Nghỉ Yêu, Kết Hôn Thôi!

Chương 71:Cậu nhóc bé bỏng của An Hạ



Điếu Trạch Nghiễn nắm tay An Hạ ngủ một giấc ngon lành, so với lúc trước thì việc dỗ giận An Hạ trở nên dễ dàng hơn, quả nhiên con người ta có cảm tình, chuyện gì cũng êm xuôi trót lọt.

Suốt mấy tiếng đồng hồ, An Hạ ngồi yên một chổ nhìn Điếu Trạch Nghiễn ngủ, tay bị anh giữ chặt không thể làm gì khác. Điều kỳ lạ là trán anh nóng, rất nhanh trở lại bình thường, chưa kể đến khi chạm vào cánh tay anh không hề nóng. Chưa hết, mặt mũi anh lúc ngủ hiện lên sự hồng hào vốn có, không giống bị bệnh chút nào cả.

Theo như An Hạ đoán, lần này có thể Điếu Trạch Nghiễn lại bày trò muốn cô chú ý, cô vừa tức lại vừa buồn cười, Điếu Trạch Nghiễn thật sự là một đứa trẻ to xác.

Đến trưa mẹ Điếu Trạch Nghiễn và thím Vu mang đồ ăn lên phòng, ngó nghiêng một chút rồi cười ẩn ý đi ra ngoài.

Điếu Trạch Nghiễn bị mùi thơm của thức ăn đánh thức, tuy vậy vẫn không quên bản thân đang giả bệnh, cả người vật vờ nằm im đó đợi An Hạ mở lời bảo anh ăn.

An Hạ vờ do thám: “Cậu hết sốt rồi”

“Tôi vẫn còn mệt” Điếu Trạch Nghiễn úp mặt vào tay An Hạ, mùi sữa tắm còn vươn trên người cô là mùi mà Điếu Trạch Nghiễn thích nhất.

“Được rồi, ngồi dậy ăn thôi” An Hạ khổ tâm kéo Điếu Trạch Nghiễn ngồi lên.

Vừa ngồi được không quá hai giây, Điếu Trạch Nghiễn đã ngã đầu vào vai An Hạ, bao nhiêu lực đều dồn lên người cô.

Suýt nữa thì ngã, An Hạ tự nhủ không được nổi giận với trẻ con, lần nữa kiên nhẫn đỡ anh ngồi thẳng dậy, cho anh ngồi tựa vào thành giường.

An Hạ đi đến bàn bưng tô cháo nóng lại, vừa đưa ra trước mặt Điếu Trạch Nghiễn, anh đã xiên vẹo người không có ý muốn cầm lấy. An Hạ đành phải ngồi xuống, đút cho Điếu Trạch Nghiễn ăn từng muỗng cháo.

Điếu Trạch Nghiễn sung sướng trong lòng, nếu được vĩnh viễn chìm trong sự dịu dàng này của An Hạ, có chết anh cũng cam lòng.

Giả bệnh thì phải giả cho đến cùng, Điếu Trạch Nghiễn lấy viên thuốc màu trắng từ tay An Hạ, khó khăn bỏ vào miệng. Lưỡi anh cảm nhận được vị ngọt ngọt the the giống như kẹo ngậm, Điếu Trạch Nghiễn nhịn cười cảm thán mẹ anh quá hợp ý, cầm lấy nước An Hạ đưa uống vào.

Ăn uống no say, Điếu Trạch Nghiễn tiếp tục nằm xuống, nhắm mắt lại. An Hạ không còn cách nào khác, đành để Điếu Trạch Nghiễn muốn làm gì thì làm, cô quay lại bàn học bài.

Điếu Trạch Nghiễn cứ cách mấy phút lại gọi An Hạ một lần, khi An Hạ hỏi anh cần gì, anh lại vùi mình vào trong chăn không thèm nói.

Cách thách thức sự nhẫn nại An Hạ của Điếu Trạch Nghiễn có hiệu quả, cô vài lần tăng xông máu muốn lôi anh ra khỏi phòng khóa cửa lại để không bị làm phiền.

Điện thoại cô rung lên, tin nhắn đến từ Từ Tuấn Hạo: “*An Hạ, có thấy Trạch Nghiễn đâu không? Điện thoại cậu ấy mình không liên lạc được*”

An Hạ cắn môi cười, nhắn tin phản hồi: “*Cậu ấy bệnh rồi, cậu có thời gian ghé sang thăm cậu ấy nhé*”

Trả lời xong, An Hạ lén liếc nhìn Điếu Trạch Nghiễn đang nằm trên giường, cô cũng không ngờ anh có thể nằm yên một chổ cả ngày mà không thấy chán.

Nửa tiếng sau, Từ Tuấn Hạo thật sự đến, chưa thấy hình đã nghe tiếng rõ mồn một. Được An Hạ mở cửa, Từ Tuấn Hạo xông thẳng vào nhào đến chổ Điếu Trạch Nghiễn.

“Bị bệnh sao không ở trong phòng, sang đây làm gì?”

Điếu Trạch Nghiễn chuyển từ ngạc nhiên sang giận dữ: “Ai mượn mày đến đây?”

“An Hạ đó” Từ Tuấn Hạo thong thả chỉ tay về phía An Hạ, anh ngồi xuống bên cạnh vỗ vào chân Điếu Trạch Nghiễn dưới chăn, nham hiểm nói: “Đang làm nũng hay chuộc lỗi?”

“Im miệng” Điếu Trạch Nghiễn gằng thấp giọng, đủ để Từ Tuấn Hạo nghe thấy.

Từ Tuấn Hạo cười cười, đi đến chổ An Hạ xem cô làm bài: “Có cần mình giúp không?”

An Hạ khó hiểu ngước nhìn, nhận ra biểu cảm kỳ lạ của Từ Tuấn Hạo, cô liền gật đầu: “Phiền cậu rồi”

Ugh… ugh…

Tiếng Điếu Trạch Nghiễn ho lớn liên tục truyền tới sau lưng, An Hạ và Từ Tuấn Hạo mím môi nhịn cười. Từ Tuấn Hạo quay lại chổ Điếu Trạch Nghiễn, bày ra vẻ mặt lo lắng, tay sờ soạng khắp nơi trên người Điếu Trạch Nghiễn.

“Bệnh nặng đến vậy à? Để tao đưa mày đi bệnh viện”

“Cút!” Điếu Trạch Nghiễn trừng mắt gằng giọng.

“Bạn bè gì… Thôi không làm phiền nữa, tao về trước đây, cậu nhóc bé bỏng của An Hạ” Từ Tuấn Hạo cười gian manh ra ngoài, nói vọng lại: “Tao có mang cua đến, nhớ ăn đó”

Điếu Trạch Nghiễn mặt mũi đang hầm hầm, bắt gặp ánh mắt An Hạ đang nhìn chằm chằm, anh vội trở về trạng thái mệt mỏi, lén hé mắt nhìn trộm cô.

An Hạ thở dài bất lực, không nhịn được cười xoay lại tiếp tục học bài, nếu phải chọn chăm Điếu Trạch Nghiễn và Ny Ny, An Hạ nhất định chọn Ny Ny không một giây lưỡng lự.

Cậu bé này… thật khiến cô khổ tâm!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.