Khi Nam Phụ Không Còn Như Trước

Chương 15:Thứ tôi thích



Duật Thiên ở thế giới này đã hơn 5 tháng. Cậu bây giờ chỉ mong thời gian trôi qua nhanh chút. Chứ ở độ tuổi 17 này mà cứ ngồi cùng đám nít ranh kia mãi, cậu sẽ phát ngu mất.
Thật may mắn khi bây giờ là kỳ thi cuối năm một gần đến. Duật Thiên mừng đến phát cười, chỉ cần đi qua kỳ này rồi sang năm cuối kỳ sau nữa là coi như khỏe.

Lớp A2.

“Nè Duật Thiên!”

“Gì?”

“Mình yếu môn toán quá, cậu kèm giúp mình được không?” Một bạn nữ trong lớp cố gắng nhờ Duật Thiên bằng tất cả những gì mình có nhưng xui thay, cậu không thèm giúp.

“Tôi ngu toán, cậu nhờ người khác đi.” Duật Thiên ngoảnh mặt sang chỗ khác, tay không ngừng ném miếng khoai tây chiên vào miệng ăn.

Bạn nữ kia ủ dụ rời đi, đây chính xác là bạn thứ 14 nhờ cậu. Thật phiền. Kỳ thi cuối năm một có khó lắm đâu, chẳng bằng một góc đề thi đại học vậy mà cứ mãi làm phiền cậu. Cậu đâu phải là nhà khoa học hay bách khoa toàn thư đâu. Cũng chẳng phải là thần đồng toán học.

“Có vẻ cậu không định giúp một ai à?”
“Em muốn không?”

“Tôi hả? Tôi giỏi rồi, không cần đâu. Nhưng cùng nhau ôn tập cũng vui ấy chứ.”

“Cuối tuần qua nhà tôi đi. Có gì em tiện hỏi vài câu khó hơn.”

“Cậu định làm gia sư cho tôi à?”

“Nếu em muốn, có dân cả linh hồn tôi, tôi cũng không ngại.”

“Được. Nhưng phiền cậu đừng thả thính ngầm tôi như thế. Tôi không đớp đâu.” Tuyết Chi thở dài một cách mệt mỏi. Cậu ta-Duật Thiên không ngừng thả thính cô. Mọi nơi mọi lúc.
Có một bạn cùng bàn không ngại việc thả thính mình thì phải làm sao đây? Online đợi, rất gấp.

…..

Chủ nhật. Một ngày nắng trong với tia nắng xuân hạ dịu nhẹ chiếu lên tứng tán lá cây ven đường.

Tuyết Chi đi trên con đường đầy cây lớn có tán lá xanh mướt, đôi giày bata trắng đi trên những cái bóng mát từ tán lá xanh trên cành.

“Hôm nay trời mát thật, cậu ấy có lẽ sẽ thích món bánh quy này.” Tuyết Chi xách cái giỏ với đầy bánh quy hương bạc hà, mang balo trên vai đến biệt thự Triệu gia.

…..

Triệu gia.

Duật Thiên ngồi trong phòng gõ máy thì nghe tiếng cô hầu vọng vào. “Thưa cậu chủ, hai người khách của cậu đến rồi ạ.”

“Hai người? Tuyết Chi và ai?”

“Thưa cậu là Ly Sâm tiểu thư.”

“Được rồi. Cô đi đi.”

“Vâng.”

Ha, hay lắm. Cậu không muốn cô ta đến, vậy mà cô ta lại thích đi đến. Cậu muốn xem thử cô nữ chính này có ý định gì.

…..

Tuyết Chi và Ly Sâm ngồi đối diện trên sofa. Trên tay hai người đều có giỏ bánh dành cho Duật Thiên.

“Không biết bạn học Tuyết Chi mang gì cho cậu ấy vậy?”

“Bánh quy hương bạc hà. Có chuyện gì sao?”

“Cậu không biết sao?”

“Biết gì chứ?”

“Anh Duật Thiên rõ là không thích mùi bạc hà. Thậm chí là còn ghét nó, bạn không biết thật chứ.”

“Tôi…”

“Tôi rất thích hương bạc hà.” Tiếng vọng trên cầu thang gây sự chú ý đến hai người. Tuyết Chi và Ly Sâm cùng xoay về phía cầu thang.
Khác với mọi ngày, Duật Thiên mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen, tóc đen huyền rũ xuống, khuôn mặt tinh xảo không góc chết đang biểu lộ cảm giác không mấy vui kho cô ta đến. Trên tay còn cầm theo máy tính nhỏ màu đen.

“Tôi đã nói như lúc trước, phiền tiểu thư gọi tôi một tiếng Triệu thiếu, không anh em gì ở đây cả. Hơn nữa tiểu thư đến Triệu gia tôi làm gì?” Duật Thiên đút tay vào túi quần đi đến sofa, ngồi bên cạnh Tuyết Chi thể hiện sự kiêu ngạo khó nhìn.

“Em rất yếu môn toán, không biết Triệu thiếu có thể giảng bài cho em không? Em đã nói với bác Triệu rồi ạ. Bác ấy không phiền.”

Hóa ra là nhờ bà Triệu nên cô ta mới dám đến đây, chờ mẹ về cậu sẽ nói với bà rõ sự việc để sau này ít nhìn thấy cô ta nữa.

“Bây giờ lật sách ra đi, chúng ta bắt đầu ôn. Có gì không hiểu em cứ hỏi tôi. Hiểu không Tuyết Chi?”

“Hiểu.” Tuyết Chi lật sách ra, bắt đầu ôn môn Toán trước. Khi cô chăm chú ôn bài cũng chính là lúc Duật Thiên mở máy tính ra và gõ. Phím máy kêu lách cách một cách nhanh nhẹn và không hề có ý dừng lại.

