Đôi lời của tác giả: Truyện này không chỉ ngược nữ chính thê thảm mà ngược nam chính cũng thảm không kém. Nhưng chẳng phải đoạn đường càng đau khổ, gian nan, lắm truân chuyên thử thách thì sau này sẽ càng được hưởng trái ngọt phải không, đó chính là quy luật của cuộc sống mà. Nếu trái tim của bạn luôn luôn nghĩ về đối phương thì cho dù trong lòng có bao nhiêu gúc mắc thì cuối cùng cũng được hoá giải mà thôi, bởi vì tình yêu và lòng nhân ái luôn ở bên ta.
………………
Chẳng có một tiếng động nào phát ra trong phòng, cũng chẳng có tiếng van xin cầu khẩn của Ngọc Vân làm ruột gan hắn cồn cào, khẩn trương như đang ngồi trên đống lửa, hắn nghĩ chỉ cho cô nếm một chút mùi vị của sự sợ hãi mà thôi, chỉ cần cô thành khẩn mà cầu xin hắn, chỉ cần cô khóc lóc thảm thiết thì hắn sẽ tha cho cô.
-Ngọc Vân! Ngọc Vân! Ngọc Vân…
Trong giây phút này hắn lại nghĩ đến Ngọc Vân, hắn nhớ đôi mắt của cô khi nhìn hắn, hắn nhớ như in nụ cười như ánh mặt trời mùa đông của cô, rồi hắn lại rơi nước mắt, hắn không chịu được nữa rồi, hắn lao nhanh đến cửa phòng, dùng một chân đạp sập cánh cửa.
-Cút hết cho tao! Cút.
Lời vừa dứt, hai người hốt hoảng lao nhanh ra cửa chẳng dám quay đầu lại.
Thiên Phong mặt như hổ báo xong vào phòng. Nhìn cảnh tượng trước mắt hắn thật đau lòng, nước mắt hắn đã rơi nhiều hơn. Cô nằm im không kêu la, cũng không phản kháng.
Cử chỉ và hành động của cô đã nói cho hắn biết, cô chưa từng yêu thương hắn, hắn suy sụp trong lòng, cố ngăn dòng lệ tuôn rơi. Hắn quay mặt, cô đơn lủi thủi bước ra khỏi phòng.
Hắn đau lòng, phóng xe như bay trên đường, cố tìm một nơi nào đó để giải toả nỗi lòng của mình.
Hắn cũng có trái tim, cũng có lòng trắc ẩn, từ khi hắn biết bản thân rung động trước người con gái xinh đẹp đó, hắn cũng đã dần thay đổi chính mình.
Hắn tin tưởng cô chứ, nhưng lòng tin của hắn ngự trị trong lòng hắn nhỏ xíu như hạt cát trong sa mạc mênh mông, trong khi trong tình yêu cần lắm sự khoan dung và niềm tin bao la . Thế nên hắn đã diễn một vở kịch, nhưng khi vở kịch hạ màn cứ ngỡ sẽ nhận được niềm vui hạnh phúc trọn vẹn thì cái hắn nhận được chính là một sự thật phũ phàng, người con gái mà hắn thật lòng lại hoàn toàn không hướng về hắn.
Hắn cô độc bước đi vào thang máy, đi lên tầng cao nhất của Thịnh Thế.
Bên trong phòng đang chìm vào biển đen, không gian im lặng đáng sợ.
Khi hắn đưa tay lên bật công tắc điện thì một nỗi ám ảnh trong quá khứ lại hiện lên.
Hai mươi năm trước , khi hắn năm tuổi, cũng không gian tối mịt như thế này, nhưng tại phòng ngủ của ba mẹ hắn, cũng cùng một hành động như thế này, khi đèn được bật lên, hình ảnh người mẹ mà hắn thương yêu đang trần trụi ôm ấp người đàn ông khác trước mắt hắn, rồi người đàn ông mạnh bạo lôi hắn ra khỏi phòng, lúc ấy hắn còn nghe thấy mẹ của mình nói “mặc kệ nó đi. Đã đến lúc ngã bài rồi”. Hình ảnh ấy cứ ám ảnh trong suốt những năm tháng tuổi thơ của hắn, rồi đến khi hắn trưởng thành hắn mới hiểu hết nổi đau khổ mà ba hắn phải chịu, nó giống như một cực hình không làm tổn thương thân xác nhưng sẽ để lại vết thương lòng cả đời cũng khó lòng nguôi ngoai được. Nó giống như một bóng ma đeo bám hắn, giống như một căn bệnh càng chữa thì bệnh càng nặng thêm.
Cũng hôm ấy, bằng sự ngây thơ hồn nhiên của một đứa trẻ, hắn đã kể chuyện mình nhìn thấy cho ba biết, nhưng ba không tin còn đánh cho hắn một trận. Kể từ đó hắn hận mẹ hắn và càng hận người đàn ông đó hơn, từ đó hắn cũng có ác cảm với phụ nữ.
Rồi kể từ khi ba hắn vào tù thì cảnh tượng đó hắn thấy nhiều hơn. Rồi những trận đòn roi, ngang dọc từ tay mẹ và nhân tình của bà ta dành cho hắn nhiều hơn. Quá khứ đó đối với một cậu bé năm tuổi nó đáng sợ tới mức nào.
