Ngày hôm sau, trên mạng tràn ngập các tin báo về việc Vũ thị phá sản, Vũ gia lâm vào hoạn nạn. Hết dính phải nợ nần chồng chất thì clip tiểu thư Vũ Thi bị cưỡng hiếp tập thể cũng được lan truyền rộng rãi. Vì vậy mà chủ đề được coi là hot nhất hiện nay là: Sự tồn tại của Vũ gia.
Bản hợp đồng hợp tác của Vũ thị và Lãnh thị cũng vì thế mà bị hủy bỏ, tất nhiên là Lãnh thị không phải chịu một tổn thất nào dù lớn hay nhỏ. Nhiều người cũng mường tượng được việc chính chủ tịch Lãnh thị – Lãnh Mạc Thiên là người sắp đặt chuyện này.
Tô Mộc Hy đang xem tin tức trên tivi thì bỗng nhiên màn hình bị tắt “phụt” đi một tiếng. Cô nhíu mày nhìn người đàn ông tuấn mĩ một thân âu phục Armani màu xám kia. Lãnh Mạc Thiên cười cười đưa tay nhéo má cô, dịu dàng nói “Bảo bối, em để ý mấy tin tức này làm gì…xem nhiều sẽ gây mỏi mắt đó!”
– Anh hành động cũng nhanh quá ha! – Cô mím môi quay đầu đi, không thèm nhìn anh.
– Vợ yêu sao vậy? – Anh ngồi xuống cạnh cô, cánh tay lớn dang ra ôm lấy cô vào lòng, cằm đặt lên đỉnh đầu cô, khẽ hỏi.
– Em còn chưa tự mình xử cô ta! Giờ làm sao cho bõ tức đây! – Cô lườm anh.
– à, hóa ra vợ yêu giận cái này! Em yên tâm, cô ta chưa chết, giờ chỉ thân tàn ma dại thôi! Nếu em muốn xử thì anh sẽ để em xử nốt, được không?
– Chán rồi!
– Vậy thì…vợ à, không thì chúng ta lên phòng, anh sẽ…
– Lãnh Mạc Thiên! Bộ trong đầu anh không còn cái gì khác ngoài cái chuyện “đen tối” đấy hả?
– Chỉ với em thôi nha
– Thật là…
“Ting tong” tiếng chuông cửa vang lên cắt ngang bầu không khí “ngọt ngào” của đôi uyên ương trong phòng khách. Bà quản gia lật đật chạy vào, có chút ngại ngùng nói “Thiếu gia, tiểu thư! có Mục thiếu, Gia thiếu, Bạch thiếu và Hữu thiếu đến chơi ạ!” Tô Mộc Hy ngạc nhiên nhìn Lãnh Mạc Thiên “Hôm nay ngày gì vậy anh?” anh nhếch môi cười không nói gì.
Một lát sau, Mục Lâm và Gia Vĩnh khoác tay nhau nhảy chân sáo vào phòng khách. Theo sau là Bạch Nhiên đang ôm mặt xấu hổ, Hữu Cảnh thì vẫn bộ dạng lạnh lùng không quan tâm. Đám người hầu nữ được một phen rửa mắt với bốn người đàn ông cao lớn tuấn mĩ mà vô cùng nổi tiếng này. Trong lòng ai cũng nhất định với câu nói: đúng là thèm nhỏ dãi!
– Hello, xin lỗi vì đã làm phiền phút giây ân ái của hai người nha! – Mục Lâm ngồi phịch xuống ghế, cười nói.
– Em dâu chắc bất ngờ lắm nhỉ? – Gia Vĩnh nháy mắt mỉm cười nhìn Tô Mộc Hy
Cô đỏ mặt gật đầu làm Lãnh Mạc Thiên bên cạnh phải trừng mắt nhìn cậu bạn thân. Gia Vĩnh hả hê ngả người ra sau ghế, vắt chân hếch cằm.
– Hôm nay tôi đến không hề tay không mà có mang cho mọi người tập ảnh của những cô người mẫu mới nhất của công ty nhé… – Bạch Nhiên háo hức nhận lấy một chiếc túi khá nặng từ tay người vệ sĩ, mở ra rồi ném cho mỗi người một cuốn – Xem rồi chọn thoải mái, alo là có liền!
