cháu đã xong việc chưa, ăn cơm cùng ông một bữa! Tiện thể bàn vài chuyện làm ăn luôn.
– Vâng, được ạ! – Lãnh Mạc Thiên thử phào, anh cười cười theo ông vào phòng ăn.
Hai ông cháu ngồi đối diện nhau, trên bàn là các món ăn Trung đông truyền thống, toàn bộ đều là các món ăn yêu thích của Lãnh lão gia. Hai người vừa ăn cơm vừa trò chuyện. Từ công việc cho đến chuyện thường ngày nhưng chủ yếu vẫn là về người cháu dâu bí ẩn kia.
Lãnh Mạc Thiên rất sẵn sàng kể về cô cho ông nội nghe. Vừa kể mà ánh mắt anh ánh lên niềm hạnh phúc. Điều đó không khỏi khiến cho Lãnh lão gia kinh ngạc, trong lòng càng tăng thêm sự tò mò về Tô Mộc Hy.
Dù nói kể thì kể đó nhưng anh vẫn còn một chuyện mà anh không dám kể với ông. Đó là…Tô Mộc Hy lại chính là con gái của kẻ thù – người đàn ông đã cướp đi sinh mạng của ba mẹ anh và cũng là con trai ruột, con dâu của ông anh. Có lẽ anh vẫn phần nào cảm thấy lo lắng. Nếu ông không chấp nhận cô thì sẽ chẳng có cách nào để cho cô một danh phận như cô mong muốn cả.
***************
Ngày hôm sau
Buổi họp báo diễn ra với hơn trăm phóng viên đến từ các tòa soạn lớn nhỏ khác nhau trên toàn thế giới. Lí do khiến quy mô trở nên lớn như vậy chỉ có thể là do Lãnh Mạc Thiên – Vị chủ tịch trẻ tuổi quyền thế bậc nhất trong giới thương gia. Hơn nữa, ngoài việc phỏng vấn về dự án trung tâm thương mại vàng kia thì anh sẽ nói về vấn đề tình cảm của mình. Đó mới là điều mà đám phóng viên cần nhất.
Đứng trên bục cao, Lãnh Mạc Thiên một mình hiên ngang, cao ngạo thuyết trình về dự án của mình. Anh như ngôi sao sáng rực rỡ nhất trong đêm bởi sức thu hút cực kì khó cưỡng này. Kết thúc bài thuyết trình, tiếng vỗ tay vang lên rầm rộ. Tiếp đến là buổi phỏng vấn đơn thuần mà anh đã sắp xếp.
“Lãnh chủ tịch, tôi có thể mạn phép được hỏi ngài một câu hỏi ngoài lề được không ạ?” – một phóng viên lên tiếng. Lãnh Mạc Thiên chuyển mắt sang anh ta rồi gật đầu. Người phóng viên có chút rùng mình, không nghĩ chỉ với một ánh mắt thôi mà đã khiến anh ta cảm thấy áp lực như vậy rồi.
– Là…vấn đề liên quan đến tình cảm ạ! – Nói xong, thấy sắc mặt của Lãnh Mạc Thiên không có vẻ gì là tức giận, anh ta nói tiếp – Tôi được biết là ngài mới kí kết hợp đồng với Vũ thị, vậy chuyện này có liên quan gì đến Vũ tiểu thư không ạ?
– Sao cậu nghĩ vậy? – Anh nhếch môi hỏi
– …à vâng…chỉ là tôi đã thấy những bức ảnh của hai người và tôi tò mò thôi!
– Tôi là người công tư phân minh, chuyện hợp tác trong công việc là rất bình thường! Và nó hoàn toàn không hề liên quan đến Vũ tiểu thư như mọi người vẫn nghĩ – Giọng anh vang lên đều đều.
– Vậy chuyện bức ảnh…
– Đó là có người muốn hãm hại tôi, chứ bản thân tôi không dám lén lút với người khác ở nơi công cộng như vậy.
– Lãnh chủ tịch! Người phụ nữ mà đi cùng ngài ra khỏi bệnh viện có phải là người yêu của ngài không?
– Mọi người nghĩ thế nào? – Anh mỉm cười
– Nếu là thật thì là một chuyện đáng ăn mừng đó ạ! – Đám phóng viên nhìn nhau nhao nhao nói.
– Haha, cũng nhân cơ hội này tôi thừa nhận luôn, người đi cùng tôi hôm ấy chính là vị hôn thê của tôi và cũng là người con gái duy nhất tôi yêu – cô ấy tên Tô Mộc Hy…
Câu nói vừa dừng lại thì ngay lập tức cả hội trường như “bùm” một tiếng lớn. Tất cả đều kinh ngạc nhìn nhau, mắt gần như sắp rớt ra khỏi tròng. Sau đó là vô vàng tiếng “lách cách” của bàn phím rồi đến tiếng ” tách tách” của máy ảnh vang lên.
Lãnh Mạc Thiên hài lòng nhìn đám phóng viên nhà báo. Phản ứng đúng như anh nghĩ tới, chắc chắn cô gái nhỏ kia sẽ rất hạnh phúc đây. Bill từ phía cánh gà bước ra gần anh, khẽ cúi người nói “Chủ tịch!”
– Có chuyện gì? – Lãnh Mạc Thiên nhướn mày
– Ngài nói ra như vậy không nghĩ sẽ liên lụy đến Tô tiểu thư sao? – Anh ta mím môi rồi nói
– Bill! – Anh nhíu mày
– Tôi xin lỗi!
– Tôi tự khắc biết bản thân mình càn làm gì, không cần cậu khuyên bảo gì đâu
– Tôi không dám ạ!
– Lui đi!
Cuộc đối đáp ngắn ngủi kết thúc, để đám phóng viên tự tung tự đại. Lãnh Mạc Thiên quay người rời đi, Bill cùng vài người vệ sĩ đi đằng sau. Buổi họp báo đến thế là dừng lại nhưng đối với đám phóng viên nhà báo thì đây là lần may mắn nhất của bọn họ.