“Bảo bối, thả lỏng ra nào!” thấy Tô Mộc Hy căng thẳng, cơ thể vì thế mà trở nên cứng ngắc. Lãnh Mạc Thiên không khỏi thấy buồn cười, anh dịu giọng dỗ cô. Tô Mộc Hy thở hồng hộc, đôi môi đỏ mọng đã sưng đỏ “Em…em thấy khẩn trương” nghe cô nói, anh liền ngẩn người, vợ của anh thật đáng yêu nha.
“Tiểu yêu tinh, anh đã bảo là đừng lo lắng, nghe anh…tất cả giao hết cho anh, việc của em là chỉ cần cảm nhận thôi!”
“Ukm…” Tô Mộc Hy nghe anh dỗ ngọt, dần dần yên tâm mà buông lỏng tâm trạng, khẽ gật đầu với anh.
Nếu đã chấp nhận giao hết cho người mình yêu thì cô cũng không nên xấu hổ làm gì. Khóe môi Lãnh Mạc Thiên cong lên, đột nhiên hạ người xuống, trực tiếp hôn lên môi cô, không thô bạo mà rất dịu dàng. Anh vươn đầu lưỡi tiến vào trong miệng cô, cùng cô dây dưa thật lâu.
Tô Mộc Hy cũng nhắm mắt tiếp nhận, hai cánh tay chủ động vòng qua cổ anh kéo sát lại. Phối hợp đáp trả Lãnh Mạc Thiên, cùng lưỡi quấn quýt triền miên.
Trong nháy mắt, cả hai cơ thể nóng bừng khó chịu. Lãnh Mạc Thiên bắt đầu cởi váy cưới của cô ra, vứt đi cái khăn tắm vướng víu trên người, hai cơ thể trần trụi một làn nữa càng áp sát nhau hơn. Đôi môi anh rời khỏi môi cô, nhẹ nhàng hôn lên từng bộ phận trên cơ thể cô tựa như xem nó là vật trân quý. Mỗi nơi đều để lại ấn ký màu hồng nhạt trên làn da trắng nõn mềm mại.
“Ưm…” vì kích thích, Tô Mộc Hy rên nhẹ, tiếng rên này như ngọn lửa đốt cháy trong người Lãnh Mạc Thiên. Anh cảm thấy mình như bị khiêu khích, bàn tay đang du ngoạn trên thân thể mềm mại kia được đà di dời xuống nơi tư mật ẩm ướt, sau đó nhẹ nhàng tách hai chân cô ra.
“Hy…” anh nỉ non bên tai cô, giọng nói tràn ngập nhu tình.
“Anh yêu em, rất rất yêu em…Hy của anh, cho anh được không? Anh rất muốn em…” – nghe anh nỉ non, thanh âm dịu dàng như muốn dụ dỗ mình, cô mỉm cười nói “Được”
Nghe thấy cô đã đồng ý, Lãnh Mạc Thiên cười tươi, áp xuống môi cô một nụ hôn sâu, thủ thỉ giữa hai cánh môi “Anh yêu em” rồi lập tức đem vật nam tính nóng bỏng xâm nhập vào nơi ẩm ướt của cô. Không mạnh bạo mà rất nhẹ nhàng đi vào bên trong, một cách rất dịu dàng giống như sợ cô đau. Dù đã cố nhịn nhưng không muốn làm cô đau, trên trán anh cũng đã có một tầng mồ hôi mỏng.
“Thiên…” cô cảm thấy mình và anh đã hòa vào làm một. Cảm giác hoàn toàn khác với lúc hai người làm lần đầu tiên. Khi đó anh chỉ biết chiếm đoạt cô còn lần này, anh lại dịu dàng biết bao nhiêu, nhịn không nổi nhưng vẫn sợ sẽ làm cô đau. Tô Mộc Hy biết được trong thân thể mình giờ đang có từng đợt sóng dâng trào mãnh liệt. Nghe tiếng kêu của cô, Lãnh Mạc Thiên khẽ chửi thề. Đúng là tiểu yêu tinh mê người! Cô đã thành công trong việc kích thích giác quan của đàn ông.
