Rin vội rời khỏi bàn tay Minh Trí mà nói: Tôi không muốn, cô ấy đang đợi tôi.
Minh Trí vụt tay ra khỏi cơ thể mềm mại của cô liền cảm thấy không vui, Minh Trí nhanh tay mở cánh cửa ra nhìn cô gái mà nói:
– Từ nay không được phép đến gần phòng tôi.
Cô gái trẻ sợ hãi liền cúi đầu xin lỗi mà quay mặt đi như chạy, Minh Trí liền quay mặt lại nhìn Rin mà nói: Bây giờ thì không còn ai đợi cô nữa rồi.
– Ở phía dưới mọi người đang làm gì vậy? – Rin lảng sang chuyện khác.
– Đang chuẩn bị một số việc quan trọng. – Minh Trí ôm lấy Rin mà đáp.
– Tôi muốn về biệt thự hoa hồng trắng. – Rin tránh né mà nói.
– Tôi đã quyết định giúp cô, đưa di ảnh của Pi đến nơi này và đón con của cô ấy về đây chăm sóc. – Minh Trí đi về phía tủ lấy ra một bộ quần áo phụ nữ. – Cô mặc tạm vào.
– Quần áo của ai, không phải của Tố Uyên. – Rin nhớ tới Tố Uyên trong lòng oán hận.
– Không phải, đây là quần áo của mẹ tôi. Tôi đã giữ rất lâu, cô là người đầu tiên được động vào. – Minh Trí vuốt chiếc má của Rin mà cười nhẹ.
– Tôi sẽ không ở lại nơi này, tôi không muốn sống chung với anh.
– Cô không có quyền quyết định.
Vừa dứt lời, phía ngoài đã có tiếng gõ cửa. Minh Trí đi về phía cửa mở ra thì Trần Hậu ở phía trước.
– Thiếu gia, di ảnh của Pi đã được đưa lên bàn thờ. Còn việc bé con thì hiện vẫn chưa thể đón về. – Trần Hậu nói.
– Tốt, hãy chuẩn bị mọi thứ tốt nhất cho con gái của Pi.
– Vâng, thưa thiếu gia.
Rin nghe được mọi chuyện thì quên mất mình hiện chỉ đang mặc một chiếc áo sơ mi dài của Minh Trí mà đi ra ngoài bất ngờ nói.
– Các người nói gì, sao lại tự động sắp xếp mọi chuyện.
– Tôi đã nói sẽ quyết định giúp cô. – Minh Trí quay sang phía Rin mà nói.
– Pi không thích nơi này, Pi ghét anh, Pi sẽ không muốn ở nơi này. – Rin hét lên, khóe mắt cay khi nghĩ về cô bạn thân.
– Hà My tiểu thư, nơi nào có cô thì Pi sẽ muốn ở nơi ấy. Cô ấy sẽ luôn bên cạnh bảo vệ cho cô. – Trần Hậu thấy Rin mất bình tĩnh thì khẽ nói.
– Các người… các người đang ép tôi.
– Ở đây sẽ tốt hơn cho con gái của cô ấy. Tôi cũng chỉ nghĩ cho con bé phải sống với một cô gái như cô mà thôi. Không có viêc làm, không có kinh tế thì cô lấy gì nuôi một đứa trẻ như thế. Pi mất đi tôi cũng có một phần lỗi, tôi muốn bù đắp cho con gái cô ấy. – Minh Trí nắm lấy tay Rin mà nói.
– Anh… tôi… tôi sẽ chăm sóc bé con thật tốt. – Rin cúi mặt mà nói nhỏ.
– Mọi việc đã quyết định, cô sẽ ở đây để chăm sóc con gái của Pi.
– Hà My, hãy nghe theo ý thiếu gia, cậu ấy luôn muốn tốt cho cô và bé con
Rin im lặng suy nghĩ như vậy cũng tốt, bé con sẽ được sống trong môi trường tốt nhất. Rin không nói gì cúi mặt xuống thì phát hiện hiện tai cô đang mặc chỉ một chiếc áo sơ mi dài che đi chổ nhạy cảm nhưng vẫn rất khó coi.
