Duật Thiên có cảm thấy trán có hơi nóng dần. Cậu kéo cao cổ áo lên. Nhanh chóng về nhà.
Đi được nửa đoạn, cảm thấy bản thân không thể chống cự với cái lạnh giá mùa thu này. Duật Thiên liền gọi điện. Lướt đến dòng số quen thuộc, Duật Thiên suy nghĩ kĩ rồi ấn vào.
“Này, tôi nghĩ bản thân bị sốt nữa rồi.”
“…”
“Quốc lộ 3, đường N.”
“…”
Cất điện thoại vào áo, Duật Thiên ngồi trên ghế chờ xe buýt, mong Lý Kiều Ngôn tới sớm một chút.
Từ ngày đã quen với cách chăn sóc của Lý Kiều Ngôn, cậu hơi có một chút ỷ lại.
…..
Vào mới sáng đầu thu, Lý Kiều Ngôn tự thưởng cho bản thân một tách cafe nóng không đường. Vị đắng làm gã tỉnh táo trong cái ngày lạnh buốt giá này.
Ở chốn đô thị là thế, mặc dù đông dân nhưng không thể ngăn cản cái lạnh đầu thu này.
Khói từ tách cafe bốc lên, Kiều Ngôn thở dài đầy mệt nhọc. Nghe nói hôm nay cậu đi phỏng vấn. Không biết với sức khỏe như vậy liệu đi nổi không?
Tiếng chuông điện thoại vang lên. Lý Kiều Ngôn nhấc máy, tay đặt tách cafe xuống bàn.
Chưa kịp trả lời. Đầu bên kia đã nói trước. “Này, tôi nghĩ bản thân bị sốt nữa rồi”
“Hiện tại em đang ở đâu, tôi đến đón”
“Quốc lộ 3, đường N”
“Tôi tới liền, em hãy ngồi chỗ nào đó chờ đi.”
Lý Kiều Ngôn vội vã mặc áo khoác vào, tay vơ đại lấy một cái áo khoác khác.
Gã phóng xe đi trên đường đến chỗ cậu nhanh đến nỗi cả đèn đỏ dám vượt. Chắc chắn sau vụ này gã kiểu gì cũng phải viết biên bản.
Đúng là cái lũ yêu nhau.
……
Trên con đường phố đã bắt đầu xuất hiện ánh đèn, dòng người càng ngày càng thưa thớt, không còn nhộn nhịp như lúc sáng. Duật Thiên hà hơi ấm vào lòng bàn tay, cậu sờ trán của bản thân.
Nóng hơn rồi!
Duật Thiên kéo kéo cổ áo len, hình ảnh trước mắt có hơi mờ dần. Duật Thiên cố gắng giữ tinh thần tỉnh táo, đôi mắt có hơi mệt mỏi.
Quyết định không chờ Lý Kiều Ngôn đến nữa, cậu đứng lên tiếp tục đi về. Duật Thiên giơ tay bắt một chiếc taxi.
Dù đường có hơi thưa thớt người nhưng vẫn còn một số chiếc taxi còn hoạt động. Duật Thiên bắt được một chuyến liền chui tọt vài xe, giọng nói hơi khàn yếu ớt nói. “Đường 28, phố K, nhà 193.”
“Vâng.”
Duật Thiên dựa người vào ghế, đôi mắt nhắm cụp xuống, theo ước tính, từ đây đến nhà cậu là 90km/h. Tốn hết 2 tiếng về nhà, 3 phút chạy vào phòng, 5 phút thay đồ. Từ nhà Lý Kiều Ngôn đến đây tốn 3 tiếng, từ lúc gọi đến giờ đã hết 5 tiếng, có khi nào gã quên nén mất cậu còn ở cái chốn lạnh giá này không?
Duật Thiên lấy điện thoại ra, gọi cho Kiều Ngôn. “Này, không cần đón tôi nữa đâu. Tôi bắt xe về rồi.” Sau đó cậu liền tắt máy, không đợi bên đầu dây kia trả lời.
Lý Kiều Ngôn: …
…..
Về đến nhà, Duật Thiên bước đi nặng nề, khó khăn lắm mới đi đến phòng của mình, thay hết quần áo rồi trùm kín chăn nằm ngủ.
Duật Thiên chính là một tên lười uống thuốc, từ trước đến giờ toàn mặc kệ bệnh nặng cỡ nào cũng không uống thuốc.
Cậu hừ hừ, trùm chăn kín hơn, mặc dù trán đầy mồ hồi nhưng tay chân cậu lại cảm thấy nó lạnh đến mức có thể đóng băng. Duật Thiên mặc kệ nó, tiếp tục ngủ.
…..
Lý Kiều Ngôn đã hết sức từ công ty gã chạy đến nơi này với quãng đường dài hơn 1000km, vượt hết 5 cây đèn đỏ, chạy xe hơn vận tốc 130km/h, vượt ẩu qua hết các đoạn đường kết quả vẫn không đón được cậu, giờ gã đang ngồi suy nghĩ về vấn đề lấy vợ của mình.
Trong cuộc đời gã, chưa có gì thất bại bằng việc này.
