– VyVy dậy thôi, sắp đến h bay rồi.-Cậu gọi nó
– mấy h rồi hả 2- nó hỏi bằng giọng nhái ngủ
– 8h45 mà 9h15 chúng ta bay rồi
-8h45 ư? Cái gì ạ? Muộn mất rồi. Hai xuống trước đi. Aaaaaa- nó giật mình (Yin: chj bình tĩnh nào? VyVy: bình tĩnh con khỉ ý muộn mất rùi. Yin còn 30′ lận cơ mà. Lo j? VyVy: mi thì hiểu nỗi j? Mà sao mi cười kinh thế?* rùng mình khi nhìn thấy nụ cười gian của Yin* Yin*cười* chj cứ từ từ, sau này sẽ biết lý do em cười. Em đi trước. Vyvy: uh, em bỏ cái điệu cười đó đi chj sởn hết gai ốc rùi õ. Yin: hehe chj cứ yên tâm)
10′ sau
– Chào buổi sáng nha hai
– uh chào buổi sáng, ra đây ăn sáng đi
– Dạ
– Ăn đi. Mà em chuẩn bị đồ đạc của mình chưa?
-Rồi ạ,2 cứ yên tâm. Mà mẹ sao rồi ạ?- nó lo lắng hỏi
– Mẹ đang ở Ý điều trị, có nguy cơ mẹ sống đời thực vật. Bây h chúng ta đến Việt để gặp bạn anh nha
-Mẹ sẽ khỏi đúng không 2?
– VyVy ngoan đừng khóc ăn nhanh lên còn về.- Thiên Thiên dỗ dành nó
– Dạ, em nhớ anh Bảo và cái Nhi và cái Giang lắm
– uh ăn nhanh đi