“Ta hỏi lại lần nữa, cô ấy đâu rồi!?” Lãnh Mạc Thiên gằn giọng nói, gương mặt tức giận phủ sương lạnh lẽo đến rợn người. Anh ngồi trên sofa, ánh mắt quét qua một lượt. Một đám thuộc hạ quỳ trên sàn nhà, không ai dám ho he câu gì.
Có chết anh không cơ chứ!? Đang tính xử lý công việc xong sẽ nhanh chóng trở về nhà, ôm lấy thân hình mềm mại quen thuộc kia rồi được ăn một bữa cơm do cô nấu. Ai ngờ vừa về đến biệt thự đã biết tin cô bị bắt đi, mà còn tức giận hơn là hai tên thuộc hạ của anh vì đi nghe lời cô mà cuối cùng lại không bảo vệ được cô.
Bà quản gia đứng ở phía ngoài, nhìn cảnh này không khỏi thở dài, đắn đo vài hồi cũng quyết định đi vào can ngăn “Cậu chủ, cậu bình tĩnh lại đi rồi nghe họ nói rõ ràng”
– Còn đứng im đấy à!? – Lãnh Mạc Thiên liếc mắt về phía hai người thuộc hạ được cử đi theo bảo vệ Tô Mộc Hy.
– Dạ thưa, chuyện là… – Một trong hai người đứng lên kể lại rồi nói – Tuy camera bị phá hỏng nhưng chúng tôi vẫn đang tìm tung tích cô gái phục vụ kia.
– Giờ còn kể công với tôi sao? Chuyện các người không bảo vệ được cô ấy! Đó là sự thật! – Anh đập bàn “rầm” một cái – Đến Ngục Đêm chịu cực hình đi!
– Rõ! – Hoàn toàn không nao núng mà tuân lệnh, đi chịu cực hình còn hơn đứng đây chịu sự tức giận của cậu chủ.
– Còn lại tất cả các người, có lục tung cả thành phố hay cả thế giới này lên, cũng phải tìm bằng được Tô Mộc Hy, nếu không chuẩn bị nộp mạng cho cá mập đi là vừa! – Lãnh Mạc Thiên xoa xoa mi tâm, ra lệnh cho đám thuộc hạ
– Rõ! – Đám người áo đen đồng thanh rồi đồng loạt nhanh chóng rời đi.
Gần 30 phút sau, Lãnh gia được đón chào một vị khách mới theo một cách rất đặc biệt. Chiếc bao tải lớn liên tục chuyển động cùng tiếng kêu “ưm ưm” không ngừng phát ra từ trong đó được một tên thuộc hạ cao lớn khỏe mạnh ném “phịch” xuống dưới sàn. Rồi anh ta ngồi xổm xuống, tháo miệng bao tải ra, một thân ảnh nhỏ ngã ra ngoài.
Nhận được tin là Lãnh Mạc Thiên đã từ trên lầu đi xuống, yên vị chờ đợi ở phòng khách. Ánh mắt lạnh lẽo chiếu thẳng đến thân ảnh vừa mới ngã ra khỏi chiếc bao tải. Một cô gái vóc dáng nhỏ nhắn, mái tóc ngắn màu cafe ngang vai, ngũ quan được coi là thanh tú. Trên người cô ta là áo thun trắng và quần Jeans đơn giản.
Trông cũng bình thường thôi mà sao lại có gan lớn đến như vậy? Lãnh Mạc Thiên thầm nghĩ. Anh nhìn sang tên thuộc hạ ban nãy, anh ta hiểu ý liền kéo miếng băng dính dán ở miệng cô ta ra. Được giải thoát, người phục vụ sợ hãi lắp bắp nói “Tôi…tôi không biết gì cả! Các anh…các anh…bắt nhầm người..rồi!” trong lòng không ngừng chửi rủa. Ai biết được cô gái bị bắt kia lại có thể có vai vế lớn như vậy. Chuyện cô ta mất tích khiến cô phải bị bắt cóc thế này! Thật kinh khủng!
– Tôi cho cô hai lựa chọn, một là nói sự thật, hai là chôn sống cùng gia đình! – Anh mỉm cười nói
– Anh…. – Mới nghe thôi mà cả người cô ta đã run rẩy rồi, người đàn ông này..còn đáng sợ hơn cả cô tiểu thư họ Vũ kia. Lại bị lấy gia đình ra uy hiếp, người phục vụ không chịu nổi mà lớn tiếng – Tại sao…tại sao các người cứ thích lấy gia đình của tôi ra để uy hiếp hả? Có làm gì thì hãy nhắm vào tôi, đừng đụng đến gia đình tôi!
