Chương 50: Thần Cách dịu dàng nhưng tàn bạo
Người đi đường tới tới lui lui, lúc đi ngang qua Mạc Tạp cũng sẽ liếc nhìn khuôn mặt bị thương của cậu một cái. Cậu đứng trong đám người hiện ra rất đơn độc. Mạc Tạp cúi đầu, tránh ánh mắt tò mò, bàn tán của người qua đường. Trên đời này có một nhóm tương đối nhiều người đều là những sinh vật rất kỳ quái. Bọn họ hoài nghi chuyện người khác làm, xong rồi lại đem một vài chuyện khó chịu và thống khổ của người ta ra làm thành trò tiêu khiển. Điều này làm cho bọn họ có được thỏa mãn trong cuộc sống trống không. Bản thân đã sống không tốt, cũng đừng nghĩ sẽ tốt hơn ai. Thế giới này có nhiều điều xấu xa, chỉ có trong lòng mỗi người mới hiểu rõ ràng.
Mạc Tạp muốn đi đến một ngôi chùa cũ nát ở một ngọn núi nhỏ lúc trước, nhưng nơi đây đã sớm bị con người làm cho thay đổi. Núi bị san thành đồng bằng, xe cộ qua lại thường xuyên, bụi đất tung bay, tiếng công nhân công trình la thét, máy móc gào thét, dần dần nuốt mất bình yên và tĩnh lặng nơi này đã từng có.
Những thứ trước kia từng có ở nơi này dù có nhớ lại cũng đã không còn.
Mạc Tạp ở chỗ đó lặng mình hồi lâu mới trở về. Hành lang lầu 19 vẫn một mảnh đen nhánh như cũ. Lòng cậu đối với bóng tối còn vẫn còn sợ hãi, cậu cuống quít móc cái chìa khóa ra.
“Lâu chết, cậu muốn để tôi phải đợi bao lâu?” Giọng nói Thần Cách hơi bất mãn từ trong bóng tối truyền tới. Tay Mạc Tạp run lên, cái chìa khóa rơi xuống đất, phát ra tiếng vang thanh thúy.
Mới vừa rồi, là ảo giác sao?
Một trận ấm áp từ từ truyền đến sau lưng Mạc Tạp. Thân thể Mạc Tạp căng thẳng, một loại tâm tình không cách nào diễn tả được xông lên ót. Thần Cách gần sát bên tai Mạc Tạp: “Có nhớ tôi không đây?” Giọng nói của Thần Cách theo bóng tối lục lọi vào trong lòng đã bị dấy bẩn của Mạc Tạp.
“Có chứ, tôi còn nhớ cậu nhiều hơn so với cậu nghĩ nữa!”
“Không đúng!”
Thần Cách từ phía sau dùng sức ôm lấy Mạc Tạp. Thân thể gầy yếu của cậu nằm trong ngực run rẩy. Mạc Tạp đưa tay ra nắm lấy bàn tay của Thần Cách đang vòng qua eo của mình, nắm thật chặt: “Thần Cách, cậu có từng nghĩ tôi là vì vẻ bên ngoài của cậu mà mới thích cậu chưa?”
Thần Cách cau mày: “Rốt cuộc cậu đang nói lời ngu xuẩn gì vậy?”
“Tôi chẳng qua là…”
“Bên ngoài hay bên trong đều là tôi cả, ngu ngốc. Tôi căn bản không quan tâm cậu thích tôi vì cái gì, chỉ cần là thích là được.”
“Tất cả, chỉ cần là của cậu, tôi sẽ thích hết.”
Bóng tối ăn mòn tầm mắt, Mạc Tạp cái gì cũng không nhìn thấy, nhưng lại cảm nhận rõ ràng được hơi thở đến từ Thần Cách. Ở hành lang đen nhánh này, Thần Cách xua hết đi những nỗi sợ hãi của Mạc Tạp. Tất cả của Thần Cách, Mạc Tạp đều thích.
