Chỉ vài tiếng sau, tất cả báo chí lớn nhỏ trên thế giới đều tràn ngập các tin tức về Lãnh Mạc Thiên và tiêu điểm trong các tin đó là: người con gái duy nhất tôi yêu – Tô Mộc Hy. Thế là mọi thứ lại chuyển hướng sang điều tra tìm kiếm thông tin về cô gái tên Tô Mộc Hy này.
Đám phụ nữ thì nghiến răng nghiến lợi, hận không thể nhìn thấy Tô Mộc Hy mà xé xác. Bởi người trong mộng bấy lâu nay của bọn họ bị cướp mất. Mà chính anh còn tự mình thừa nhận, công khai trước giới báo chí. Đây là điều gần như là không thể mà giờ đã thành có thể rồi.
Lúc này, ở Lãnh gia
Xem qua trên màn hình tivi, Tô Mộc Hy ngồi trên ghế sofa, tay cầm điều khiển. Gương mặt không biểu cảm, khóe môi giật giật, không có vẻ gì là mừng rỡ. Bà quản gia từ phòng bếp đi ra, vừa kịp xem được tin tức này, không khỏi thấy vui mừng
– Tiểu Hy, cháu xem thiếu gia kìa! Cậu ấy đúng là rất yêu cháu đấy!
– ….
– Tiểu Hy!? – Bà quản gia ngạc nhiên gọi cô – Cháu không vui sao?
– Vui thì có nhưng mà…không phải là quá khoa trương sao ạ?
– Thế này còn bình thường đó! Cậu chủ chưa bao giờ làm mấy việc như vậy đâu, nhưng vì cháu mà cậu ấy đã phá đi quy tắc của mình! Tiểu Hy, cháu phải cảm thấy mình rất may mắn đó!
– Ukm… – Cô cúi đầu mỉm cười, người đàn ông này đúng là nói là làm. Nếu không phải sáng hôm nay cô bảo mệt vì đêm qua anh hành cô quá độ thì chắc tin tức này sẽ còn lớn nữa.
Tô Mộc Hy lấy điện thoại ra, search trên google. Đúng như cô nghĩ, vừa ghi chữ “Tô” ra thì đã có hàng loạt cái tiêu đề hiển thị bên dưới.
“Tô Mộc Hy – vị hôn thê bí ẩn của Lãnh chủ tịch”
“Tô Mộc Hy – nhan sắc xinh đẹp thoáng qua”
“Tô Mộc Hy – người phụ nữ được chính Lãnh chủ tịch thừa nhận”
“Màn công khai trước giới báo chí trên toàn thế giới, Tô Mộc Hy – người phụ nữ may mắn nhất”
Dù là có chút kinh sợ vì tốc độ phủ sóng của anh nhưng cô vẫn không khỏi xúc động. Người đàn ông này, kiêu ngạo lạnh lùng đến thế nhưng đã vì cô mà làm điều mà anh chưa bao giờ làm. Thật sự cô rất may mắn, rất may mắn!
Nụ cười trên môi không kìm nổi mà thêm phần rạng rỡ. Đúng lúc này, tin nhắn điện thoại vang lên, Tô Mộc Hy mở ra xem. Trên màn hình điện thoại là tin nhắn đến từ người mà cô đang nghĩ tới – Lãnh Mạc Thiên “Chờ anh về!” haha, thật là…cô hạnh phúc cười rồi nhắn lại cho anh “Rõ”
Cùng lúc đó, cùng một hoàn cảnh nhưng tâm trạng lại khác hoàn toàn với người còn lại. Xem tin tức trên tivi mà Vũ Thi tức đến run người, cô ta nắm chặt tay lại, móng tay cắm vào lòng bàn tay đến chảy máu nhưng dường như cô ta không quan tâm. Trong đầu chỉ chiếu đi chiếu lại những hình ảnh Lãnh Mạc Thiên lạnh nhạt với cô ta, rồi đến khi anh thẳng thừng phủ nhận có quan hệ với cô ta và cuối cùng là tuyên bố yêu người phụ nữ khác trên khắp giới truyền thông toàn thế giới.