(T/g: yên tâm đi con, thất bại sau này của con còn nhiều)
Kiều Ngôn thở dài, mặc dù không nghe cậu phàn nàn gì nhưng gã biết sự tin tưởng của cậu giành cho gã bị giảm hụt.
Nhưng thực tế gã không biết rằng cậu thật chất chỉ muốn đi nhờ, nếu gã không đón cậu, cậu cũng chẳng bận tâm gì nhiều. Là do gã suy nghĩ quá nhiều.
…..
Sáng hôm sau, Duật Thiên sờ trán của mình, đỡ hơn rồi, cậu ngồi dậy rồi thay đồ chuẩn bị ngày đi làm đầu tiên.
Rời khỏi nhà, Duật Thiên đến giờ mới để ý đến cái nơi đô thị xa hoa này. Dù đã quen với 2 năm ở nơi này, Duật Thiên vẫn bỡ ngỡ nơi này. Xa lạ mà gần gũi với mọi người.
Cái thời tiết đầu thu lạnh giá vẫn còn vương vấn nơi này. Lá phong một màu đỏ au khắp đường phố. Duật Thiên nhìn ra ngoài cửa xe, ánh mắt vẫn điềm tĩnh như lúc nào.
Mùa thu, vừa ghét lại vừa thích, nhưng ghét vẫn nhiều hơn.
…..
Được quản lí sắp xếp một không gian riêng, Duật Thiên bắt tay ngay vào làm việc. Giới giải thích, đặc biệt là điện ảnh thì cần phải có kĩ thuật và tài năng. Đương nhiên dùng tiền đập mặt là không thiếu.
Cậu đọc quy định nghề nghiệp cùng tham khảo một số tài liệu ở đây. Khoảng 14 giờ chiều sẽ có thông báo cho cậu.
Mặc dù mới vào nhưng cậu dược ưu ái hơn những người khác. Một lúc sau từ phía lãnh đạo yêu cầu cậu đi theo học hỏi một diễn viên lâu nghề.
Duật Thiên không hề từ chối, đây là một đề nghị tốt, là một cơ hội để cậu đến gần chức vị diễn viên.
……
Khoảng 14 giờ chiều, Duật Thiên đi đến khu quản sự, chỉ vừa mới mở cửa cậu liền nghe tiếng oanh tác cùng đanh đá cực lớn. “Cái gì chứ? Dựa vào đâu mà bắt tôi phải chăm lo một thực tập sinh mới này.”
“Cậu ta là một thiên tài đấy. Cô bớt đùa. Ba năm liền cậu ta đều đứng đầu trường. Bằng cấp cao hơn hẳng một học sinh trường chuyên.”
“Vô lý vừa phải thôi chứ. Tôi dù gì cũng là một diễn viên hạng A. Dựa vào đâu bắt tôi phải chỉ dạy một thằng nhóc chưa vắt sạch mũi.”
“Đây là ý chỉ từ bề trên, cô thông cảm đi Nhã Yến.”
“Thật mệt mỏi mà, thế thằng nhóc đó đâu?”
“Thằng nhóc đó ở đây này!”
Duật Thiên lên tiếng khiến hai người xoay lại, một người phụ nữa và một người đàn ông nhìn cậu. Lập tức người phụ nữ đó liền châm chọc cậu. “Á rà một thằng nhóc y như một đứa con gái.”
“Wow một bà chị chanh chua chưa lấy chồng.”
Duật Thiên liền phản lời của Nhã Yến khiến cô tức đến mức muốn lột xác cậu, cô thề từ cái nhìn đầu tiên cô đã không thể nào ưa nổi thằng nhóc này.
Da thì tái nhợt, môi mỏng nhìn xảo trá vô cùng, đã vậy eo và chiều cao còn đẹp hơn cả cô. Cô không cam tâm.
(T/g: vậy bà chị ghen tị với sắc đẹp của một thằng thụ?)
Duật Thiên khi nghe tên bà chị này đã thừa biết bà chị này là diễn viên nổi tiếng hạng A. Tên đầy đủ là Lâm Nhã Yến, 28 tuổi, đã bước chân vào giới giải trí từ năm 16 tuổi, nhà có tiền có quyền tất tội cái chưa có thằng nào dám cập bến. Không lẽ sau này cậu phải theo bà chị chanh chua này học hỏi à?
“Tôi không chịu thằng nhóc này, đứa khác đi.”
“Rất tiếc nha Nhã Yến, bên trên không cho phép a. Mà cậu là Triệu Duật Thiên?”
“Vâng.”
“Vậy sau này cậu theo bà chị chanh chua này học hỏi nhé. Tôi tự giới thiệu, tôi là Khải Hoàn Ân, cứ gọi tôi là chú Khải hay quản lí Khải, từ nay là quản lí của cậu tức cũng là quản lí của quý cô Nhã Yến này. Hai người cứ xem như chị em với nhau mà sống nhé. Kém nhau có 10 tuổi nên đừng ngại. Cũng đừng đánh nhau nhé. Nói thật hai con người xinh đẹp mà đánh nhau thì nhìn khó coi lắm.”
Nhã Yến và Duật Thiên: “…”
Ý là chê khác biệt tuổi tác nên không có quyền châm chọc đối phương. Phải yêu thương hòa thuận với nhau chứ gì?
Mơ đi nhá.