“Nước… nước…” Nàng khó khăn nói ra, thật nóng…! Rốt cuộc nàng bị sao vậy nè?
Hắn đứng dậy lấy nước cho nàng.
“Đây, ngồi dậy nào.” Hắn đỡ nàng ngồi dậy, đưa chén nước lên miệng nàng.
‘Ực ực’ Nàng uống như kiểu rất lâu không có nước để uống vậy. Uống xong cũng chẳng đỡ hơn, khó chịu nàng đưa tay cởi xiêm y… hắn thấy vậy hơi hoảng, cầm tay nàng không cho nàng lộn xộn, đâu ngờ hắn vừa động tay nàng, nàng liền khó chịu hơn…
…Thích Khách kia tẩm Xuân Dược trên cây châm?
Tên Thích Khách đã chết: Đúng ta tẩm lên… nhưng ta là lấy nhầm! Ta đi đầu thai làm thú cho đỡ mất mặt đây. Xin lỗi phụ thân, mẫu thân…
Nàng ưm một tiếng, khắp thân thể như có kiến bò. Bắt lấy cánh tay của hắn nàng nói, “Soái ca~~ ta nóng quá…”
“Soái ca?” Hắn ngẩn ra…
Cái gì soái ca?
Trong lúc hắn đang ngẩn ra nàng chuẩn xác nhắm môi hắn hôn lên… chưa kịp nếm mùi vị gì hắn đẩy nàng ra, cách xa nàng. Mặt hắn ửng hồng…
Hôn… hắn vừa bị hôn! Aaa…làm sao đây, làm sao đây…
“Soái ca… lại đây với ta~~” Nàng lảo đảo đi về phía hắn. Vừa đi vừa cởi xiêm y trên người…
Aaa… Trích Liên, ngươi mau về đi a!
Hai người, người tiến người lùi…
“Mộng Mộng… đừng có tiến nữa…” Còn tiến nữa hắn sẽ chẳng có đường mà lui. Nàng bây giờ làm gì còn khống chế được bản thân.
‘Bụp’ Một bàn tay đánh ngất nàng. Hắn thở phào, nhưng… xiêm y trên người nàng đã tháo được một nửa… bờ vai trắng noãn lộ ra… ngực như ẩn như hiện…
…. Có phải mắt hắn sắp mù không? Phụ Hoàng có nói không được nhìn thân thể nữ nhân không mặc quần áo, không mắt sẽ bị mù. Nhìn thê tử của mình sẽ không bị. Ừ, đây là thê tử của hắn nhìn cũng không sao.
Trích Liên nhìn Đại Phu ở gần đó, Đại Phu biết điều quay đầu,
Hắn nhìn Trích Liên, Đại Phu. Đi đến gần nàng ngồi xổm xuống chỉnh lại xiêm y trên người cho nàng rồi bảo Trích Liên nâng nàng lên giường cho Đại Phu xem.
Sau một lúc Đại Phu bắt mạch xong nói, “Vương Phi không sao, chỉ bị trúng Xuân Dược, vết thương trên tay chỉ cần tĩnh dưỡng là khỏi thôi ạ, Vương Gia đừng lo lắng. Lát nữa thảo dân sẽ kê đơn thuốc…”
“Được. Trích Liên, tiễn.” Giọng hắn không nhạt không mặn. Trích Liên tiễn đại phu
…
“Ai… sao mỏi thế này…” Nàng ngồi dậy vươn vai… cảnh tượng ngày hôm qua hiện lên…
Oái? Hôm qua tên Thích Khách kia định giết nàng bằng châm, tên Ám Vệ cứu nàng rồi nàng ngất đi. Sau đó nàng hình như… có cưỡng hôn ai đó… vừa cởi xiêm y trên người…vừa đi về phía người kia… còn nữa không ta?
Thảo Nhi cùng mấy nô tì đi vào, trên tay đồ ăn, bát thuốc… có cả mấy đồ gì đó nữa.
Giọng nói của Tháo Nhi khiến nàng thoát khỏi suy nghĩ,
“Vương Phi, người rửa mặt đi ạ.”
Nàng nhìn bát thuốc ở xa xa, lấy tay bịt mũi, “Thảo Nhi, bê bát thuốc kia ra ngoài!”
Thảo Nhi lúc này mới chợt nhớ rằng nàng sẽ nôn khi ngửi thấy mùi thuốc, tay lấy ra túi nhỏ đeo vào người nàng, “Vương Phi, đây là đồ phu nhân cho, nói có thể khiến người hết buồn nôn khi ngửi thấy mùi thuốc ạ.”
… Thần kì vậy?
Nàng sờ sờ cái túi, túi có thêu bông hoa lan trắng trông rất đẹp, mỗi đường chỉ như dồn vào hết tình thương, công sức để thêu.
Mẫu Thân Diệu Mộng Mộng từ nhỏ ở quê, giỏi nhất là thêu thùa. Năm đó gặp vị Phụ Thân, một lần gặp đã thích, vị Phụ Thân lúc đó cũng vậy. Khi cưới vị Phụ Thân kia sủng ái hết mức Mẫu Thân Diệu Mộng Mộng. Về sau dần dần ông ta nạp thêm nhiều thiếp, bỏ mặc Mẫu Thân Diệu Mộng Mộng.
Mẫu Thân Diệu Mộng Mộng có chút thủ đoạn nên mới giữ được vị trí chính thê. Bà ta rất yêu thương Diệu Mộng Mộng, Diệu Mộng Mộng từ bé bà ta đã dạy đánh người chửi người… rồi lớn lên thì dạy phấn son, tô tô chét chét…
Mỗi lần Diệu Mộng Mộng ra ngoài là dọa chết người bởi lớp phân trên mặt…
Bởi vậy không biết vị Mẫu Thân này lo cho con hay hại con nữa…
“Vương Phi, hôm nay là ngày về phủ thừa tưởng ạ, Vương Gia nói nếu người còn mệt thì để lần khác…” Thảo Nhi chưa nói hết nàng xen vào, “Về.” Thảo Nhi nghe vậy nói với một nô tì khác đi nói lại với Vương Gia…
Phải về chứ! Về chơi cho gà bay chó sủa! Haha… Nàng cười nham hiểm
(Hôm qua vội quá ghi nhầm là Thái Y:V Mị sửa rồi đó. Hihi)