Rin đỏ mặt liền núp phía sau Minh Trí rồi nhảy tuốt vào trong giường đắp kín chăn lại. Minh Trí nhìn thấy hành động của Rin thì liền cười to thành tiếng.
– Trần Hậu, nãy giờ anh có thấy gì không? – Minh Trí trêu đùa.
– Vâng, tôi không nhìn thấy gì cả. – Trần Hậu cũng mỉm cười nói.
– Tốt, nếu cậu dám nhìn tôi sẽ không để cậu sống yên. – Minh Trí đi vào trong mà nói.
– Vâng, tôi đi sắp xếp công việc.
Trần Hậu quay mặt đi, khi nghe tiếng đóng cửa phòng thì ngoái nhìn lại rồi buồn bã bước đi.
Cửa đóng lại, Rin vội chạy vào nhà vệ sinh mà thay bộ đầm Minh Trí đã đưa. Đó là một bộ đầm quý phái màu vàng sẫm, tuy không hợp với lứa tuổi của cô nhưng thật vừa vặn. Xem ra Trần phu nhân ngày xưa cũng khá ốm.
Rin bước chân ra khỏi phòng tắm thì nhận được ánh mắt của Minh Trí nhìn cô chăm chú.
– Anh nhìn gì? – Rin khẽ lảng tránh ánh mắt mà nói.
– Rin, em thật là đẹp, giống hệt mẹ anh. – Minh Trí si mê nói.
– À, vậy anh có thể xem tôi là mẹ anh. – Rin chọc tức anh.
– Haha, em đừng có chọc tức anh. Hậu quả khó lường. – Minh Trí mỉm cười nói.
– Phòng của tôi ở đâu? – Rin đi tới phía cửa mà hỏi.
– Ở đây. – Minh Trí lạnh lùng trả lời.
– Không, tôi với anh không là gì vì sao lại ở chung phòng. – Rin không muốn bị anh ta ức hiếp mãi.
– Em chẳng phải đã từng là tình nhân của tôi. – Minh Trí nằm trên giường lưng dựa vào gối mà nói
– Hiện giờ không phải và tôi cũng không muốn. – Rin không quay mặt lại đáp
– Vậy từ bây giờ em sẽ là tình nhân của tôi. – Minh Trí tuyên bố.
– Không, tôi không muốn làm tình nhân của anh. – Rin cúi mặt về hướng cửa.
Minh Trí bật dậy, tiến lại phía Rin đang quay mặt ngược hướng mình ôm phía sau cô đưa miệng vào đôi tai nhỏ nhắn khẽ nói: Em có quyền quyết định sao?
Rin vẫn im lặng cúi đầu, đôi mắt đã ướt đẫm nước mắt. Vì sao anh vẫn mãi chỉ muốn xem cô là tình nhân mà không phải là một danh phận hẳn hoi. Có phải Minh Trí chỉ muốn chơi đùa cùng cô hay vì cô không xứng đáng.
Cô không trả lời, cũng không hề muốn danh phận lẫn cái gọi là tình nhân kia. Hai tay nắm lấy đôi tay anh đang vòng qua eo mà tháo tay Minh Trí ra rồi bước lên một bước.
– Anh đi tìm người khác mà làm nhân tình của anh. Tôi không phải loại người dễ dàng cho người khác điều khiển. – Rin mở cánh cửa bước ra ngoài. – Tôi sẽ ở phòng của Pi ngày xưa.
Minh Trí nắm tay Rin lại, kéo cô hướng về phía mình. Nhìn thấy giọt lệ trên mắt Rin mà hỏi: Vì sao em lại khóc?
– Tôi không khóc. – Rin lau giọt nước mắt trên bờ mi.
