” Hàn Vũ giáng sinh đi chơi đi! “
” Hàn Vũ cùng mừng sinh nhật với mình đi! “
Tôi ra sức năn nỉ, van xin, ăn vạ đủ kiểu để thuyết phục Hàn Vũ cùng đi chơi với tôi vào ngày sinh nhật. Mặc kệ những thứ như là liêm sỉ, mặt mũi đều quẳng vào trong thùng rác cả rồi. Hàng ngày tôi đều bám dính lấy Hàn Vũ, tra tấn tinh thần các kiểu,… cuối cùng thì cậu ấy cũng miễn cưỡng mà nhận lời tôi.
Ngày sinh nhật của tôi cuối cùng cũng đã đến, đúng hôm ấy là vào ngày nghỉ chúng tôi sẽ có cả ngày để vui chơi, ăn mừng sinh nhật. Ngoài Hàn Vũ ra thì tôi còn rủ cả Lạc Lạc đi cùng vì nếu như chỉ có mình tôi đi với Hàn Vũ thì không khí sẽ trở nên ngượng ngùng biết chừng nào… đáng lẽ còn có thêm Vương Hạo Thiên, hắn luôn là kẻ sôi nổi, hoạt náo nhất trong mọi sự kiện, thế mà hôm nay lại dở chứng bảo có việc bận…
Đây là lần đầu tiên tôi mừng sinh nhật với một cậu bạn trai (bạn là con trai) và cũng là lần đầu tiên mừng sinh nhật sau khi tôi đã biết yêu… từ 1 tháng trước ngày sinh nhật tôi đã lên một kế hoạch rất hoàn hảo để có thể tận hưởng ngày đặc biệt này một cách vô cùng đặc biệt.
Đầu tiên chúng tôi sẽ cùng nhau đi xem phim, đó là một bộ phim tôi đã thích khá lâu mà chưa được xem, nội dung bộ phim nói về mối tình đầu trong sáng, đơn thuần của một cô gái luôn âm thầm thích cậu bạn cùng bàn của mình… hoàn cảnh của nhân vật đặc biệt khá giống với tôi. Sau khi xem phim xong, bọn tôi đi đến một cửa hàng bánh ngọt, mua bánh kem và mừng sinh nhật ở đó… trong lúc ăn bánh kem thì Hàn Vũ và Lạc Lạc cùng nhau tặng quà cho tôi, Hàn Vũ còn đặc biệt dặn dò là khi về nhà mới được mở. Tôi thật tò mò và muốn nhanh chóng về nhà để xem Hàn Vũ đã tặng gì cho tôi, có thể là một bức thư tỏ tình… ahihi ( sorry mọi người nữ 9 hơi ảo tưởng sức mạnh xíu )
Khi ăn mừng xong tôi còn định cùng mọi người đi công viên giải trí chơi trò chơi. Nhưng mà Hàn Vũ lại bảo có việc bận nên không đi được, làm tôi cũng không còn hứng để đi chơi, thế là tôi bèn lấy ra món quà mà tôi đã tự mình làm từ trước tặng cho cậu ấy.
” Hàn… Vũ… t… tớ… có… món quà… tặng… cậu… ” tôi ngại ngùng ấp úng.
” Hôm nay là sinh nhật cậu sao lại tặng quà cho tớ? ” Hàn Vũ thắc mắc.
” Chúc cậu giáng sinh vui vẻ ” tôi đưa món quà cho cậu ấy, nở nụ cười thật tươi.
Về đến nhà, tôi vội vàng chạy ngay về phòng để mở quà của Lạc Lạc và Hàn Vũ tặng. Món quà của Lạc Lạc là album mới của thần tượng tôi, nó tặng quà lúc nào cũng rất có tâm như vậy a~ Còn món quà của Hàn Vũ là món quà làm tôi hồi hộp nhất, không biết là cậu ấy sẽ tặng gì… tôi hào hứng mở quà, món quà được gói cẩn thận và gọn gàng bằng một tờ giấy bóng màu xanh lá, chắc là do tự tay cậu ấy gói quà… Tôi mở món quà ra, chưa kịp vui mừng thì đã nhìn thấy trọn bộ sách giáo khoa ôn tập nâng cao có đủ tất cả các môn, hơ… thì ra niềm vui trong chớp nhoáng là thế sao?… nhưng tôi sẽ giữ gìn món quà này thật kĩ vì nó là món quà đầu tiên Hàn Vũ tặng tôi.
