Nhị Tiểu Thư Em Sẽ Thuộc Về Ta

Chương 60: Lời nguyền của nhà họ Trịnh



Khi đứa trẻ sinh ra, gia đình họ Trịnh sẽ đi vào tàn tro.

Khi tiếng chuông nhà thờ reo vang, trên bàn tay ánh lên màu kim loại. Tình yêu sẽ phá hủy tất cả: danh vọng, tiền tài và sinh mạng. Kẻ nào đem lòng yêu thương kẻ bị nguyền rũa sẽ mất hết tất cả.

Khi bước qua con số 22, tất cả sẽ phải kết thúc bằng máu.

******************************

Minh Trí nhìn vào tài liệu trước mắt, đôi mắt anh nheo lại đầy tức giận. Tắt tập tài liệu kia, là hình ảnh của Rin với nụ cười đáng yêu, đôi mắt Minh Trí mới trở về đôi chút dịu dàng.

Điện thoại Minh Trí reo lên, anh bắt máy thì được Trần Hậu thông báo rằng phía bên anh ta đã tìm được một pháp sư tiếng tăm từ vùng núi Ngân Sơn và đang trên đường mời ông ta về.

Sau cuộc nói chuyện với vị pháp sư, ông ta nghe xong chuyện và lời nguyển chỉ nói một câu và muốn quay về nhà.

” Người nào đặt lời nguyền kia, chỉ có người đó hoặc những người có huyết thống với người ấy loại bỏ được lời nguyền ấy.”

Tại trại giam, Minh Trí ngồi vào phòng thăm đặc biệt đợi gặp một người, gương mặt không một chút cảm xúc mà lạnh ngát. Con người Minh Trí tỏa ra một sự đáng sợ khó ai tiếp xúc.

Trịnh Đạt được báo người đến thăm thì hồ hởi vì nghĩ rằng Thiên Kim đến nên tâm trạng thật vui mừng. Khi vừa bước vào phòng thăm đặc biệt thì ông hoài nghi, khi nhìn thấy Minh Trí đang ngồi phía trước thì có phần hoảng hốt.

– Đã lâu không gặp Trịnh lão gia. – Minh Trí nhếch môi nói.

– Mày muốn gì. – Trịnh Đạt nói lớn.

– Người cha thật cao thượng, nhân hết tội để con gái được tự do. – Minh Trí gương mặt không một xúc cảm.

– Mày… mày muốn làm gì Thiên Kim. – Trịnh Đạt nghe Minh Trí nhăc đến Thiên Kim thì không còn dám lớn tiếng.

– Cô ta gây ra những chuyện gì thì phải nhận lấy hậu quả. – Minh Trí tiếp tục nói. – Ông nghĩ tôi nên làm gì cô ta?

– Minh Trí, tôi xin cậu, đừng làm hại Thiên Kim, hãy tha cho con bé. – Trịnh Đạt hạ giọng, đôi cách xưng hô.

– Chuyện này… cũng không khó. Chỉ là….- Minh Trí nhoẻn cười, nhìn thẳng Trịnh Đạt.

– Cậu… cậu có điều kiện gì sao? – Trịnh Đạt vội nói.

– Chuyện của Trịnh gia, liên quan đến Hà My?

– Không phải cậu đã biết tất cả sao?

– Tôi cần biết ai là người đưa ra lời nguyền chết tiệt đó. – Minh Trí đập bàn nói.

– Chuyện này, thật ra tôi cũng chỉ nghe kể lại. Người đưa ra lời nguyền đó có lẽ cũng đã chết rồi. – Trịnh Đạt nói tiếp.

– Đầu đuôi như thế nào?

– Ngày xưa, cụ tổ nhà họ Trịnh là Trịnh Sang lấy một cô gái vô cùng xinh đẹp, cô ta là con gái của một pháp sư nhưng vì yêu cụ tổ nên bỏ lại gia đình mà theo cụ tổ về làm dâu tại Trịnh gia. Sẽ không có gì xảy ra nếu như cô ta chỉ sinh ra được độc nhật một cô con gái. Nhưng Trịnh Sang vì không muốn gia tài bị chia sẽ nên đã ép nếu như cô ta không sinh thêm một đứa con trai nối dỗi tông đường thì cụ tổ sẽ lấy một người phụ nữ cùng làng khác. Bà ta nghe cụ tổ nói vậy thì rất đau khổ khóc lóc van xin ông đừng đi thêm bước nữa, con nào cũng là con vì đứa con gái này mà bà đã mất đi khả năng sinh con.