– Hãy ở lại đây, tôi sẽ không ức hiếp em nữa. – Minh Trí ôm Rin vào lòng mà nói.
– Khi thì anh nhẹ nhàng chiều chuộng, khi thì như thú dữ vồ vập. Tôi không có cảm giác an toàn khi ở bên cạnh anh. – Rin để mặc Minh Trí ôm mình, bàn tay thả long không đáp trả
– Em đã từng nói yêu tôi, vì sao bây giờ muốn tránh xa tôi? – Minh Trí nói to
– Minh Trí, tôi cũng từng nói là sẽ quên anh đi. – Rin nhẹ nhàng đáp.
– Em phải ở bên cạnh tôi mãi mãi, phải mãi mãi không được rời xa. – Minh Trí buông lỏng Rin ra, nhìn thẳng vào mắt cô mà nói.
– Với tư cách một nhân tình sao. – Rin nuoc mat lan dai tren bo mi dap tra anh nhin cua Minh Tri.
Rin không đợi câu trả lời của Minh Trí rồi quay mặt lại phía cửa đi ra ngoài.
– Rin, làm bạn gái của anh. – Minh Trí nói theo khi Rin vừa bước chân ra khỏi cửa phòng.
Nghe câu nói từ cửa miệng Minh Trí khiến Rin khững lại vài giây nhưng nhanh chóng giữ lại bình tĩnh quay mặt lại nở một nụ cười hơi khẽ.
– Anh đang hỏi ý kiến tôi đó sao?
– Rin, anh yêu em. – Minh Trí tiến tới một bước kéo Rin vào lòng.
Rin nghe câu nói yêu của Minh Trí trong lòng dâng lên, tim cô đập nhanh hơn. Biết rằng trái tim vẫn có hình bóng của một Minh Trí nhưng vì yêu anh mà cô đã mất đi mọi thứ, mất đi một người bạn thân thương nhất. Nhớ đến Pi trong lòng cô trùng lại, khoé mắt khẽ cay xè. Rin ngước mắt lên nhìn anh rồi đáp: Minh Trí, muộn rồi.
– Không muộn, chúng ta sẽ làm lại từ đầu. – Minh Trí đưa tay lau giọt nước mắt trên khoé mắt cô.
– Vì tôi yêu anh nên Pi mới ra đi như vậy, tôi làm sao có thể yêu anh được nữa. – Rin lắc đầu bước lui xuống tránh xa Minh Trí.
– Chuyện của Pi anh rất tiếc, nhưng Rin, anh biết em cũng yêu anh mà. – Minh Trí bước tới thuyết phục. – Chúng ta sẽ kết hôn, nuôi bé con của Pi, cả gia đình ta sẽ hạnh phúc. Cô ấy là bạn thân của em, nếu nhìn thấy em hạnh phúc, bé con khoẻ mạnh chắc chắn sẽ vui lòng nơi chính suối. Tin tưởng anh sẽ làm được điều đó.
– Em…em…- Rin không biết đáp lời gì.
– Rin, anh sẽ khiến em là người phụ nữ hạnh phúc nhất. – Minh Trí dùng một ngón tay đưa đến miệng Rin ra hiệu cô không cần nói gì nữa.
Thấy sự nhẹ nhàng của Minh Trí, lại được nghe những câu nói ngọt ngào của một người đàn ông trong lòng mình làm tim cô đập mạnh, cô không thể lừa dối chính bản thân mình rằng cô yêu anh nhiều đến mức nào.
Đôi khi tinh yêu cũng không cần có lí do, chỉ cần ta biết ta yêu, yêu nhiều đến mức có thể hy sinh tất cả vì người đó thì phải trân trọng lấy nó. Rin khẽ đưa bàn tay lên gương mặt Minh Trí vuốt lên bờ môi anh, vuốt lên má anh. Giọt nước mắt tràn trên khoé mặt, giọng cô nhoè đi mà nói: Minh Trí, em yêu anh rất nhiều, nhiều đến mức em muốn chết đi khi thấy anh cùng người phụ nữ khác, đến mức em đã từng khóc thật nhiều khi anh lạnh lùng vô tâm.
