Ngày cuối tuần đã đến, cũng là ngày họp lớp. Chợt có 1 tin nhắn vừa đến, nội dung dòng tin nhắn như sau: ” Khách sạn Tiểu Miêu, tối 7 giờ ” là tin nhắn của đầu to. Sau khi nhận được tin nhắn xong tôi vội vàng chạy đi tìm đồ để mặc trong buổi họp lớp, tôi không muốn gặp lại bạn bè cũ với bộ dạng xấu xí, nhếch nhác được, ít nhất thì cũng phải gọn gàng một chút.
Buổi tối, khi đã chuẩn bị xong xuôi, tôi gọi điện hẹn Lạc Lạc cùng đi chung cho vui. Tôi và nó hẹn gặp nhau ở trước cửa khách sạn.
![](http://up.pic.mangatoon.mobi/contribute/fiction/303423/episode-images/1587366423503.jpg-original600webp?sign=0234dfa0eb0f5c2fc2dfbd4fac89c7f7&t=5fff8980)
*Ảnh minh họa
” Thiên Ái, bên này ” Lạc Lạc đứng trước cửa hào hứng cửa vẫy tay gọi tôi.
![](http://up.pic.mangatoon.mobi/contribute/fiction/303423/episode-images/1587366461491.jpg-original600webp?sign=af0c762a7fb033c776d1b6f39dcb8a7f&t=5fff8980)
*Ảnh minh họa
Tôi đã nhìn thấy nó và đi lại chỗ nó,
” Khách sạn này to thật đó, Đại Hùng đúng là sang thật ha ” tôi thì thầm với nó.
Nó hào hứng kéo tay tôi đi vào bên trong. Tôi bị choáng ngộp với không khí bên trong khách sạn, xa xỉ và sang trọng quá mức tưởng tượng, đây không giống như một buổi họp lớp bình thường mà giống như một buổi tiệc dành riêng cho giới thượng lưu vậy, nếu không phải Lạc Lạc đang nắm chặt tay thì e là tôi sẽ bị lạc trong mê cung rộng lớn và tràng ngập ánh đèn này.
Tôi e ngại thì thầm vào tai Lạc Lạc: ” Tớ thấy chỗ này quá sang trọng rồi, không hợp với chúng ta chút nào “
Nó nhìn quanh và trầm trồ trước sự sang trọng ở nơi đây: “Đúng là không hợp thật” nó thì thầm.
Tôi và nó còn đang đứng lơ ngơ ở tiền sảnh, bỗng Phương Đại Hùng từ trong bước ra.
Cậu ta xởi lởi: ” Này các cậu, sao không vào bên trong? “
Tôi lại gần cậu ta nói nhỏ vào tai: ” Đại Hùng à, cậu sang quá rồi đó, khách sạn thật sự quá… “
Cậu ta cười lớn: ” Khách sạn này không phải mình thuê đâu “
Tôi và Lạc Lạc há hốc nhìn nhau thắc mắc.
Đại Hùng nói tiếp: ” Thực ra khách sạn này là của một người bạn cũ “
Chúng tôi một lần nữa được một phen ngạc nhiên, tự hỏi rằng người bạn nào lại dư tiền đến như vậy.
Chợt Đại Hùng phấn khích chỉ tay về phía cửa ra vào: ” Thấy chưa, nhắc tào tháo là tào tháo tới liền “
Chúng tôi đều hướng mắt nhìn ra cửa để xem đó là ai. Đó là một chàng trai độ ngoài 20 tuổi, mặc áo vest, tóc tai được vuốt keo gọn gàng có vài sợi tóc rũ xuống trán, dáng người cao gầy, bờ vai rộng lớn đem lại cho tôi một cảm giác quen thuộc đến khó tả… khoan đã… người này… là Hàn Vũ sao!?!
![](http://up.pic.mangatoon.mobi/contribute/fiction/303423/episode-images/1587366499686.jpg-original600webp?sign=aaa87c7f16ac0027a085699ce2232947&t=5fff8980)
*Ảnh minh họa (Cre on pic)
Tôi giật mình đưa tay lên ôm ngực, cảm nhận được tiếng trái tim tôi đang đập thình thịch, đôi tay tôi run run, khóe mắt bỗng nhiên cay cay… là Hàn Vũ… đúng là cậu ấy rồi. Hàn Vũ bước ngang qua tôi, những mùi hương trên người cậu ấy… thật thân thuộc… bao năm rồi… vẫn là mùi hương đó… mùi hương của nắng nhàn nhạt… tôi cứ tưởng rằng đã quên được cậu ấy… nhưng hóa ra trong lòng tôi vẫn còn có cậu ấy… vị trí của cậu ấy trong lòng tôi trước giờ không hề thay đổi mà nó chỉ bị chôn vùi mà thôi…. đến hôm nay… gặp lại cậu ấy… nỗi nhớ, tình cảm cất giấu trong lòng tôi bao lâu nay lại được bộc phát mạnh mẽ…
Khi Hàn Vũ đã đi qua, tôi nắm chặt cánh tay của Lạc Lạc, giọng tôi run run nghẹn ngào, mắt rưng rưng: ” Lạc Lạc… là cậu ấy… cậu ấy là Hàn Vũ… ” tôi lay tay của nó thật mạnh.
Ban đầu thì nó còn đang trố mắt ngạc nhiên nhìn Hàn Vũ, một lúc sau nó quay sang nhìn tôi nói: ” Hàn Vũ thì sao chứ, cậu ta đã từ chối cậu đó ” nó giận dữ.
Đúng rồi, cậu ta là Hàn Vũ thì đã sao chứ, tôi và cậu ta bây giờ chẳng là gì của nhau cả. Tôi cau mày, đứng thẩn thờ ra. Lạc Lạc vội nắm tay tôi đi vào đại sảnh.
Vào trong đại sảnh tôi gặp được rất nhiều bạn bè cũ, hầu như cả lớp đều có mặt đầy đủ chỉ thiếu mỗi Vương Hạo Thiên và Trần An Hảo. Bọn tôi gặp nhau, tay bắt mặt mừng, ôn lại kỉ niệm ngày xưa. Tôi đứng trò chuyện cùng các bạn thì có một bàn tay chạm nhẹ lên vai tôi, tôi quay lại vui mừng và hạnh phúc khi nhìn thấy cô Ngô cô chủ nhiệm cũ của lớp ngày xưa.
” Em chào cô ” tôi cúi đầu chào cô.
Cô bây giờ chắc cũng ngoài 30 tuổi nhưng cô nhìn rất trẻ trung và phúc hậu như ngày nào. Tôi và cô trò chuyện đôi ba câu về những chuyện ngày xưa và tâm sự về tình hình hiện tại. Cô Ngô lấy trong túi ra một tấm thiệp mừng: ” Tuần sau cô kết hôn nếu rảnh thì em nhớ đến dự nhé “
Tôi hào hứng cầm tấm thiệp trên tay: ” Em nhất định sẽ đến dự ạ “
Cô tươi cười: ” Lúc đó nhớ dẫn bạn trai đến ” . Tôi cười gượng, trả lời qua loa.