Trịnh Đạt gương mặt khẽ buồn nói tiếp:

– Nhưng vì mục tiêu có con trai nối dõi dòng họ, cụ tổ Trịnh đã không màn tình nghĩa mà cưới thêm một cô gái trẻ khác cùng làng về làm vợ lẻ. Sau đó khi cô gái kia mang thai thì được nuông chiều vô cùng nên càng ngày hai mẹ con bà ta bị đối xữ tệ bạc. Uất ức vì bị chồng lạnh nhạt, người trong nhà không ai xem trọng nên trong một hôm trời tối đen như mực, không một chút gió bà đã ẵm đứa con gái mới tròn 3t bỏ đi.

– Vậy là vẫn còn người có huyết thống. – Minh Trí hỏi

– Đúng vậy, sau đó bà ta đã về lại gia đình mình nhận lỗi nhưng vì uất ức con gái bị phụ bạc nên cả nhà họ đã bỏ xứ ra đi.

– Vậy lời nguyền rủa kia, tại sao các người lại biết được.

Trịnh Đạt lắc đầu, giọng thâm trầm:” Có lẽ vì Trịnh Sang cụ tổ không muốn dòng giống của mình phiêu bạc ngoài đời nên cho người truy bắt bằng được cô con gái kia mang về. Khoảng một năm tìm kiếm, cuối cùng ông cũng đã truy lùng ra tung tích của gia đình bà ta. Lúc ấy bà ta đã là một pháp sư theo chân mẹ của mình, khi bị bao vây bà ta đã dùng máu mình đốt trên lửa mà đọc lời nguyền. Sau đó, ôm con gái chạy đến vực thẩm thì liều mình nhảy xuống.

– Có tìm thấy xác của hai mẹ con họ. Còn người mẹ pháp sư của bà ta còn một đứa con nào hay không.

– Mẹ bà ta đã chết vì bịnh trước khi bà ta nhảy xuống. Cụ tổ rất tức giận vì lời nguyền của bà ta nên không muốn đi tìm xác. Mặc cho xác bà ta bị thú dữ ăn thịt.

– Các người tin lời nguyền ấy hay không? – Minh Trí lạnh lùng nói không một cảm xúc.

– Cụ tổ tôi tin, sau khi người vợ sau sinh ra một đứa con trai thì cho bà ta uống thuốc để không thề sinh con được nữa. Và các đời sau này đều được căn dặn chỉ có thể sinh ra một đứa con duy nhất. Đến đời của tôi, lại là mang song thai thật là ngang trái.

– Vì sao Trịnh gia lại không tìm cách phá bỏ lời nguyền, mà chính ông lại dùng cách giết chết con gái mình, đúng là thú vật. – Minh Trí nắm lấy cổ áo Trịnh Đạt nóng giận.

– Tôi cũng đã tìm cách, nhưng các pháp sư giỏi nhất đều nói chỉ có bà ta mới có thể xóa bỏ được. Nhưng bà ta đã chết, không phải chết dưới vực cũng đã chết vì tuổi già.

– Những người có huyết thống với bà ta cũng có thể hóa giải. – Minh Trí khẽ nói.

– Nhưng họ đều đã chết, tôi phải làm gì để bảo vệ Trịnh gia. – Trịnh Đạt ôm đầu.

– Bà ta có tên trong gia phả Trịnh gia hay không?

– Có, tất cả mọi người dù lớn bé đều được ghi chép lại.

– Tôi muốn những thông tin về bà ta.

***************************

Thiên Kim đang tưới những đóa hoa hồng trắng ngoài vườn thì có tiếng chuông cửa, cô buông vòi nước chạy liền chạy ra mở cửa vì chỉ nghĩ rằng Hà My đến thăm mình, nhưng khi mở cổng thì lại thấy Trần Hậu đứng phía trước cúi đầu chào cô.

– Chào Thiên Kim tiểu thư, Hà My tiểu thư muốn mời cô sang Trần gia một chuyến. – Trần Hậu mỉm cười nói.

– À, vâng. Có chuyện gì sao? – Thiên Kim đáp lời.

– Vì Hà My tiểu thư bận chăm sóc con gái, không có thời gian đến thăm cô nên cô ấy muốn mời cô sang Trần gia.

– Vậy xin đợi tôi một chút. – Thiên Kim chạy vọt vào trong nhà thay quần áo.

Trần Hậu nhìn theo bóng dáng Thiên Kim trong lòng cảm thấy xuyến xao, có lẽ anh vẫn còn tình cảm sâu nặng với Rin khi mà nhìn thấy một cô gái giống hệt người mình yêu.

Trên đường đến Trần gia, cà hai người không ai nói với nhau thay vào đó là một khoảng không gian yên lặng.

Khi đến biệt thự Trần gia, Trần Hậu lặng lặng xuống xe mở cửa và mời Thiên Kim vào nhà. Rin từ lâu đã đứng ngóng trong xe của Trần Hậu quay về, khi xe vào trong đã chạy ra nắm tay mà đón chị gái mình vào nhà.