Cánh tay của Thần Cách từ lúc mới vừa bắt đầu nắm tay Mạc Tạp, hắn đã cảm giác có chút khác thường, tựa hồ như thứ gì đó cộm cộm lên. Hắn buông Mạc Tạp ra, muốn giơ tay của Mạc Tạp lên xem nhưng lại bị Mạc Tạp nhanh chóng tránh né. Mạc Tạp khom lưng nhặt cái chìa khóa lên.
“Tay bị gì vậy?”
“Không có gì, hôm nay tôi hơi mệt mỏi, đi ngủ trước, gặp lại sau.” Mạc Tạp mở cửa nhanh chóng đi vào, muốn đóng cửa lại nhưng lại bị Thần Cách dùng chân cản lại. Hắn đẩy cửa ra. Mạc Tạp lấy tay che mặt lại, Thần Cách kéo tay của cậu mở ra. Hắn nhìn vết thương trên mặt của Mạc Tạp, sắc mặt trở nên rất khó coi, giống như bị thứ gì đánh một cái, trên tay còn bị băng bó. Ngực hắn siết lại, làm cho người ta phiền não: “Người nào làm?”
Mạc Tạp cúi đầu xuống, không muốn để cho Thần Cách thấy gương mặt khó coi của mình bây giờ: “Chẳng qua là, chẳng qua là cùng người khác đánh nhau một trận, không có gì lớn lao đâu.”
“Tôi đang hỏi cậu, người nào làm cho cậu bị như vậy?”
Mạc Tạp không lên tiếng. Cậu không muốn Thần Cách đi gặp cái người kia. Một tên côn đồ trong xã hội chuyện gì cũng sẽ dám làm. Mạc Tạp nắm chặt tay khiến cho vết thương lần nữa nứt ra, máu thấm ướt miếng băng màu trắng. Thần Cách nắm tay của cậu, mở miếng băng ra, một vết đứt trên tay thật dài, màu đỏ tươi đẹp mắt.
Mạc Tạp rút tay về, dùng sức đẩy Thần Cách đi ra ngoài, đóng cửa lại.
“Cậu mở cửa ra cho tôi!”
“Không muốn, tôi đã nói tôi không sao.”
“Cậu có chuyện gì? Tôi ra lệnh, cậu phải đi ra đây.”
“Không ra.” Mạc Tạp khóa trái cửa, còn dùng thêm ổ khóa khóa lại, coi như Thần Cách có cái chìa khóa cũng mở không ra. Cậu tựa vào trên cửa, vết thương đau đớn làm cho tay không nghe theo lí tri phát run, máu từ đầu ngón tay chảy xuống: “Thần Cách, cậu không nên tức giận. Tôi thật không có gì, chỉ cần cậu trở về là được. Thật đó, tôi một chút cũng không đau!”
Tay của Thần Cách dùng sức đặt lên trên cửa: “Ghê tởm.”
Hồi lâu, hắn rời lầu 19 về phòng của mình, ngồi trên ghế sa lon, bấm số điện thoại của Hác Suất.
10 phút sau Hác Suất liền vội vã chạy tới, vừa vào cửa đã nhận ra được khuôn mặt lạnh lùng của Thần Cách, đại khái đoán được hắn đã nhìn thấy được bộ dáng của Mạc Tạp. Không cần Thần Cách mở miệng, Hác Suất trước tiên nói về: “Là ngày hôm trước, đột nhiên có một người chạy đến phòng của chúng tôi. Người đàn ông kia tựa hồ là đặc biệt đến đây để thăm dò. Cũng đừng có trách tôi, tôi về trễ, đến lúc tôi trở về đã thấy Mạc Tạp trong tay cầm mảnh vỡ thủy tinh, quần áo cũng bị xé rách, quỳ ngồi ở một chỗ. Hỏi cậu ấy cái gì, cậu ấy chẳng qua là trả lời không quá một câu, cũng không cho tôi thông báo đến cậu, nói là cậu đang thi, không muốn để cho cậu lo lắng.”
