– Tôi là Thế Phong đây!
– Dạ chào anh Phong. Xin hỏi có việc gì cần gặp?
Thảo Nguyên theo thói quen vẫn tiếp tục những câu sáo ngữ. Cô vẫnchưa kịp tiêu hóa cái tên Thế Phong như sấm dội bên tai. Thái độ dửngdưng của cô hẳn làm cho người nào đó giận tím tái cả mặt mày. Được, khálắm! Chọc giận được anh, cô có thể coi là ngươi đầu tiên đấy.
– Ừ hừm!
Thế Phong hắng giọng. Lúc này nhân vật nữ của chúng ta mới ngộ rađược một sự thật kinh hoàng: Tổng giám đốc công ty đang gọi điện cho côbằng điện thoại riêng. Vậy mà nãy giờ… Cô vội vàng hô nhỏ:
– Tổng giám đốc ạ?
Đầu dây bên kia im lặng. Đến khi Nguyên tưởng chừng như anh dường như đã rời khỏi cái máy điện thoại thì đột nhiên nghe anh nói:
– Chiều mai khi tan sở, cô có bận việc gì không?
Nguyên suy nghĩ thấy không bận gì bèn trả lời:
– Dạ không.
– Vậy bảy giờ tối ở quán trà Thái Sơn, tôi hẹn cô tại phòng riêng số 55. Tôi đang giữ một đồ vật quan trọng của cô.
Đồ vật quan trọng nào? Sau một hồi lục lọi cả túi xách và cả trongtâm trí, Thảo Nguyên chịu không thể nhớ ra được. Dù sao thì, Tổng giámđốc cũng đích thân hẹn cô. Chỉ nghĩ đến đây thôi, tinh thần của cô liềnrơi vào trạng thái kích động. Tối hôm đó, vừa về tới nhà là Nguyên lụcngay tủ quần áo, đảo một hồi xem có thể lựa bộ váy áo nào mặc cho ngàymai. Quán trà Thái Sơn chứ không phải đùa nha. Cô không thể ăn mặc quágiản đơn hay đồ công sở để đi gặp nhân vật quan trọng ấy được. Lục tungcả tủ quần áo, ướm vô tháo ra bao nhiêu lần, kết luận cuối cùng là: Côchẳng có đồ gì mặc cho ra hồn. Nguyên chạy sang gõ cửa nhà dì. Vì ôngngoại mãi sau này mới sinh dì út, trong khi mẹ Nguyên đi lấy chồng sớm,nên thành ra hai dì cháu cách nhau một thế hệ nhưng lại cùng chung độtuổi. Vì thế quần áo dày dép của dì có khi cô mặc được cũng nên. Dì côcó tiếng là ăn diện mà!
So với một phòng chất đầy đồ của bà dì, cái tủ quần áo nhỏ bé củaNguyên thật là thảm hại. Sau khi tra hỏi, nghe thấy cháu mình nói có hẹn với giám đốc của công ty (Nguyên đã bỏ đi chữ tổng), mà người này lạichưa kết hôn, dì Nguyên mắt sáng rực như đèn pha, quét qua đám áo quầnmột lượt rồi lấy ra một chiếc váy 1 dây dạng lệch vai màu tím, ngắn trên gối một tí.
– Mốt nhất hè này đấy! Bọn đàn ông con trai bây giờ ấy à, họ không cần ngắm người xinh, chỉ thích ngắm
người sexy thôi. Mày mặc vào cho dì.
Chiếc váy ôm sát người Nguyên, nổi bật những đường cong gợi cảm. Mộtbên vai lệch để lộ ra chút da thịt trắng mịn. Cô chưa bao giờ mặc nhữngchiếc váy táo bạo như chiếc này, nhưng cảm thấy cơ thể mình cũng khôngtệ, tranh thủ ngắm nghía trước gương.
– Duyệt chiếc này đi. – Dì út hài lòng. – Mắt mình chọn đồ chỉ có chuẩn không cần chỉnh lại.
– Nhưng hơi hở hang đấy, cháu mặc không quen.