Từ trước đến nay, không có gì là Vũ Thi cô không đạt được cả. Từ tiền bạc, nhan sắc cho đến người yêu của người khác. Nhưng lần này lại khiến cô ta thất bại thảm hại, Lãnh Mạc Thiên đã khiến cho cô ta xấu hổ trước giới truyền thông. Cô ta còn mặt mũi nào mà ra ngoài đường nữa chứ!? Vũ Thi từ cảm giác thích thú chuyển thành hận thù.
Lãnh Mạc Thiên và Tô Mộc Hy, hai người đã đụng đến lòng tự trọng của Vũ Thi này. Vậy thì đừng trách tôi ác! Lãnh Mạc Thiên, sẽ không có gì khiến anh thất bại nếu không tìm được điểm yếu của anh. Và giờ tôi đã biết nên anh hãy chuẩn bị tinh thần mà đón nhận nó đi! Còn Tô Mộc Hy, chính tay tao sẽ giải quyết mày!
Dường như cơn tức giận đã bao trùm lên khắp suy nghĩ của cô ta. Vũ Thi giờ chỉ toàn là hận thù, người kiêu ngạo như cô ta không chịu nổi sự thất bại này. Nhất là thất bại về mặt tình cảm nữa chứ! Vì thế mà cô ta lấy máy điện thoại ra, liên lạc với ai đó. Khi đầu dây bên kia vừa có tín hiệu, cô ta nói “Có vụ mới cho mày rồi đây!”
******************
Tại dinh thự Lãnh gia, chiếc xe limo đen đỗ trước cổng ra vào. Trong xe là Lãnh Mạc Thiên và Tô Mộc Hy, cô nhìn ra ngoài cửa xe, có chút lo lắng mà nói “Thiên, nhỡ ông không thích em thì sao?” Lãnh Mạc Thiên có chút ngẩn ra rồi anh bật cười “Haha, em không sợ khi đến Lãnh gia mà là sợ ông không thích em à?”
– Thiên! Em nói thật đó! – Cô mím môi đánh anh.
– Thôi anh biết rồi… – Anh giữ hai tay cô rồi cầm lên hôn nhẹ – Em đừng lo, ông nội không khó tính lắm đâu! Với lại ông rất thưởng thức những người dũng cảm.
– Dũng cảm? – Cô nghiêng đầu thắc mắc hỏi
– Uh, là em đã khiến anh yêu em đó! – Anh nháy mắt
– Thật là… – Tô Mộc Hy đỏ bừng mặt, cô quay sang chỗ khác.
– Chúng ta vào thôi, có anh ở đây nên em không phải sợ gì hết!
– Ukm…
Chiếc xe limo đen chuyển bánh tiến thẳng vào khu dinh thự lớn bậc nhất trên thế giới này. Hai hàng vệ sĩ cao lớn đứng dọc hai bên, đồng loạt cúi người chào. Tô Mộc Hy thầm cảm thán, chắc hẳn ông nội của Lãnh Mạc Thiên phải là người có uy lực ghê gớm lắm thì mới có thể có ngày hôm nay.
Lãnh Mạc Thiên cũng là một ví dụ chẳng hạn, nhìn anh đã toát lên khí chất hơn người rồi. Nhớ lại lần đầu gặp người đàn ông này, cô không khỏi mỉm cười. Ai đó ngồi cạnh cô thấy vậy liền giơ tay búng nhẹ lên trán cô “Vợ ngốc, nghĩ ngợi gì mà cười toe toét vậy hở?” cô bặm môi ôm trán “Ai là vợ ngốc hả?”
– Còn ai khác ngoài em chứ!?
– Em cũng không ngốc! Anh mới ngốc!
– Haha phải rồi, vợ ngốc thì phải đi đôi với chồng ngốc mới hợp nhỉ? Anh sẽ chấp nhận mình ngốc để được bên em.
– Sao càng ngày anh càng sến ấy thể hả?
– Không phải vì em sao?
Đúng là ba chấm thật mà!