Chiều hôm đó ~~~~~
– Em về rồi ạ – nó lê những bước chân nặng nhọc vào nhà
– Sao về sớm thế em ? Có chuyện gì à ? – Yato đang ngồi ghế sofa làm việc
– Không có gì đâu hai , mà từ ngày mai trường em đóng cửa 1 tháng nên em sẽ ở nhà – nó nằm lên đùi Yato duỗi thẳng hai chân ( tự nhiên như ruồi )
– WHAT THE…. Sao trường Lucia lại đóng cửa 1 tháng ??? Có phải em bầy trò nghịch ngợm gì rồi bị đình chỉ không ? – Yato ngạc nhiên gập máy quay sang nhìn nó
– Gì mà nhìn em giữ vậy @@ Tại vì căng thẳng quá nên trường cho nghỉ để học sinh thư giãn đầu óc trước khi thi thôi – nó nhăn mặt
– Ukm , thôi đi lên nhà để hai còn làm việc – cậu thở phào mở laptop ra làm việc tiếp
– Misa ~~~ 1 tháng tôi biết làm gì đây – hắn lay lay tay nó , mặt méo xệch
– Làm những việc cần phải làm – nó lạnh lùng
– Cụ thể ????
– Làm OSIN cho tôi – nó cười đểu , cực kì đểu
– Trờiiii Ơiiii !!! Cái trường thối tha không cho ta giết người !!!! – hắn hét rồi biến mất
– haha !!! Mà không biết bây giờ Misaka và Zero đang làm gì nhỉ ? Gọi cho bọn nó đi chơi mới được – nó toan gọi thì bỗng dừng lại – Phải rồi…..Misaka đang giận mình cơ mà…..
……….
8 năm trước ( lúc nó 6 tuổi )
– aaaa….- 1 cô nhóc chừng 5 , 6 tuổi với khuôn mặt như thiên sứ , mái tóc vàng óng xoăn xõa dài bị cả đám cùng xóm bắt nạt . Vì bọn chúng quá đông nên cô bé không thể làm gì được , cô chỉ biết khóc ….khuôn mặt thiên sứ giờ đã ướt đẫm nước mắt…..
– Bỏ bạn ấy ra bọn khốn !!!! – 1 cô nhóc cũng chạc tuổi đó chạy đến , trên tay cầm 1 con dao vô cùng sắc bén , mái tóc nâu xõa dài , khuôn mặt ánh lên vẻ lạnh lùng như muốn ăn tươi nuốt sống cả đám bắt nạt
Bọn đó thấy nó cầm dao thì hoảng sợ , chạy bán sống bán chết .
– bạn có sao không ??? – nó vứt con dao xuống đường , chìa tay đỡ cô bé bị bắt nạt
– Ukm…Mình không sao , cảm ơn bạn rất nhiều – cô bé có mái tóc vàng lau nước mắt
– Từ giờ nếu bị bắt nạt thì cứ nói với mình nha – nó nở một nụ cười , khác hẳn với vẻ lạnh lùng hồi nãy – Bạn tên gì ??? – nó hỏi
– Misaka…..Còn bạn ???
– Ukm…Tên giống bạn , nhưng bỏ đi chữ cuối !
– Misa ?
– Ukm – nó cười , Misaka cũng cười . Nụ cười của cả 2 thật đẹp , thật hồn nhiên !
Quay trở lại với hiện thực :
– sao tự nhiên mình lại nghĩ tới chuyện đó chứ …. Có lẽ mình không thể giấu họ mãi được – nó cười chua chát rồi phóng thẳng xuống nhà chạy ra ngoài . Mặc cho hai nó gọi , mặc cho cơn mưa ngày càng nặng hạt…….