“Tỉ tỉ, có phải người nên cảm ơn ta vì ta đã nhường vị trí Tình Vương Phi không?” Diệu Kiều Như đột nhiên lên tiếng….
“Aiz… tỉ tỉ quên mất! Cảm ơn muội muội nha!”
Bà đây cảm ơn luôn mười tám đời tổ tông nhà ngươi!
Diệu Kiều Như cười hí hí… nhìn nàng nói, “Tỉ tỉ… cho muội hỏi… Cảm giác người mình thích đi lấy người mình ghét nó thể nào vậy ạ?”
Đang châm chọc nàng?
Ngươi châm chọc thì ta đây sẽ khoe khoang mình rất thoải mái!
“À… cảm giác giống như vừa vứt đi được vật nặng trong người ý! Rất thoải mái!”
Diệu Kiều Như nghe xong mặt biến sắc. Bỗng lại gần nàng tay nâng tay phải nàng lên…
‘Bốp’ Bàn tay nàng rơi xuống mặt Diệu Kiều Như… khiến mặt ả lệch đi…
Nam nhân qua đây thấy vậy hô,
“Như nhi!” Giọng nam nhân vừa lo lắng vừa tức giận.
Trò cũ!
Nàng cười, tay trái nâng lên ‘Bốp’ một tiếng tát nữa vang lên.. Diệu Kiều Như nhìn nàng, ánh mắt khó tin lúc sau đầy lửa giận.
“Tỉ tỉ tát lại cho nó cân mà.” Giọng nàng nửa đùa nửa nghiêm túc…
Đừng nhìn bà đây như vậy, rất là nóng người!
Muốn diễn kịch trước soái ca? Bà đây đang toại nguyện cho ngươi đó!
“Diệu Mộng Mộng, ngươi làm gì nàng ấy?!”
Người nói chẳng ai khác Phiên Lăng Toại: Đại Công Tử nhà họ Phiên… giàu có. Phiên Lăng Toại là người Diệu Mộng Mộng thích….
Được mỗi cái nhan sắc… còn không bằng cả Phu Quân nàng a!
Cơ mà… cái tình huống quen quen…
“Không có, tỉ ý không có đánh thiếp…” Diệu Kiều Như chưa nói hết đã bị nàng cướp lời,
“Chàng nhìn nhầm rồi. Phải không muội muội?”
“…” Ai mượn ngươi nói! Diệu Kiều Như trên mặt vẫn bình thường, khi nhìn lên đôi mắt mới thấy có chút long lanh do nước mắt đọng, cộng thêm hai má bị đánh có hơi sưng và đỏ… Người nhìn chỉ muốn kéo vào lòng che trở.
“Ta biết ngươi thích ta, nhưng bây giờ ngươi đã là Tình Vương Phi còn ta đã lấy Như nhi. Có chuyện gì cứ nhắm vào ta!” Phiên Lăng Toại nói xong nàng cười lớn, “Ahaha…đúng vậy a! Nhưng từ lúc ngươi cưới nhị muội ta, ngươi đối với ta mà nói chỉ thả đi một con cẩu thôi! Đừng tự nâng mình lên như vậy. Phiên Đại Công Tử!” Nàng lấy hơi nói tiếp, “Ngươi biết ta là Tình Vương Phi còn xưng ngươi với ta? Riêng chuyện này ta đã có thể xử tội ngươi!”
Mọe, đóe thấy tên nam nhân nào vừa tự tin đã thế còn tự nâng cao mình lên trong lòng người khác! Còn muốn làm soái ca ngôn tình!
Phiên Lăng Toại lúc nàng nói đến chữ Cẩu thì mặt hắn ta đỏ bừng, nào có tâm để ý câu sau nữa.
Trong lòng chỉ có một ý niệm, giết chết nữ nhân trước mắt…
Diệu Kiều Như ngạc nhiên, rất nhanh nói,
“Tỉ tỉ…tỉ sao có thể nói vô tình như vậy?”
Từ sáng nay ả đã thấy nàng ta rất khác… không còn hung ác như trước nữa… lúc bên Tình Vương như mèo con ngoan ngoãn… Đối với người khác lạnh nhạt… động vào nàng ta nàng ta mới xù lông…
“Muội Muội… ta cảm ơn muội một lần nữa, Cảm ơn vì đã giúp ta tìm được ‘TÌNH YÊU ĐÍCH THỰC!’ của mình!” Nàng nói tiếp, “Ta nhắc nhở muội một chút. Đừng để lộ đuôi ra, cẩn thận ta chặt nấu cho ‘Cẩu’ ăn!”
Nàng nói xong bước về phía trước… nam nhân ở đó như kiểu đã đứng chờ rất lâu rồi…
Bước về phía hắn, tay nàng nhẹ nhàng tháo khăn che mặt xuống…
Nàng và hắn đứng dưới ánh trăng sáng ngời. Gương mặt xinh đẹp mang theo vẻ trong sáng, đáng yêu, xiêm y hồng phớt… đừng cùng hắn, bộ dạng ma mị mà ôn nhu…
Thật sự là xứng đôi…. như hoa sen được bảo vệ bởi lớp lá xanh ngát
“Vương Gia, nghe lén người khác nói chuyện là không được.” Giọng nàng có chút đùa giỡn cũng nghịch ngợm.
“Phụ Hoàng nói, không được để thê tử của mình chạy lung tung. Ta chỉ là đang trông chừng thôi.”
Đây có được coi Thả Thính không? Chắc không phải.
(Chương này nhạt:v Ngắn nữa.)