Minh Trí nghe câu nói của Rin liền ôm cô chặt vào lòng, bế cô lên hướng vào phòng.
– Không, em đang đói. – Rin biết anh muốn làm gì liền ngăn lại.
– Tha cho em lần này. – Minh Trí bế Rin đi xuống lầu.
– Buông em xuống, mọi người nhìn thấy rất kì. – Rin khẽ nói.
– Anh là ai? Lại sợ người khác sao? – Minh Trí mang cô đặt vào bàn ăn.
Rin khẽ mỉm cười nhẹ, sau khi Minh Trí được Minh Trí đặt xuống bàn ăn thì cô liền đứng lên mà đi tới phía bàn thờ Pi đã được Trần Hậu sắp xếp ổn thoả.
Cô thắp một nén hương cho Pi, miệng khẽ nói nhỏ: Pi, mình hứa sẽ chăm sóc bé con thật tốt, mình xin lỗi cậu vì không thể thực hiện điều cuối cùng cậu mong muốn. Minh không yêu Ken, mình biết mình đến với Minh Trí cậu sẽ lo lắng mình gặp đau khổ. Nhưng lần này mình tin, mình tin mình quyết định đúng. Pi, hãy ủng hộ mình. Cậu luôn ủng hộ mình mà đúng không? – Rin nói, khẽ khóc thương cho Pi.
Minh Trí từ phía sau đi tới, tay đặt lên vai Rin nhẹ nhàng nói: Pi, cô hãy an nghĩ. Tôi hứa sẽ chăm sóc Rin và con gái cô cẩn thận.
Không biết Pi có nghe được tiếng lòng của Rin, lời hứa của Minh Trí hay không chỉ thấy những đóa hoa hồng trắng trên bàn thờ khẽ lay động.
******************
Buổi sáng, khi Rin tỉnh giấc thì mặt trời đã lên cao từng tia nắng soi qua ô cửa sổ trải dài trên nền thảm. Cô ngồi dậy thì phát hiện Minh Trí đã không còn trong phòng, Rin bước xuống giường làm vscn liền đi xuống dưới lầu thì gặp một người làm trong nhà.
– Chào bác, bác có thấy Minh Trí đâu không? – Rin cúi đầu chào rồi hỏi.
– Chào tiểu thư, thiếu gia từ sớm đã đi đến công ty có dặn dò không được làm phiền tiểu thư đang ngủ. Tiểu thư mời qua ăn sáng. – Bác người làm nói.
– Dạ, cảm ơn bác.
Rin đi tới bàn ăn, ăn qua loa vài miếng bánh mì. Cô vừa đứng lên thì gặp Trần Hậu cùng một số người bên ngoài đang đi vào.
– Anh Hậu, đã ăn sáng chưa. Cùng tôi ăn nào. – rin khẽ mỉm cười nói.
– Chào Hà My tiểu thư, tôi đã ăn rồi, cô cứ dùng tự nhiên. – Trần Hậu từ xa nói.
– Tôi đã nói anh không được gọi tôi là tiểu thư. – Rin không vui nói.
Trần Hậu không trả lời chỉ mỉm cười nhẹ với Rin sau đó liền chỉ bảo những người khác mang một số va li đi vào.
– Đó là gì vậy? – Rin khẽ hỏi.
– Đây là hành lý của cô, tôi cho người dọn từ biệt thự hoa hồng trắng về đây. – Trần Hậu đáp.
– À, anh cho tôi gửi lời cảm ơn đến chủ căn biệt thự ấy nhé, nếu không có họ tôi không biết sẽ ra sao. – Rin nhớ đến những ngày tháng khó khăn được người khác giúp đỡ thật rất biết ơn.