Ngón tay thon dài xinh đẹp của Thần Cách ở trên đùi nhẹ nhàng gõ, một cái tay khác lại áp điện thoại lên tai, ngắn gọn nói: “Về đi!”
Vào buổi tối An Na, Quảng Lý, Ngũ Khu Dương, tất cả đều từ thành phố X chạy về, đại khái đã nghe được chuyện Hác Suất nói. Bọn họ không nghĩ tới mới đi có bốn ngày liền xảy ra chuyện như vậy. Xem ra là đặc biệt thừa dịp không có ai mới động thủ.
“Khu Dương, đi tìm cái tên đó cho tôi, trước ngày mai phải tìm được.”
“Được, biết rồi. Mạc Tạp bên kia không có sao chứ?”
“Không có sao, có người đang chiếu cố cậu ta.” Thần Cách mới vừa rồi nhờ Hác Suất gọi Âm Nam tới lần nữa giúp Mạc Tạp băng bó vết thương.
Ngũ Khu Dương vội vã rời đi. Ngày hôm sau, hắn đem một tấm hình cùng địa chỉ đưa cho Thần Cách. Thần Cách nhận lấy hình, Hác Suất cũng liếc nhìn địa chỉ một cái.
“Hình như là Trương Thành Nhân, là một tên côn đồ sống trên con đường cũ quanh một công trình xây dựng. Công trình kia tạm thời đã ngưng hoạt động, An Na đã đi vào mở cửa nhà kho ra.”
“Ừ!~” Thần Cách đứng lên, đem tấm hình kia ném vào thùng rác: “Đi thôi.” Đi tới cửa, Thần Cách dừng lại nghiêng đầu hướng về phía Hác Suất nói: “Chuyện này cũng không cần nói cho Mạc Tạp biết.”
Hác Suất gật đầu một cái, đưa mắt nhìn Thần Cách rời đi. Luôn cảm thấy bây giờ Thần Cách rất đáng sợ, ngay cả Hác Suất nhìn cũng da đầu tê dại.
Trương Thành Nhân uống một chút ít rượu, ngân nga hát trên đường về nhà. Trước mặt, một người đàn ông dựa vào cây cột điện. Trương Thành Nhân càng đi càng gần quan sát người đàn ông đứng dưới bóng cây cột điện. Không thấy rõ bộ dáng của hắn. Mình như vậy cũng đã cao rồi, người đàn ông này so với mình còn cao hơn nửa cái đầu.
“Đợi lâu rồi.” Ngữ điệu lạnh như băng hòa lẫn với khí trời nóng bức.
Trương Thành Nhân mở miệng mắng to: “Con mẹ nó, mày là thằng nào a, đừng cản đường lão tử.”
Người đàn ông từ bóng mát đi ra, hiện lên gương mặt đẹp hoàn hảo: “Thần Cách!” Nói xong hướng phòng kho của công trình bên cạnh đi tới. Trương Thành Nhân sửng sốt một chút, không nghĩ tới người đàn ông này so với trong hình còn đẹp hơn nhìn rất nhiều. Hắn le le nước miếng, nếu chính hắn tự tìm tới đường chết, vậy một phen giải quyết hắn cho xong. Vết thương trên lưng bị Mạc Tạp đâm còn có chút đau đớn, hắn đang không tìm được nơi để trút giận. Hắn đi theo sau lưng Thần Cách, nhìn vòng quanh bốn phía của công trình, nhặt một thanh sắt lên, để xem tên Thần Cách mày làm gì được tao. Trương Thành Nhân theo Thần Cách đi vào nhà kho bỏ hoang. Cửa sắt đóng lại, hắn nhìn quanh bốn phía một cái, có bốn người, còn có một cô gái gầy yếu. Còn tưởng rằng có cái gì, tất cả đều là tiểu tử thúi. Trương Thành Nhân khinh bỉ cười: “Mày không thể tìm thêm nhiều người hơn sao? Lão tử chưa từng thấy qua cái cảnh này. Trong đám bọn bây có một con đứa con gái, nếu như tụi mày để cho nó phục vụ tao, tao sẽ cân nhắc hạ thủ nhẹ một chút.”