Ngay bây giờ, ngay tại văn phòng này, bao nhiêu nỗi ám ảnh của quá khứ cứ ùa về, những hình ảnh ảnh năm xưa cứ bao vây lấy hắn không chừa cho hắn sự thoải mái nào.
Hắn như cuồng nộ, chạy loạn khắp nơi trong phòng, đụng phải đồ vật gì thì hắn đập phá hết. Hắn lấy đồ vật trong phòng làm công cụ để phát tiết những bực tức và bế tắc trong lòng hắn. Qua một lúc sau văn phòng làm việc trở thành một mớ hỗn độn.
Hắn ngồi bệch xuống sàn ôm mặt nức nở, hắn nghĩ sao hắn và ba hắn lại giống nhau như thế. Sao phụ nữ trên đời này đều mang danh phản bội thế.
-Ngọc Vân! Sao cô lại giống người đàn bà bội bạc đó?.
Hắn thì thầm trong lòng và bản thân hắn cũng chẳng thể nào hiểu nổi vì sao bóng dáng của Ngọc Vân nó cứ chế ngự tâm hồn hắn, làm hắn nhớ hắn mong nhiều như thế. Mà chẳng phải người hắn yêu và muốn cưới làm vợ là Ngọc Mai sao, tại sao bây giờ hắn lại không thể khống chế trái tim mình ngưng suy nghĩ về Ngọc Vân.
Hắn đưa tay vào túi quần lấy điện thoại ra, bấm gọi một dãy số đã trở nên quen thuộc từ lâu.
Lâm Di ở nhà đang ngáy ngủ, cũng phải giật mình thức giấc vì chuông điện thoại quá lớn.
Lâm Di vẫn còn hậm hực vì chuyện bị hắn đuổi ra khỏi nhà nên cô làm lơ không thèm bắt máy, mà tiếp tục giấc ngủ còn dang dở. Nhưng điện thoại thì reo liên tục làm cô bực bội đành phải nhất máy.
-Cái tên chết tiệt nhà cậu , khuya rồi mà không để cho người ta ngủ à. Tôi còn chưa tính sổ cậu chuyện lúc tối.
Lâm Di không ngại mắng cho hắn một trận. Nhưng cô cũng không quên hỏi thăm hắn.
-Có chuyện gì?.
-Lâm Di! Cậu quá sai lầm rồi, cậu sai thật rồi.
-Cái gì mà sai lầm.
Lâm Di thật khó hiểu, nghi hoặc.
-Này! Cậu bị làm sao thế.
Giọng nói của Thiên Phong hơi lạ làm Lâm Di có chút nghi hoặc. Cô hỏi hắn:
-Giờ cậu đang ở đâu.
-Ở công ty.
Giọng nói hắn khàn khàn yếu ớt trả lời.
-Cậu đợi ở đó. Tôi tới ngay.
Thật lòng Lâm Di có chút bất an. Cậu bạn này không lúc nào làm cho cô bớt lo lắng, cô lo cho hắn cũng phải thôi, bởi vì cô nợ hắn một mạng, nợ hắn một ân tình suốt đời không trả hết. Đối với cô hắn vừa là ân nhân vừa là bạn vừa là người anh trai mà cô tôn trọng nhất. Có lẽ trên thế giới này không ai hiểu rõ hắn bằng cô.
Lâm Di hiểu rất rõ người vừa gọi điện cho cô mới chính là Hoàng Thiên Phong thật sự. Suốt bao năm qua cô biết bệnh tình của Thiên Phong đã thuyên giảm nhiều, nhưng kể từ khi quen biết Ngọc Mai rồi lại đến Ngọc Vân thì bệnh của hắn có lẽ đã âm thầm bộc phát và hôm nay nó đã thật sự tái phát rồi.
Chẳng mấy chốc Lâm Di đã có mặt ở trước cửa văn phòng làm việc của tổng tài.
Mở cửa bước vào, một cảnh tượng hãi hùng mà lần đầu tiên cô nhìn thấy, trong phòng đồ đạc vương vãi khắp nơi, Lâm Di đưa mắt nhìn xung quanh, cô nhìn kĩ càng trong mớ hỗn độn mới phát hiện chỗ Thiên Phong đang ngồi.
Nhìn cảnh tượng này cô như á khẩu không biết nói điều gì. Lâm Di ngồi xuống bên cạnh hắn, tinh tế mà mở lời:
-Thiên Phong cậu bị làm sao vậy?
Lâm Di sốt ruột vỗ nhẹ bả vai hắn.
-Lâm Di! Cậu nói cô ta rất tốt. Vậy mà…
Hắn ngước gương mặt đẫm nước mắt của mình nhìn Lâm Di.
Nhìn thấy người trước mặt, lòng dạ Lâm Di cũng rối bời, cô cũng không biết phải làm sao để an ủi hắn bởi vì bản thân cô cũng từng trải qua cảm giác đau khổ này, nhưng cô lại khác không bộc lộ ra ngoài mà một mình gặm nhấm lấy nỗi cô đơn ấy.