Sáng hôm sau, Tô Mộc Hy sau một đêm tràn đầy hạnh phúc thì cô gái ngọt ngào này liền dậy sớm làm bữa sáng và tiễn chồng đi làm. Lãnh Mạc Thiên chống cằm nhìn cô thu dọn bát đĩa, khóe môi không ngừng nở nụ cười “Rose à, em ngày càng ra dáng một cô vợ nhỏ rồi đấy!” Tô Mộc Hy đỏ mặt, bĩu môi nói ” Còn không phải vì anh sao?”
– Haizz…làm sao đây, anh chẳng muốn xa em gì cả, tối qua anh còn thấy chưa đủ, không phải vì em mệt thì anh nhất định sẽ không tha đâu… – Người đàn ông nào đó vẫn vô sỉ lên tiếng.
– Lãnh Mạc Thiên! – Cô thẹn quá hóa giận – Giờ anh có đi làm không hả? Nếu không từ tối nay trở đi, nằm ngoài sofa!
– Vợ, em đang đuổi anh đi đấy à? – Anh xị mặt, giọng đáng thương nói
– Tùy anh đấy!
– Thôi được rồi, anh đi mà… – Lãnh Mạc Thiên đứng dậy bước đến ôm cô, hôn nhẹ lên trán cô một cái – Ở nhà ngoan ngoãn chờ anh nghe chưa? Không được đi đâu đó!
– Em biết rồi! Anh giống mẹ em quá!
– Anh là chồng em! Không phải mẹ!
– Là chồng chưa cưới! Ok!?
– Nếu em thích thì mai chúng ta sẽ cưới luôn, khỏi phải lấy cớ này chọc anh nữa!
Tô Mộc Hy liếc mắt khinh thường nhìn anh rồi quay đi dọn dẹp tiếp. Lãnh Mạc Thiên nhếch môi, nhanh chóng hôn lên má cô một cái “Chụt” rõ to rồi chạy vù đi “Anh đi đây! Bye vợ yêu!” làm Tô Mộc Hy cười mãi không thôi.
Bỗng có tiếng chuông cửa vang lên, bà quản gia chạy vào bẩm “Tiểu Hy, có người tên Simon tìm gặp cháu!” Tô Mộc Hy ngạc nhiên, anh ấy sao lại đến đây? Cô nói “Bác mở cửa cho anh ấy giùm cháu được không ạ? Cháu đang dở tay!” bà quản gia mỉm cười “Cháu để đó bà làm nốt cho, cậu ấy nói muốn cháu ra ngoài gặp cậu ấy, chắc có chuyện gì đó quan trọng rồi!” Tô Mộc Hy gật đầu “Vậy nhờ bà ạ!” rồi ra ngoài.
Thấy chiếc xe BMW màu xám với biển số quen thuộc. Cô thở dài, mỉm cười đi đến gõ vào cửa kính sau “Hiên ca, anh đến gặp em có chuyện gì vậy ạ?” cửa kính xe mở xuống, Simon ánh mắt nhu hòa nhìn cô “Em vào xe đi!”
– Chúng ta đi đâu ạ? – cô thắc mắc hỏi
– Anh muốn đưa em đến một nơi, không làm mất thời gian của em nhiều đâu, chỉ một chút thôi được không? – Giọng hắn có phần mong chờ.
– Hừm… – Cô đắn đo suy nghĩ
– Từ khi nào mà đến việc gặp em cũng trở nên khó khăn vậy hả? – Hắn khẽ hỏi
– Em…chỉ một chút thôi đó! – Tô Mộc Hy thở dài nói, cô vòng ra bên cạnh xe mở cửa bước vào.
Suốt cả đường đi, hai người không nói với nhau câu gì. Simon thì muốn nói nhưng lại không thể nói được còn Tô Mộc Hy thì chằng biết nói gì.
Chiếc xe lăn bánh đến một cánh đồng hoa hồng rất đẹp rồi dừng lại. Bước xuống xe, Tô Mộc Hy không khỏi ngỡ ngàng trước vẻ đẹp của nó. Những bông hoa hồng nở rộ khoe sắc xếp đan xen nhau, phía ngoài là một hàng rào trắng bảo vệ, ở giữa cánh đồng còn có một chiếc vòm. Trong đó có bàn ghế ngồi và một chiếc piano màu đen tuyền. Tất cả tạo nên một bức tranh vô cùng nên thơ.
– Đây chẳng phải là…
– Khu vườn chúng ta trồng cùng nhau năm em 15 tuổi và anh 20 tuổi, đó cũng là lần đầu tiên chúng ta về Trung Quốc – Simon gật đầu mỉm cười nói
– Em không ngờ mảnh đất xơ xác hồi nào lại trở nên đẹp như vậy! – Tô Mộc Hy cười, ánh mắt cô có chút cay cay.