Buổi tối tầm 8 giờ, khi cùng ăn tối với gia đình xong, tôi vào phòng và nằm ường trên giường chơi game, chợt ting… ting… ting tiếng chuông điện thoại reo tới. Tôi lười biếng, nhấc máy nghe ” alo “
” Đại ca à, cậu đến công viên giải trí đi, nhanh lên ” là giọng của Vương Hạo Thiên cậu ta có vẻ hào hứng lắm.
” Hạo Thiên cậu điên à? Có biết bây giờ là mấy giờ không? Công viên giải trí đã đóng cửa từ lâu rồi ” tôi mắng hắn một trận.
” Mặc kệ, cậu nhanh đến đi, tớ đợi! ” nói xong hắn liền tắt máy.
Vốn dĩ tôi định mặc kệ hắn nhưng mà tôi lại muốn đến xem xem hắn đang bày trò gì. Tôi ngồi dậy, chải đầu tóc cho gọn gàng, thay đồ rồi vớ lấy cái áo khoác đang được treo trong tủ mặc vào và chạy đến công viên giải trí. Đến công viên giải trí, đúng như lời tôi nói công viên giải trí đã đóng cửa từ lâu rồi, chẳng thấy bóng dáng của Vương Hạo Thiên đâu, tôi nghĩ thầm trong bụng ” tên này lại chơi khăm bà à? “
Bỗng nhiên cả khu vui chơi đều rực sáng, đèn đều đã được bật lên, tất cả những trò chơi đều hoạt động tạo nên những tiếng nhạc rất hay, tôi đã mải mê chìm đắm vào những tiếng nhạc đó, Vương Hạo Thiên từ đâu bước ra bất ngờ đứng trước mặt tôi, hắn đi đến gần chỗ tôi, bộ dạng có vẻ nghiêm túc.
” Thích không? ” hắn hỏi.
” Thích ” tôi cười đáp.
Vương Hạo Thiên nở một nụ cười ôn nhu, nhìn tôi với ánh mắt trìu mến tiến lại gần tôi hơn một chút:
” Thế cậu có thích tớ không? ” hắn hỏi tiếp.
Bỗng chốc tôi bị đứng hình lúng túng không biết trả lời như thế nào
” Tôi… tôi… ” tôi bối rối.
” Trương Thiên Ái, tớ thích cậu! ” Vương Hạo Thiên hét lớn làm khuấy đảo không khí vui tươi của khu vui chơi.
Không biết nên làm thế nào tôi cứ đứng lì một chỗ không động đậy, không dám nói thẳng với cậu ấy vì sợ cậu ấy sẽ bị tổn thương.
” H… Hạo Thiên… hôm nay không phải cá tháng tư… cậu đừng… đừng nói đùa như thế chứ ” tôi lúng túng.
” Tớ không đùa ” Vương Hạo Thiên nghiêm túc nhìn tôi.
Tôi im lặng cúi đầu không đáp.
Vương Hạo Thiên thở dài, đưa tay lên vịn vào vai tôi, cậu ta cười nhưng khóe mắt như đang chất chứa nỗi buồn:
” Không cần trả lời tớ biết rồi ” Vương Hạo Thiên buông tay khỏi vai tôi, hắn cúi mặt hồi lâu rồi ngẩn mặt lên nở nụ cười tươi rói.
” Không sao tớ sẽ đợi cậu mà ” Hạo Thiên xoa đầu tôi nói.
Nói xong hắn quay lưng cúi đầu đi mất…
Thì ra Vương Hạo Thiên đã thích tôi, tôi cũng không biết là tôi có điểm gì để cho cậu ấy thích, mà… thích một người thì cần gì lý do giống như tôi thích Hàn Vũ vậy. Liệu sau ngày hôm nay chúng ta còn có thể làm bạn không Hạo Thiên?