– Nói vậy là ngoài tôi ra…còn có người uy hiếp cô như vậy hả?
– Tôi…
– Nếu vậy thì…tôi có thể đảm bảo với cô một điều rằng, nếu cô chịu nói ra sự thật thì tôi sẽ giúp cô bảo vệ gia đình, còn có thể trả giúp gia đình cô món nợ 500 triệu nữa…
– Anh…sao anh biết? – Cô ta ngạc nhiên
– Mấy chuyện đó dễ dàng thôi! – Anh nhún vai
– Những điều anh nói là thật sao?
– Cô chỉ cần biết tôi tên Lãnh Mạc Thiên là được rồi
– Lãnh Mạc Thiên? Ngài…ngài là chủ tịch của Lãnh thị sao? Trời ơi…
– Giờ thì cô có thể nói được rồi chứ!?
– Vâng…vâng, người đó là tiểu thư của Vũ gia tên Vũ Thi! – Người phục vụ nhanh chóng nói – Cô ta uy hiếp sẽ đụng đến gia đình tôi nếu như tôi không nghe theo những lời cô ta nói! Tôi chỉ là một nhân viên phục vụ của một quán cafe nhỏ, làm sao có thể chống lại được cô ta!
Nói đến đây, người phục vụ mỉm cười như muốn tự khinh bỉ chính mình. Cô ta nói tiếp “Đúng như kế hoạch, Tô tiểu thư đến quán cafe và có gọi một ly sinh tố xoài. Ban đầu tôi nghĩ cô ấy sẽ không biết nhưng chỉ vài phút sau thôi, cô ấy đã khiến tôi kinh ngạc! Cô ấy biết rõ đây là cái bẫy và ngạc nhiên hơn là cô ấy vẫn tự đến và bảo vệ sĩ đợi ở ngoài cửa. Tôi nghĩ việc chấp nhận đi theo Vũ Thi là một sự tính toán của cô ấy” cô ta ngẩng đầu nhìn anh “Vậy nên anh cũng đừng lo lắng nữa!” trong lòng khẽ kêu, Lãnh chủ tịch quả đúng như trong truyền thuyết, đẹp trai quá đi!!!
Nhìn ánh mắt có phần chuyển hướng sang si mê của cô phục vụ. Lãnh Mạc Thiên có phần khinh thường, đúng là trên thế giới này. Ngoài Rose ra thì tất cả người phụ nữ còn lại đều tầm thường!
Bị người đàn ông đằng sau không chút thương tình giơ chân đá nhẹ vào lưng một cái. Cô phục vụ giật mình kêu đau, quay phắt ra lườm tên áo đen đã bắt mình vào bao tải và ném một cách thô bạo. Nhưng rồi bỗng nhiên cô ta chợt nhớ ra chiếc điện thoại mà Tô Mộc Hy nhờ đưa. Cô ta liền nói “Chủ tịch, tôi quên mất…Tô tiểu thư có nhờ tôi đưa cho ngài chiếc điện thoại này”
Lãnh Mạc Thiên cầm lấy nhìn qua rồi mới chắc chắn đây là máy của Tô Mộc Hy. Anh mở máy ra, ngón tay bấm bấm vài cái rồi lướt trên màn hình. Đôi môi mỏng nhếch nhẹ lên, mèo con nghịch ngợm này, còn dám đi chơi sao?
Sau đó, tiếng “tít tít” vang lên, Lãnh Mạc Thiên liền quay sang tên thuộc hạ nói “Tìm trên tọa độ tín hiệu của Tô Mộc Hy, huy động người và chuẩn bị xe đi!” tên thuộc hạ cúi người tuân lệnh. Cô phục vụ bị kéo ra ngoài, đám thuộc hạ cũng dần dần rời đi.
Bà quản gia thấy mà khó hiểu, bà thắc mắc nhìn Lãnh Mạc Thiên. Anh chỉ cười nói “Cô ấy đúng là vợ cháu, bà ạ!”
Làm bà quản gia phải bật cười, dù chưa rõ là chuyện gì xảy ra nhưng lòng bà cũng nhẹ nhõm hơn hẳn. Chắc hẳn Tiểu Hy phải an toàn thì thiếu gia mới có thể thay đổi cảm xúc nhanh như vậy.
– ————————
Nhấn sao nè ?????