Không ngờ người đang nấu thức ăn lại chính là cậu ta. Tin được không đây?Theo nó nghĩ thì tên này là một công tử nhà giàu chứ nhỉ? Không ngờ công tử nhà giàu lại có thể nấu ăn được. Nhìn kìa cái cách mà cậu ta hất cái chảo lên sao mà điêu luyện thế! Nếu nhìn như vậy thì chắc chẳng ai tintên này lại là một tên mất trí nhớ! Rồi cậu ta quay lại, gương mặt thiên thần, nụ cười cũng mê hồn giống thiên thần nốt. Híc! Nếu nó không lấylại hồn pháchthì chắc quê chết quá!
– Cậu có muốn ăn chút gì không?
– Ai cho cậu tự tiện đụng vào tủ lạnh nhà tôi thế hả?- May quá! Cuối cùng nó cũng lấy lại cái tính ngang ngược vốn có của mình rồi
– Tôi…nếu cậu không thích thì cho tôi xin lỗi nha, tại tôi thấy hết đồ ăn rồi nên mở tủ lạnh ra, thấy thịt nên nấu lên thôi!- Cậu ta lại dùng cái giọng dễ thương, ngây thơ đó đễ giải thích nữa rồi! Nó không còn gì đểnói ngoài chuyện đã bị thuyết phục
– Coi như cậu giải thích hợp lý nên tôi tha cho cậu đó
Cậu ta lại nỗi hứng làm cái khuôn mặt mừng rỡ kèm với một nụ cười chuẩn hết chỗ nói làm nó phải quay mặt sang hướng khác nếu không chắc bị “đỗ”luôn rồi! Híc!
Nhưng cậu ta vẫn chưa chịu buông tha cho nó, cậu ta lại bưng dĩa thịt bò thơm ngon vừa mới xào ra trước mặt nó!
– Ăn chung nhé
Nó gật đầu cái rụp, mặt dù biết hơi mất thể diện nhưng làm sao mà nó cóthể giữ thể diện để rồi bỏ qua một đĩa thịt bò thơm ngon như vậy chứ! Nó ngồi ngay xuống bàn ăn
– Sao cậu biết nấu ăn vậy?
– Tôi cũng không biết. Khi mở tủ ra thấy quá trời đồ ăn tự nhiên tay mình ngứa ngáy, nên muốn nấu thôi. Cậu ăn thử đi, đừng chê nha
– Cậu yên tâm đi, tôi thật tình lắm! Cậu nấu ngon hay dở là tôi nói liền hà!
– Cậu làm vậy không sợ người khác buồn sao?
– Thà chấp nhận sự thật còn hơn là lừa dối để sau này bị phát hiện thì sẽ còn buồn hơn đấy
– Cậu nói hay quá!
– Cái đó tôi học từ bạn của tôi đó!
– Tôi bắt đầu thích cậu rồi đó
Cậu ta vừa nói gì vậy nhỉ? Nếu nó nghe không lầm thì cậu ta nói “thích” nóthì phải. Chắc nó nghe lầm rồi! Không muốn nghĩ nữa, ăn thôi! Vậy là nócắm đầu gắp thử một miếng thịt bò bỏ vào miệng. Mùi vị thịt bò thơmngon, dai dai hòa quyện với hành một cách tuyệt hảo. Nó hét lên:
– Ngon tuyệt cú mèo luôn, cậu là con trai mà nấu ăn giỏi quá sá! Đâu giống như tôi chỉ biết nấu mỗi mì gói
Cậu ta được khen thì mừng rơn:
– Cậu quá khen, nếu cậu thích từ từ tôi sẽ chỉ cho.
– Thật sao, vậy thì hay quá.
Nó bắt đầu cảm thấy có thể nói chuyện với tên này rồi đây, xem ra cậu ta cũng không tệ
– Bạn tên gì vậy?
– Tôi tên Ngọc Nhiên. Còn bạn?
-…
Ý chết, nó quên là cậu ta bị mất trí nhớ:
– Ờ quên, xin lỗi nha.Tôi quên là cậu đang… Mà thiệt tình mà nói tớigiờ tôi vẫn không tin vào truyện này đó. Có thiệt là cậu bị mất trí nhớkhông?
Cậu ta gật đầu:
– Vậy để chuột lỗi, cậu kiếm cho tôi một cái tên cho mình đi.
– Tôi không biết đặt tên đâu đó
– Thì cậu cứ đặt đi, tên nào tôi cũng lấy
– Được thôi, tôi sẽ đặt cho cậu là… Thiên Bảo đi
– Tên hay đó, nhưng sao cậu lại lấy tên này vậy?
– Thì chẳng phải cậu từ trên trời rơi xuống nhà tôi hả? Tôi đặt cho cậu là Thiên Bảo là mong cậu sẽ mang lại may mắn cho tôi
– Có ý nghĩa đấy! Vậy cứ gọi là Thiên Bảo đi! Dù sao cũng cám ơn cậu.
Cậu ta mĩm cười chất nhận cái tên nó đặt và…chấp nhận cả nó nữa chứ!