Mục Lâm và Gia Vĩnh là nhanh tay nhất, cả hai mở ra xem mà không ngừng xuýt xoa khen ngợi “Uầy nhìn body này!” “Ngây thơ có mà quyến rũ cũng có, quả là cực phẩm!” “Tớ chấm em này!” “Em này được hơn chứ!?”
Ba người không ai để ý đến sắc mặt của những người còn lại. Hữu Cảnh không thèm nhận mà ném luôn vào thùng rác gần đó. Lãnh Mạc Thiên thì mím môi nuốt nước bọt nhìn bảo bối của mình sắc mặt đang ngày một đen lại. Tay anh cầm cuốn ảnh run run vài hồi rồi cho nó một đường hạ cánh xuống thùng rác.
Bạch Nhiên đang thảo luận cùng với hai người kia, đang tính ngẩng đầu lên khoe khoang thì “bốp” chiếc dép từ đâu bay đập phát vào đầu. Cậu ôm đầu kêu đau, oan ức nhìn Lãnh Mạc Thiên “Điên à, làm cái gì vậy!?”
– Lần sau đừng có mang mấy cái tạp chí ô uế này đưa cho tớ! – Lãnh Mạc Thiên hừ lạnh
– Ơ…không phải bình thường cậu hay xem sao? Dù bểu cảm không quá là thích thú nhưng cậu vẫn xem mà!
– Bạch Nhiên! – Anh liếc mắt sang Tô Mộc Hy, thấy có vẻ không ổn rồi
– Khụ! – Hữu Cảnh xem kịch mãi cũng chán, hắn ho một tiếng, ngay lập tức trong phòng trở nên yên ắng, ánh mắt của mọi người không hẹn mà cùng chuyển hướng dồn về phía hắn – Không phải hôm nay đến đây là có việc sao? Nãy giờ mọi người làm lãng phí thời gian quá đấy!
– Ờ ha, quên mất! – Ba người kia cười cười cất cuốn ảnh đi rồi nghiêm chỉnh ngồi lại.
– Hừm…vậy hôm nay mấy anh đến đây là có việc gì ạ? – Tô Mộc Hy mỉm cười hỏi
– Thiên nói muốn tổ chức một buổi tiệc! một là mừng em xuất viện và đã khỏe mạnh trở lại, hai là chồng em đã loại bỏ được cái gai trong mắt là Vũ gia, và cuối cùng là dành một ngày nghỉ để tụ họp đông vui với người thân! – Mục Lâm hớn hở nói
– Wow, một buổi tiệc sao? – Nghe có vẻ rất vui nha, Tô Mộc Hy hai mắt sáng rỡ, miệng cười tươi nhìn Lãnh Mạc Thiên.
Anh mỉm cười, đưa tay xoa đầu cô, nhẹ nhàng gật đầu. Cô vui mừng ôm chầm lấy anh “Cảm ơn anh, Thiên à!”
Lãnh Mạc Thiên bật cười, anh cũng vòng tay ôm lấy cô.
– Hình như đã quên mất bọn này rồi hay sao ý nhỉ? – Bạch Nhiên bĩu môi
– Tớ đã nói trước khi đi phải mang một lọ thuốc nhỏ mắt mà! Nhìn mấy cảnh này đau mắt lắm! – Gia Vĩnh thở dài, giọng trách móc.
– Biết thế đã mang… – Bạch Nhiên giả vờ đưa ngón tay gạt gạt chỗ khóe mắt như muốn khóc.
– Vậy để em đi chuẩn bị đồ ạ! – Tô Mộc Hy đứng dậy nói
– Không cần đâu, khuôn viên phía sau anh đã cho người bố trí lại lúc sáng sớm rồi, chút nữa chúng ta chỉ cần ra liên hoan thôi! – Lãnh Mạc Thiên nói
– Vẫn còn thời gian mà, để em đi làm thêm món tráng miệng nhé! Mong các anh sẽ thích! – Cô chun mũi với anh rồi quay qua cười nói.
– Được thôi! Món ăn em dâu làm, các anh đây rất mong đợi! – Mục Lâm nói, ba người kia gật gù đồng ý.
– Hihi, vậy các anh cứ ngồi đây nói chuyện đi ạ! Em đi xuống bếp cái đã – Cô cúi người lễ phép nói rồi rời đi.
– Thật là một cô gái đáng yêu! – Gia Vĩnh cười nói.