Anh đột nhiên nắm chặt eo cô, không ngừng ra vào nhưng vẫn cố gắng không để động tác quá mạnh bạo. Lần thứ nhất so với lần thứ hai vẫn dịu dàng hơn, khống chế bản thân không điên cuồng xúc động.
Cho đến cảm nhận sắp đến cực hạn, anh mới buông lỏng cơ thể mà tăng tốc đem mình chôn sâu vào nơi chặt chẽ ẩm ướt kia. Tiếng kêu rên rỉ khe khẽ như mèo kêu của người phụ nữ hòa lẫn với tiếng thở dốc trầm thấp của người đàn ông. Tựa như một bản giao hòa không có sự kết thúc.
Cuối cùng là tiếng hét của Tô Mộc Hy vàn lên, Lãnh Mạc Thiên cũng cùng đó mà gầm nhẹ. Anh đem mầm mống của mình mạnh mẽ gieo vào trong cơ thể cô.
“Ư…” Cô ôm chặt lấy cơ thể anh, cùng anh kết hợp thật sâu. Từng chiếc móng tay đâm sâu vào da thịt dày chắc chắn của anh. Từng đốt ngón chân cũng co lại vì kích thích, cả người cô run rẩy cuối cùng vô lực co quắp lại.
“Hy…anh yêu em…mãi mãi chỉ yêu mình em…Hy của anh…” – Lãnh Mạc Thiên sảng khoái, mỉm cười hôn nhẹ lên cái trán ướt đẫm mồ hôi của cô, dịu dàng nói ra lời yêu sâu đậm
“Thiên…” Cô cảm động, cánh tay mệt mỏi giơ lên vuốt ve gò má góc cạnh của anh, khẽ cười “Em cũng vậy…rất rất yêu anh, mãi mãi chỉ yêu mình anh!”
Trong lòng tràn đầy cảm giác hạnh phúc, trên môi cả hai đều nở nụ cười vui vẻ. Lãnh Mạc Thiên nhìn khuôn mặt tươi cười của Tô Mộc Hy, cũng cười theo, sau đó lại hôn lên môi cô mà Tô Mộc Hy không né tránh, cũng đáp lại anh. Hai người chìm trong hạnh phúc ngọt ngào.
Nằm trong vòng tay ấm áp của anh, cô hạnh phúc mỉm cười, bàn tay vuốt ve lồng ngực vững chãi “Thiên, cảm ơn anh!” Lãnh Mạc Thiên đang dịu dàng xoa lưng cô, môi mỏng không ngừng hôn lên mái tóc và trán cô, nghe cô nói vậy liền cười “Sao vậy?”
– Em không biết, nếu không gặp được anh thì cuộc sống em sẽ ra sao nữa…
– Bảo bối, cuộc đời không có chữ “nếu” đâu…sẽ không có chuyện chúng ta không gặp được nhau và cũng sẽ không yêu nhau sâu đậm như vậy!
– Phải ha! – Cô bật cười khẽ – Đôi khi em cảm thấy mình thật may mắn, không nghĩ tới ông trời lại chiếu cố cho em một người chồng tuyệt vời, một người mà em có thể sẵn sàng hi sinh tính mạng của mình.
– Bảo bối, không được nhắc đến việc hi sinh tính mạng linh tinh gì nữa! Anh chỉ muốn nghe lời ngọt ngào từ cái miệng nhỏ nhắn này thôi! – Lãnh Mạc Thiên vuốt ve đôi môi đỏ mọng của cô, trầm thấp nói.
– Thiên…
– Bảo bối của anh, anh mới là người cảm thấy may mắn khi gặp được em! Cuộc sống của anh đã đủ ưu thương rồi, nếu không có em, thì chắc chắn anh sẽ không thể tồn tại được đến ngày hôm nay…cũng giống như việc, thân thể anh sẽ làm Liễu Hạ Huệ suốt đời nếu không có thân thể của em vậy đó!
– Anh không nghiêm túc được một chút hả? – Cô liếc xéo anh
– Haha, thì anh nói thật mà! Vợ yêu, em là hạnh phúc lớn nhất của anh! – Anh ôm chặt cô vào lòng.
– Anh cũng là hạnh phúc lớn nhất của em! – Cô dụi dụi đầu vào ngực anh, mỉm cười nói.
– —————————
Thả sao bình chọn nào ????