Ly Sâm cũng chỉ còn cách mở sách ra ôn bài. Cô ta chỉ cần vượt qua kỳ thi này, đứng hạng nhất toàn khối thì cậu chắc chắn sẽ để ý đến cô ta.

Lúc đấy đá tiểu tam kia đi là một việc dễ dàng hơn bao giờ hết.

…..

Một lát sau, Duật Thiên dừng việc gõ máy lại, đứng dậy và đi về phòng của cậu. Một lúc sau cậu quay lại với hai đôi giấy trên tay. “Đây là đề thi năm trước, có vài cái tôi cho thêm vào. Hai người thử làm đề này cho tôi xem. Để tôi còn biết trình độ của hai người ở mức nào mà giảng bài.”

Duật Thiên ném hai đôi giấy trên bàn, Tuyết Chi và Ly Sâm chia ra rồi cầm lấy bút giải bài.
Trong khi đó cậu lại tiếp tục gõ máy, đầu ngón tay uyển chuyển đi trên các phím, tiếng lách cách lại vang lên một cách dai dẳng.

…..

“Hết thời gian, đưa tôi xem nào.”

Tuyết Chi cùng Ly Sâm dừng bút, đồng loạt đưa bài làm của mình về Duật Thiên.
Cậu nhận lấy bài làm rồi cầm lấy bút đỏ, bắt đầu chấm bài.

Duật Thiên không hề biết rằng khi nghiêm túc làm việc thì cậu vô cùng quyến rũ, đôi mắt giảo hoạt đảo nhanh vô cùng, những ngón tay thon với cây bút đỏ vẽ ra những con đường trên giấy trắng.

“Đây là những gì hai người có.”

Tuyết Chi và Ly Sâm nhận lấy tời giấy đã được hắn chấm bài. Bài làm của hai người đã có không ít mực đỏ vệt lên.

Thay vì cậu chấm điểm cụ thể là bao nhiêu, hắn lại ghi rõ ra những gợi ý đơn giản cùng bài giảng dễ hiểu. “Toán học của hai người rất tốt nhưng không có nghĩa là hai người không sai. Xem kĩ lỗi và sửa chữa. Giải tán!”

Duật Thiên không đợi Tuyết Chi và Ly Sâm phản ứng, liền giơ tay chớp lấy giỏ bánh quy bạc hà, mang nó lên phòng cùng cái máy tính.
Người ta cất công mang bánh đến cho mình, không ăn chính là có lỗi với họ.

…..

“Không ngờ tên nam chính này lại nhanh tay đến thế. Dám chơi ông, ông đây chơi lại cho mi biết thế nào là chọc nhầm ổ kiến lửa.” Duật Thiên gõ phím còn nhanh hơn cả lúc nãy, trên màn hình không ngừng hiện lên những dòng trình lệnh. Cuối cùng hắn đã thành công trong việc cài virus vào hệ thống của Trình Khương

“Cho mi ngồi gỡ rối chơi. Muhahaha”
(T/g: con tôi ngày càng bệnh nặng. Cầu tư vấn bệnh viện, rất gấp.)

…..

Hôm sau, Duật Thiên mang balo đi học như mọi hôm. “Ba mẹ, con đi học đây.”

“Đi nhớ cẩn thận đấy.”

…..

Duật Thiên vừa đi vừa uống hộp cam ép thì có một cô gái nhảy ra chắn đường hắn. “Bạn học Triệu, mình muốn nói…”

“Hửm?”

“Mình…mình…mình thích bạn…” Cô gái đó liền nhanh đưa thư tình bằng hai tay ra trước mặt hắn,đôi mắt nhìn xuống đất.

Mới sáng mà đã nhận được thư tình, cậu hơi bất ngờ về việc này. Đôi mắt chỉ lướt qua bạn nữ và lá thư tình trên tay.

Tiện tay ném hộp cam ép vào thùng rác gần đó rồi lướt qua cô gái, giọng nói trầm ngân như violin vang lên: “Cảm ơn bạn đã thích tôi nhưng tôi không thích bạn.”

Bước chân mang giày bata trắng đi trên sân, Duật Thiên mặc kệ cô gái đấy như thế nào. Thích là thích, không thích là không thích, hai thứ hoàn toàn khác nhau, cậu không thể lẫn lộn được, cũng chẳng thể gượng ép.

“Thứ tôi thích phải đặc biệt”

Lớp A2.

Duật Thiên đến chỗ của mình và ngồi xuống thì mới để ý, trong hóc bàn của hắn có một bó hoa hồng nhung và thiệp. “Gì nữa đây?”

Duật Thiên mở thiệp ra thì có một tờ giấy rất ư là “hồng”.
_________________________________________
Này, tôi thích cậu lâu rồi. Làm bạn trai tôi nhé!
Bạn B lớp A4.
_________________________________________

“…”

Cái mọe gì thế này? Thư mà cũng phải ngắn gọn xúc tích như vậy ư? “Này Tuyết Chi, hôm nay là ngày gì thế?”

“Valentine.”

“…”

Hình như có gì đó sai sai. Sai vô cùng nghiêm trọng. À mà khoan? “Valentine là gì?”

Duật Thiên hỏi Tuyết Chi với khuôn mặt ngơ ngác như bản thân từ một nơi xa lạ mới đến.
“…tôi cũng không biết.”

Nói thật rằng cô cũng chẳng biết nó là cái giống gì. Chỉ biết hôm nay là valentine. Một ngày…..không có ý nghĩa lớn đối với cô.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.