Sau một ngày âu sầu sụt sùi, Thảo Nguyên cũng phần nào bình tâm trở lại. Tuy nhiên, sống một đời “ngay thẳng” đến giờ phút này, cô mới thấy không có nỗi bất hạnh nào khinh khủng hơn là bị hàm oan. Cô cũng hiểu vì sao có người phải tìm đến cái chết để chứng minh sự trong sạch của bản thân.
Thành Tín và Sun Media đang nỗ lực đàm phán để khắc phục hậu quả vụ rò rỉ thông tin. Rốt cuộc, hợp đồng vẫn không bị bể nhưng phía Sun Media phải giảm 30% giá trị hợp đồng và cấp tốc gửi bản kế hoạch triển khai mới. Đây là những thông tin mà Nguyên nghe được từ chỗ của Giang, vì bản thân cô đã bị đầy qua một bên như một kẻ thừa thãi. Anh cũng hỏi cô xem trong công ty, cô có gây thù chuốc oán với ai không để đến nỗi bị người ta đâm sau lưng, nhưng Nguyên ngẫm đi ngẫm lại một hồi vẫn không nghĩ ra là ai. Cô thoáng liên tưởng với cuộc gặp bất thường với Giang Minh, tuy vậy nếu anh ta muốn nhằm vào Thành Tín thì chẳng phải anh ta cũng tự lấy đá đập vào chân mình đó sao. Lợi nhuận và uy tín của Sun Media giảm sút thì Giang Minh chính là người chịu thiệt đầu tiên chứ nào phải ai khác? Không biết Thế Phong đã biết vụ việc lần này hay chưa? Anh có nghi ngờ cô không? Có cho rằng cô vì tiền mà sẵn sàng bán rẻ nhân cách của mình?
Nghĩ tới Thế Phong, quả nhiên buổi tối anh gọi điện thoại cho cô. Nguyên ngập ngừng bắt máy:
– Anh ạ!
– Ừ, anh đây!
Im lặng một lúc. Cứ tưởng sau đó anh sẽ dò hỏi cô, hoặc là trách móc cô nhưng không.
– Em ổn chứ?
– Em… em… – Trước giọng nói quan tâm của anh, cô lại muốn rớt nước mắt. – Em không làm chuyện gì cả. Em không làm gì có lỗi hết nhưng mọi người đều cho rằng thủ phạm là em… hu hu…
Phong nghe tiếng cô khóc, ngực cũng thấy nặng như đeo đá.
– Cứ khóc đi, Thảo Nguyên, nếu như nó làm em cảm thấy dễ chịu hơn. Nhưng đừng sợ hãi gì cả, anh tin em. Anh sẽ tìm ra thủ phạm đứng đằng sau âm mưu này.
– Em định tới Sea Stars để tìm hiểu sự thật. – Cô quẹt nước mắt, nói ra kế hoạch của mình.
– Không nên! Như thế sẽ khiến khắc sâu thêm nghi ngờ thôi. – Anh dừng một chút, rồi hỏi: – Thảo Nguyên, anh muốn hỏi em một chuyện. Em có biết Sun Media là công ty của Giang Minh không?
– Em cũng mới biết thôi ạ. Khoảng hai tuần trước anh ta yêu cầu em mang bản kế hoạch PR tới gặp ở khách sạn Golden Lotus. Em cũng không ngờ Sun Media lại là công ty của Giang Minh.
– Thì ra là thế…
Thì ra việc cô ấy gặp Giang Minh ở khách sạn lại có nguyên do như vậy. Thế nhưng kẻ nào đã sắp xếp màn kịch hoàn hảo này? Ai đứng đằng sau chụp những bức ảnh và gửi nặc danh tới cho anh? Người ta rõ ràng đang nhằm vào Thảo Nguyên, và cả anh nữa, nhưng với mục đích gì thì anh vẫn chưa điều tra ra được.
– Sao vậy? – Nguyên cảm giác anh biết chuyện gì đó.
– Anh thấy hành vi của Giang Minh rất đáng ngờ. Em có nghĩ chính anh ta là người tung bản kế hoạch cho Sea Stars không? Nếu xét động cơ kinh tế thì hành động này có vẻ như không thỏa đáng lắm nhưng mà… Hẳn phải có một nguyên nhân nào đó khiến gã đó làm như vậy. – Giọng anh bỗng nhiên chùng xuống, có vẻ ngập ngừng, hình như có cả nỗi xấu hổ. – Anh… không biết em có nghĩ vậy không? Ý anh là Giang Minh muốn chúng ta hiểu lầm để gã thừa cơ… E hèm… Em có hiểu ý anh không?
