Rồi chợt có ai đó khều sau lưng nó. Nó giật mình quay lưng lại. Là một cô bạn, cô ấy mỉm cười nhìn nó:
– Làm quen nha! Mình tên Phương Trân
Dù sao có một người bạn cũng tốt, nó mỉm cười nhìn Trân:
– Ừ, Mình tên Ngọc Nhiên
– Cậu là bạn của Tiểu Thiên hả?
Trời ạ, sao mới nói chuyện có một cậu đã nhắc đến tên đó rồi. Giọng của nó đã có chút tức giận:
– Tôi không có quan hệ gì với cậu ta cả
Bỗng chốc con nhỏ này tươi tỉnh lên:
– Thật sao?
– Ừ
– Vậy thì tốt
– Sao tốt?
– Ờ thì…
– Hai em kia có nghe giảng không, cô cho hai đứa đi ra ngoài bây giờ
Giọng của cô giáo làm nó giật mình, nó vội quay lưng lên và bắt gặp ánhmắt cô giáo đang “đằng đằng sát khí” nhìn nó, chắc có thêm con nhỏ Trângì đó mà con nhỏ đó ngồi sau nên nó không thể thấy được. Nó cúi mặtxuống mở tập ra và cố gắng nghe giảng.
Hai tiết học trôi qua trong căng thẳng. Tiếng chuông giờ ra chơi vanglên, làm dịu bớt nhưng mệt mỏi của nó từ sáng đến giờ. Nhiên cảm thấycái gì đang kêu quá sá trong bụng, thì ra từ sáng tới giờ nó chưa có cócái gì trong đó! Híc!!! Nó lết thết ra khỏi bàn học quay lại nhìn thìthấy tên ác quỷ Tiểu Thiên đã đi đâu mất bóng. Nhưng việc gì nó phảinghĩ đến tên đó chứ? Cứ ra căn tin bỏ đấy bụng là tốt rồi. Vừa bước vàocăn-tin mọi con mắt đều đổ dồn vào nó. Tại sao ư? Vì tất cả mọi ngườiđều nghĩ quan hệ giữa nó và tên ác quỷ đó là không bình thường.
– Con nhỏ đó vừa vào lớp đã được ngồi chung với Tiểu Thiên rồi. Ghê thật
– Hoàn toàn không xứng với thiên thần Tiểu Thiên của chúng ta.
…
Nó cố gắng làm thinh trước những lời ra tiếng vào của thiên hạ. Thiênthần Tiểu Thiên cái gì chứ nghe mà muốn mữa, ác quỷ thì đúng hơn, nhưngsức chịu đựng của con người cũng có giới hạn và hiện nay cái giới hạn đó đã bị vượt ra ngoài mất tiêu rồi, khi nó nghe đến câu:
– Tôi nghe đồn con nhỏ đó là bạn gái của Tiểu Thiên đấy
– Chứ còn sao nữa, vô lớp cùng nhau, ngồi cũng chung bàn cơ
Híc!!!Nói như thế thì ai mà chịu nỗi chứ!!!Phải làm cái gì đó thôi, Nónghĩ vậy rồi cố gắng hét lớn như một ngọn núi lửa không chịu nổi áp suất phải phun trào ra:
– Tôi không liên quan gì đến Phạm Tiểu Thiên cả, làm ơn để tôi yên.
Mọi tiếng ồn đều ngưng bặt trước công suất quá lớn từ lời nói của nó.Cũng phải thôi, sao mà có thể chịu đựng được khi bị ghép đôi với ngườimà mình không thích nhỉ? Nhất là với những người có cá tính nóng nảy rất dễ bị bùng phát như nó. Nhưng sau đó nó cũng không dám nói năng gì chỉcắm cúi nuốt tô bánh canh vừa gọi.
Sau khi bỏ đầy bụng, Nhiên bước ra khỏi căn-tin và một ý nghĩ loé sáng trong nó: “Tạisao mình không lên sân thượng hóng gió nhỉ”. Đúng rồi! Cái ý nghĩ khiđược chạm tay vào gió khiến nó cảm thấy thật hạnh phúc, mặc dù nó có vẻhơi điên điên nhưng nó thật sự rất yêu gió. Với nó gió là bạn, là ngườibạn tuyệt vời nhất vì gió không biết nói nhưng biết lắng nghe lắng nghetrong im lặng. Và những khi nó buồn gió khẽ lướt qua như ai ủi nó. Cóphải chăng đó là sự thật hay đó chỉ là ý nghĩ của một mình nó mà thôi?Nhưng cho dù thế nào gió cũng là người bạn số 1. Từ nhỏ gió đã luôn đitheo nó khắp mọi nơi.Vậy mà từ khi lên thành phố, muốn kiếm một cơn giótrong lành cũng khó! Híc!!!~.~
Nó vượt 7tầng lầu mới tới được sân thượng, mệt muốn đứt hơi luôn, nhưng vì gió nó có thể làm được. Nhưng…đây là cách đối sử lại của gió với nó sao?Híc!!! Vượt 7 tầng lầu khổ sở lên đến đây hình ảnh đầu tiên đập vào mắcnó không ai khác chính là Tên ác-quỷ-Phạm-Tiểu-Thiên!!