– Chị, em đợi chị sáng giờ. – Rin tươi cười.

– Thì giờ chị đã đến đây. Em có con gái khi nào? – Thiên Kim nhớ đến lời Trần Hậu thì hỏi lại.

– Là con gái của một người bạn thân, hiện giờ là con nuôi của em. – Rin không muốn nói những chuyện không vui cho Thiên Kim.

Rin đưa Thiên Kim lên phòng của Rose để cùng chơi với Rose và nói chuyện với chị gái của mình. Không hiểu vì lí do gì nhưng cô cảm thấy Thiên Kim đã thay đổi và cô tin vào chị gài của mình.

– Woa, đúng làm một cô bé đáng yêu.- Thiên Kim nhìn Rose cưng nựng.

– Haha, tất nhiên nó là con gái em mà. – Rin cũng nựng Rose mà nói.

– Chị đến Trầngia thật bất tiện cho em, sau này không nên cho người đến đón chị. – Thiên Kim cầm tay em gái mà nói.

– Chị yên tâm đi, dạo này Minh Trí có việc gì đó xem ra rất bận rộn. Cả em còn không quan tâm thì đến chị có đến chơi hay không cỏ vẻ cũng không để mắt tới.- Rin không vui trả lời.

– Ôi chao, cô em gái của tôi đang hờn giận đây. – Thiên Kim trêu chọc.

– Chị nghĩ xem con người anh ấy, lúc thì rất quan tâm cưng chiều, khi thì lại bỏ mặc em một mình tại căn biệt thự rộng lớn này.

– Rin, có lẽ Trần thiếu gia bận việc công ty. Nếu em thấy nhớ cậu ấy, hãy làm cơm mang đến công ty cho cậu ấy. Như vậy sẽ làm cậu ấy bất ngờ đến cảm động. – Thiên Kim khuyên bảo.

– Ai mà thèm nhớ anh ta. – Rin đỏ mặt nói/

– Nào, để bé xinh đẹp cho cô bảo mẫu. Chúng ta cùng nhau xuống bếp. – Thiên Kim mỉm cười kéo tay Rin đi.

Cả hai chị em cùng nhau làm một bữa cơm thật ngon cho Minh Trí, cuối cùng cả hai cũng đã trang trí xong món tôm chiên bột và vui vẻ đi ra khỏi bếp với một đống hỗn độn khiến người làm trong nhà ngao ngán.

– Bây giờ em hãy đến RoYal đưa cho cậu ấy thôi, đi nhanh kẻo đồ ăn nguội lại mất ngon. – Thiên Kim nói tiếp. – Chị sẽ về biệt thự hoa hồng, chị có cuộc hẹn đi phỏng vấn.

– Chị xin việc rồi sao? Ở công ty nào vậy.

– Chị vẫn đang phỏng vấn thôi, khi nào được nhận sẽ nói em biết. Thôi, chị về trước em mau đến chổ Minh Trí.

– Để em gọi Trần Hậu đưa chị về, em sẽ đi taxi đến công ty.

– Không, cứ để cậu ấy đưa em đến RoYal, chị tự đi về được.

Không muốn chị gái phải chen chúc trên xe bus vì gọi taxi mà trả tiền cho Thiên Kim thì chắc chắn Thiên Kim sẽ rất ngại. Cô gọi Trần Hậu và Trần Hậu đưa Thiên Kim ra về.

Thiên Kim thật sự không muốn đi cùng Trần Hậu một phần vì không muốn làm phiền anh ta. Một phần vì ánh mắt anh ta nhìn cô có một chút thiết tha mà cô không thể nào hiểu nỗi. Một cô gái sắc bén như Thiên Kim không khó khi nhận ra ánh mắt Trần Hậu len lén nhìn cô.

Rin một mình đón taxi đi đến cao ốc RoYal, vì lần trước Minh Trí tuyên bố cô là phụ nữ của anh nên hôm nay đến gặp anh thật không có gì khó khăn. Cô được ưu tiên đi vào thang máy riêng của anh nhưng ánh mắt của mọi người nhìn cô rất là lạ, mặc kệ bọn họ cô không quan tâm chỉ đang mong chờ Minh Trí ăn đồ ăn mà cô tự tay nấu cho dành riêng cho anh.

Cô đi ngang qua phòng thư kí đưa mắt nhìn vào thì không thấy Ngọc Diệp đâu nên không cần phải chào cô ấy mà đi thẳng đến phòng giám đốc. Rin vô tư mở cửa mà không màn gõ cửa, bên trong nhìn thấy hành đồng chướng mắt, hộp cơm rơi xuống đất nghe một tiếng “choang”.

Rin chạy ra khỏi phòng giám đốc, nước mắt rơi lã chã. Thì ra, anh lạnh nhạt với cô mấy ngày nay chỉ vì người phụ nữ kia.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.