– Ý anh? – Thảo Nguyên ngơ ngác.
– Tức là thằng cha Giang Minh đó thích em!
– Không thể nào…
– Cái này trực giác đàn ông mách bảo anh. – Thế Phong chốt hạ.
Thảo Nguyên đổ mồ hôi. Lý do của anh cũng đầy tính suy diễn quá đi. Cơ hội cô với Giang Minh gặp nhau đếm trên đầu ngón tay, chẳng có mối liên quan nào, vả lại, cô biết chắc người anh ta thích là chị Phương Anh. Khoan đã, nếu như Phương Anh cũng liên quan tới tứ giác quan hệ này, thì lẽ ra người nên có trực giác mách bảo phải là Thảo Nguyên cô đây mới đúng chứ nhỉ. Thôi rồi! Thế Phong ơi là Thế Phong! Anh gây thù chuốc oán với anh ta, cướp đi Phương Anh của anh ta, chẳng trách anh ta coi anh như kẻ thù, tìm mọi cách cạnh tranh với anh đến thế. Nếu quả đúng như vậy thì cô với tư cách là “người yêu cũ” của Thế Phong cũng chỉ là một công cụ để báo thù của Giang Minh mà thôi.
– Trực giác đàn ông của các anh lúc nào cũng đúng ư? – Thảo Nguyên mỉa mai hỏi sau khi đã phân tích suy luận của cô cho Phong nghe. Anh ngờ, anh tỉnh bơ nói:
– Có thật là quan hệ giữa em và Giang Minh không có gì?
– Anh…
– Anh chỉ hỏi đùa thôi. Để cho em biết cảm giác của anh, anh phải nói bao nhiêu lần nữa em mới chịu tin và giữa anh với Phương Anh chẳng có gì cả?
Thảo Nguyên nắm chặt điện thoại trong tay. Cô đang đứng bên cửa sổ của căn hộ cao tầng, phía ngoài xa thấp thoáng hình dáng của cây cầu được vẽ nên bởi hai dãy đèn cao áp. Thực ra cô cũng đã tin lời anh nói, nhưng xin hãy hiểu cho cô, cô chỉ còn cách bám vào nguyên nhân này để tạo khoảng cách với anh mà thôi. Là cô hèn nhát. Cô không thể nói với Thế Phong nguyên nhân thực sự rằng ông nội của anh mới là rào chắn giữa mối quan hệ của họ. Nhưng dù cho cô có ra sức phủ nhận mối quan hệ này như thế nào, anh vẫn kiên trì bước về phía cô, luôn là người đứng đằng sau cô một cách thầm lặng. Anh tốt với cô như vậy, cô không nên đặt anh vào tình huống khó xử phải đắn đo giữa một bên là gia đình và một bên là cô. Nhưng cô cũng chịu hết nổi rồi. Cô đã phải gồng bản thân đến hết cỡ để không mặc kệ tất cả mà chạy nhào về phía anh, để cưỡng lại mong muốn nói hết với anh, bất chấp mọi ngăn cản để yêu anh rồi tương lai muốn ra sao thì ra.
– Em nói gì đi. Sao đột nhiên em lại im lặng như vậy?
– Lần tới gặp nhau, em sẽ nói.
Nguyên trả lời rồi cúp máy, trái tim tự dưng đập rộn lên một cách bất thường như muốn nhảy ra lồng ngực nóng bỏng. Mọi uất ức, nhục nhã những ngày vừa qua tựa như có cơn gió nhẹ cuốn đi hết. Cô cứ thế đứng tựa nửa người vào thành cửa sổ, hơi mỉm cười. Dưới tầm mắt, cả thành phố ven biển sáng rực như vừa lên đèn. Trong màn đêm đen thẳm, hàng ngàn hàng vạn ngọn đèn lấp lánh như muôn vàn ánh sao dệt trên nền trời. Chưa bao giờ cảnh thành phố vào đêm lại đẹp một cách lộng lẫy đến như vậy. Cô tưởng tượng thấy đằng sau mỗi ngọn đèn kia là những khung cảnh đầm ấm hạnh phúc. Người vợ trẻ đón chồng mới đi làm về bằng một cái ôm nũng nịu. Lũ trẻ con ríu rít bên mâm cơm. Đôi tình nhân hôn nhau như thể ngày mai là ngày tận thế… Lần tới gặp anh, cô sẽ chỉ cho anh khung cảnh thiên đường hạ giới này. Lần tới gặp nhau, cô sẽ nói… sẽ nói…
Nhưng ai có thể ngờ rằng, tình huống họ gặp nhau sau đó lại chính là ký ức mà Nguyên muốn quên đi nhất trong cuộc đời mình.