– Dạ người ta đem tiểu thư vào viện ạ ! Tiểu thư đừng lo , người ko bị gì hết ăn uống đầy đủ là sẽ lại sức ! 2 ngày nữa là có thể xuất viện ạ – Bs cung kính trả lời (Bệnh viện này của nó mà) rồi bước ra khỏi phòng
– Khoan đã – nó kêu ông bs
– Có chuyện gì thưa tiểu thư – Bs
– Ngoài tôi ra còn 1 người nam nữa , người đó đâu rồi – nó hỏi ông bs với vẻ mặt lạnh tanh
– À vậy đó là người quen tiểu thư ạ ! Rất tiếc nhưng nghe người ta nói anh ta đã cứu tiểu thư , hiện giờ đang ở phòng cấp cứu ạ , anh ta mất rất nhiều máu – Bs trả lời nó mà lòng sợ nó sẽ tức giận mà phá luôn cái bệnh này
Nó không nói gì , lao ra khỏi giường chạy nhanh tới phòng cấp cứu , đúng lúc cánh cửa mở ra , 1 toán y tá đẩy anh ra ngoài
Anh mặc bộ đồ bệnh nhân như nó , mắt nhắm nghiền , đầu quấn băng trắng , nó nhìn anh mà mũi cay cay , anh được đưa vào phòng hồi sức , chung phòng với nó , giường kế bên
– Anh tỉnh lại ngay cho em , em ko cho anh ngủ nữa tỉnh lại ngay – nó khóc , đánh mạnh vào tay anh (Tg : Người ta đang là bệnh nhân đó trời)
– San….d..y – giọng anh yếu ớt vang lên
– Anh , ai cho anh lao vào hả – nó khóc lớn hơn
– Nín đi , anh ko sao rồi mà , em tha thứ cho anh nhé – anh thều thào trả lời
– Um tha thứ – nó nín nhìn anh mỉm cười
– Được rồi ! Ghê quá nha , mày làm tao mắc ói đó , tình củm quá – Mindy chọc nó
– Khoẻ nhanh rồi về nhà , tui zề – hắn khó chịu trước màn tình cảm đó , bỏ về trước
– Ơ cái thằng này hôm nay làm sao thế nhỉ – Mir va Min ngơ ngác
– Kệ nó đi mà sao hai người lại lại như thế này hả – Jun giờ mới lên tiếng
– Thôi wa rồi nhắc làm gì ? – nó cười – mà sao lúc đó anh lao vào làm gì hả ? – nó lại tra tấn anh
– Thì … anh đã hứa sẽ bảo vệ em mà – anh mỉm cười nụ cười của anh dành cho nó