Thần Cách nhếch khóe miệng: “Trước tiên nói cho tôi biết cậu đã làm gì đối với Mạc Tạp.”
“Thế nào? Tên tiện chủng kia không dám nói cho mày biết sao? Tao còn tưởng rằng nó sẽ khóc lóc kể lể với mày chứ. Mày nghe cho kĩ, ông đây là có lòng tốt nói cho mày biết. Tao đã nói rằng loại ngươì như chúng mày thật ghê tởm, bất luân bất loại, thật khiến cho cái thế giới này mất thể diện. Mày không biết chứ tao đánh hắn rất thoải mái a. Tao nói xử lí nó xong, kế tiếp sẽ xử lí mày. Nó lập tức liền tức giận, như một đứa trẻ vậy, thật đúng là đáng yêu. Nhưng mà đáng tiếc, vốn còn muốn nếm thử mùi vị của nó một chút, kết quả bị nó dùng mảnh thủy tinh đâm tao. Hứ, đúng là bản mặt không biết xấu hổ, lão tử không chê bai nó đã bị thọt, vậy mà còn không biết điều. Nhưng mà bây giờ mày đã tới đây rồi, tao sẽ xử mày luôn.” Trương Thành Nhân nhếch môi cười lên, lộ ra hàm răng màu vàng: “Đừng lãng phí thời gian của lão tử, muốn cùng tiến lên sao?”
Thần Cách rút tay trái đặt trong túi quần ra, xoay xoay khớp xương: “Đối phó loại rác rưới như mày, chỉ một cái tay là đủ rồi.”
“Mày nói cái gì?” Trương Thành Nhân xông lên trước, cầm thanh sắt đánh về phía Thần Cách. Thần Cách nghiêng đầu nhanh chóng tránh né, bắt lại cổ tay của Trương Thành Nhân, chân đá một cái vào bắp đùi của Trương Thành Nhân. Bên phải thân thể Trương Thành Nhân thất ổn té xuống đất. Thần Cách kéo tay Trương Thành Nhân ra sau lưng, giữ thật chặt. Xương của Trương Thành Nhân phát ra tiếng vang thanh thúy, thanh sắt trên tay cũng rơi xuống đất. Hắn lếch tới cửa. Trương Thành Nhân kêu rên, cổ tay bị trật khớp rũ xuống. Tiếp theo Thần Cách bắt lại cả cánh tay của hắn, chân đạp lên thân thể của Trương Thành Nhân, chân dùng sức đè bẹp xuống, tay đồng thời kéo mạnh cánh tay của Thành Nhân. Lại là một tiếng vang nhỏ, cả cánh tay của Trương Thành Nhân bị trật khớp, hắn rốt cục bởi vì thống khổ kêu thành tiếng, mặt xấu xí vặn vẹo nhăn nhó. Hắn không nghĩ tới, Thần Cách trước mắt rõ ràng chỉ là học sinh, vậy mà chỉ dùng một cánh tay đã đánh bại mình.
Thần Cách ngồi chồm hổm xuống, tay đặt lên trên đầu gối, nhìn Trương Thành Nhân: “Bây giờ nói cho tôi biết, ai là tiện chủng?”
Trương Thành Nhân bị tia giận dữ, lạnh lùng trong mắt Thần Cách làm cho nói không ra lời.
Thần Cách nắm tóc của Trương Thành Nhân lên: “Đồ của tôi mà cũng dám đụng?” Nói xong, ném Trương Thành Nhân xuống. Thần Cách nhấc một cái ghế tới, đặt trên lưng của Trương Thành Nhân. Thần Cách ngồi lên: “Nói đi, người nào chỉ điểm?”