– Anh rất nhớ những ngày ngắn ngủi đó! Chúng ta đã cùng nhau gieo hạt và cùng hẹn trở lại đây để chiêm ngưỡng kết quả! Nhưng có vẻ như…em đã quên rồi
– Hiên ca, không phải em quên, chỉ là…em quá bất ngờ trước sự thay đổi của nó thôi!
– Cô bé nhỏ nhắn ngày nào, ngày ngày lẽo đẽo theo sau anh, gọi anh một tiếng “Hiên ca ca” và khóc khi anh không để ý, giờ chẳng còn nữa rồi…
– Hiên ca, em vẫn là Hy Hy của anh mà, anh đang nói gì vậy?
– Hy Hy à, có phải em đã đồng ý kết hôn với hắn rồi không?
– Dạ!?
– Em đồng ý rồi đúng không!? – Hắn quát lớn
– Em… – Cô có chút hoảng hốt lùi ra đằng sau, khẽ gật đầu.
Simon bỗng cười lớn làm Tô Mộc Hy khó hiểu. Đang định lên tiếng thì hắn đã nói “Thật trớ trêu làm sao? Sau bao nhiêu năm gặp lại, cùng trở về nơi cũ, cô gái nhỏ anh yêu đã chuẩn bị kết hôn với người đàn ông khác!” Tô Mộc Hy toan bước đến đụng vào hắn thì đã bị hắn hất tay ra.
Simon như phát điên, hắn lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt cô, gằn từng tiếng “Em rất là tàn nhẫn đấy Hy Hy ạ! Cực kì tàn nhẫn! Tàn nhẫn đến nỗi khiến người ta muốn chết đi cho xong!”
– Hiên ca, tình cảm không thể cưỡng cầu, nếu em cho anh tình cảm của em thì đó là lừa dối anh! Anh sẽ thật sự hạnh phúc sao? Em không thể lừa anh, cũng không muốn cho anh cảm thấy như em đang thương hại anh! Anh phải hiểu cho em chứ!?
– Hiểu? Em muốn anh hiểu thế nào đây hả? Hơn mười năm qua, em đã cho anh chút tình cảm nào ngoài tình cảm anh em chưa? Anh thì lúc nào cũng nghĩ đến việc bảo vệ, yêu thương và chăm sóc em thật tốt! Còn từng nghĩ tới sau này nếu em đồng ý lấy anh, anh sẽ rút khỏi Hắc đạo, làm một người chồng tốt của em, một người cha tốt của con chúng ta! Nhưng em chưa từng nghĩ đến điều đó, phải không!? Chỉ mấy tháng ở bên hắn mà em đã yêu hắn, nguyện sống chết vì hắn rồi! Còn anh từng ấy năm trời, chẳng nhận được gì ngoài câu xin lỗi từ em cả!!!
– Hiên ca… – Nhìn hắn gần như gục ngã, cô chạy đến ôm lấy hắn, liên tục nói – Xin lỗi anh, xin lỗi anh!
Simon khựng lại, trong mắt tràn ngập bi thương. Hắn nói “Chỉ một lần này thôi rồi anh sẽ quên em đi!” Tô Mộc Hy còn chưa kịp hiểu lời hắn nói thì Simon đã giằng cô ra, áp đôi môi mỏng vào đôi môi đỏ mọng của cô.
Nụ hôn từ nhẹ nhàng đến cuồng nhiệt. Tô Mộc Hy kinh ngạc sau đó không ngừng giãy giụa, nhưng dù làm thế nào cũng chẳng thể thoát nổi gọng xiềng của Simon. Hắn một tay giữ gáy cô, một tay ôm chặt eo cô áp sát vào người mình. Tô Mộc Hy cố cắn chặt răng, không để chiếc lưỡi của hắn đi vào nhưng Simon cố ý bóp mạnh eo cô làm cô kêu đau mà há miệng ra.
Chiếc lưỡi được đà tiến vào khoang miệng càn quét, Tô Mộc Hy bất lực để hắn hôn. Nước mắt cô chảy dài trên má, Simon đang hôn thì chợt nếm được vị mặn của nước mắt. Hắn khựng lại buông cô ra, hối hận nhìn đôi môi sưng đỏ và gương mặt đầy nước mắt của cô.
“Chát”
– —————————-
Việt Nam vô địch! Muahahahaha??? Vui quá đi thôi…đăng chap mới ăn mừng nha (dù hơi muộn một tí??)
Ai chưa follow tui thì follow đi nha, hóng mãi cái 2k nè???