– Thật không có ai lại tự mình cảm ơn mình. – Trần Hậu nhìn Rin khẽ cười
– Ý anh là sao? – Rin khó hiểu.
– Thật ra căn biệt thự ấy là của cô, cô là người đứng tên chủ sở hữu. – Trần Hậu không cười khẽ đáp.
– Tôi… tôi sao lại là chủ nhà. – Rin bất ngờ nói.
– Trước khi tai nạn, Minh Trí thiếu gia đã âm thầm mua tặng cô.
– Vì sao? Có phải để sau khi Trịnh gia phá sản tôi còn nơi ở. – Rin ngạc nhiên.
– Đúng vậy. – Trần Hậu gật đầu.
– Có nghĩa là Minh Trí ngay từ đầu đã không hề yêu tôi? Nếu yêu tôi thì anh ấy đã không muốn đẩy tôi ra xa. – Rin khẽ mím môi. – Vậy vì sao trước kia anh lại nói anh ấy yêu tôi.
– Hà My tiểu thư, cô lại đa sầu đa cảm rồi. – Trần Hậu lắc đầu. – Cô có thể xem như một món quà của thiếu gia dành tặng cho mình.
– Thật vậy ư? – Rin nhìn phía Trần Hậu nói.
– Đừng suy nghĩ quá nhiều, quan trong là bây giờ thiếu gia yêu cô và cô cũng vậy.
– Cảm ơn anh. – Rin khẽ đỏ mặt.
– À, khi thu xếp đồ cho Pi, trong một góc kín tôi có nhìn thấy một quyển sổ. Có thể là nhật ký của cô ấy nên tôi không tiện xem, cô là bạn thân nhất của Pi nên tôi sẽ giao lại cho cô. – Trần Hậu lấy trong chiếc cặp một quyển sổ màu hồng đưa đến cho Rin.
– Nhật ký sao? – Rin đưa tay ra nhận, Pi viết nhật ký khi nào cô lại chưa bao giờ nhìn thấy.
Trần Hậu đưa quyển nhật ký của Pi cho Rin liền cáo từ để đi sắp xếp công việc khác mà Minh Trí đã giao cho. Trần Hậu đi thẳng không quay mặt nhìn lại cô gái mà trong lòng anh chứa đựng, nhủ thầm trong lòng được gặp một cô gái tốt như vậy là có duyên nhưng không có phận. Nếu thật lòng yêu quý thì chỉ mong cô ấy có được hạnh phúc.
Rin mang quyển nhật ký của Pi vào trong phòng mình. Cô mở ra những trang cuối của quyển nhật ký, cô thấu hiểu những cực khổ mà Pi đã trải qua và những kỉ niệm vui buồn của cả hai đều được Pi lưu giữ vào trong quyển sổ này. Rin tức giận vì Ken đã đối xử tệ với Pi, cảm thấy có lỗi khi vì mình mà cuộc đời Pi đi vào ngõ cụt.
Yêu anh mãi mãi là một nổi đau to lớn trong lòng em, nhưng không hiểu vì sao em lại thích ôm cái nỗi đau ấy. Đêm nay thật dài…. em cảm thấy nhớ anh, baba của Phan Minh Hà. – Trích nhật ký của Pi.
Rin hôm nay đã đi được từng bước nhẹ nhàng, ôi cô bạn thân của mình cậu phải cố gắng lên nhé. Cuộc đời của mình khổ, của cậu lại bi đát hơn. Mình hy vọng cậu sẽ được hạnh phúc cùng người cậu yêu Rin à. – Trích nhật ký của Pi.
Rin ôm cuốn sổ vào lòng, khóc cho đến khi mệt lã rồi mê man vào giấc ngủ.
Tiếng ồn ào bên ngoài khiến Rin chợt thức giấc, cô mệt nhoài ngồi dậy thì trời đã nhá nhem tối. Cô mang quyển nhật ký của Pi cất vào trong tủ khoá lại rồi bước ra ngoài.