– Ối giời, thế này ăn nhằm gì.
Trước thái độ cả quyết không cho bàn lui của dì, Nguyên cũng đànhmang chiếc váy tím khêu gợi về nhà. Nhưng cô không nghĩ là mình có đủcam đảm để mặc nó.
Sau một đêm ngủ dậy, mở mắt ra Nguyên đã thấy hồi hộp, mặc dù tận bảy giờ tối mới là thời gian hẹn. Tuy nhiên hồi hộp mấy thì cũng phải làmviệc như bình thường. Và thật xui xẻo cho Nguyên, ngày hôm đó, hợp đồngcô đang theo xảy ra sự cố. Phía khách châu Âu không nhận được hàng tạicảng đến do chứng từ của lô hàng có vấn đề. Họ nhất quyết phải lấycontainer hàng trong ngày, nếu để qua ngày hôm sau sẽ có đợt kiểm hóa,khi ấy sẽ gặp thêm phiền toái. Cô vừa liếc đồng hồ, vừa sốt ruột scanlại mẫu vận đơn đường biển gửi cho khách. Đã trễ giờ hẹn rồi! Cô lại vô ý xóa mất khi chưa kịp lưu số của Phong, thành ra không thể liên lạc được với anh.
Cả văn phòng rộng chỉ còn lại một mình cô, ngồi giữa một đám máy mócim lìm. Việc nhân viên kinh doanh phải ở lại tăng ca do phát sinh độtxuất từ các container hàng xuất là chuyện thường ngày ở huyện. Chỉ khốnkhổ cho thân cô là việc phát sinh lại trúng vào ngày hôm nay. Đúng támgiờ kém năm phút, Nguyên gõ những dòng chữ cuối cùng trong email gửi cho phía bên khách. Màn hình chat Skype nhấp nháy. Người đại diện liên lạcnói với cô rằng anh ta đã nhận được email và hy vọng với những chứng từmới, họ sẽ lấy hàng ổn thỏa.
Nguyên ngồi thừ trước máy vi tính. Lúc nãy chạy gấp rút để hoàn thành xong công việc bao nhiêu, thì bây giờ cô uể oải bấy nhiêu. Nhanh mà đểlàm gì. Đằng nào cũng đã trễ hẹn cả tiếng đồng hồ rồi. Tổng giám đốcchắc cũng đã bỏ về rồi. Anh ấy không gọi điện thoại hỏi han, chứng tỏcũng chỉ tranh thủ hẹn. Cô đến hay không đến, cũng không có gì đáng quan tâm. Chậm chạp thu dọn đồ đạc, cô tắt điện, rời khỏi tòa nhà. Chủ bảovệ tốt bụng đã dắt xe sẵn để trước cửa cho cô.
Nhưng Nguyên nghĩ cứ thế này mà về, cô sẽ rất khó giải thích. Dù saocũng thử tới Thái Sơn xem thế nào. Nếu như cô may mắn, biết đâu tổnggiám đốc vẫn còn ngồi ở đấy. Tất nhiên, cái cơ may gặp được người chỉ là một phần ngàn, cực kỳ nhỏ nhoi. Nguyên biết điều đó, tuy nhiên thà mấtcông một tí còn hơn là giữ cảm giác áy náy trong người. Cô phóng xe nhưbay tới quán trà đạo nổi tiếng, trên người vẫn còn mặc nguyên bộ đồngphục công sở. Đúng như cô dự đoán, lễ tân sau khi nghe nói cô có hẹn ởphòng 55, đã kiểm tra và trả lời rằng vị khách đặt phòng đã đi về từ lâu rồi. Cũng đúng nhỉ! Người ta là tổng giám đốc cơ mà. Làm sao có thểngồi đợi một nhân viên quèn như cô những hơn tiếng đồng hồ. Đó là sựthật mà sao cô vẫn cảm thấy một chút hụt hẫng. Trên đường trở về nhà,Nguyên lo lắng không biết cô sẽ phải tìm gặp và giải thích vụ việc nàyvới Phong như thế nào.