Sword Art Online

Quyển 6 - Chương 6



Gun Gale Online. Hệ thống của game này không tồn tại các nhân vật như «Chiến sĩ» hay «Pháp sư» như những game nhập vai cổ điển.

Mỗi người chơi có quyền chọn nâng cấp sáu «chỉ số» của họ như sức mạnh ‘STR’, nhanh nhẹn ‘AGI’, sinh lực ‘VIT’ và độ linh hoạt ‘DEX’. Ngoài ra, còn có hàng trăm «kỹ năng» bao gồm các loại ‘bổ trợ’, ‘khuyên dùng’, ‘hồi phục’ và ‘dẻo dai’, dựa theo cách build của từng người. Nói một cách nào đó thì có bao nhiêu cách build thì có bấy nhiêu kiểu nhân vật.

Nhưng mặt khác, có những cách builds thiếu tính toán như việc để chỉ số STR ở mức thấp đến nỗi không trang bị được súng máy cỡ lớn trong khi lại luyện kĩ năng dùng súng máy, chả khác nào tự phế bản thân. Do đó, mọi người bắt buộc phải build theo một khuôn mẫu cố định để vũ khí được trang bị tương tác tốt với trạng thái và kỹ năng được lựa chọn. Dựa trên những sự khác biệt nho nhỏ về kỹ năng, người chơi sẽ được phân loại thành «Attacker», «Tank», «Medic», «Scout» và đủ các loại tên cho các kiểu nhân vật khác nữa.

Riêng «Sniper» lại rất hiếm, Sinon là một trong số họ. Để trang bị được một khẩu súng bắn tỉa cỡ lớn, họ phải tăng cao STR của mình, tiếp đó là tăng DEX để nâng cao độ chính xác của đường đạn, và cuối cùng là một lượng AGI vừa đủ để nhanh chóng rời khỏi vị trí vừa ngắm bắn. Tuy nhiên, họ sẽ bại trận nếu bị phát hiện, cho nên chỉ số VIT hoàn toàn bị bỏ qua. Về phần kỹ năng, họ phải nâng đủ điểm bổ trợ cho súng và cả một số kỹ năng khác có thể tăng độ chính xác. Tất nhiên, việc phòng thủ cũng bị bỏ qua. Kể cả như vây, các tay bắn tỉa vẫn có thể bắn trượt do «hệ thống đếm nhịp tim» dù cách build hoàn hảo đến mấy, đây là sự khó khăn của dạng nhân vật «Sniper».

Một dạng nhân vật yêu cầu cao như vậy không thích hợp với một trận chiến sinh tử. Trong khi đang rình bắn một mục tiêu ở xa, họ có thể dễ dàng bị kẻ khác tóm được. Một tay bắn tỉa sẽ chỉ còn nước đầu hàng khi bị Attacker cầm tiểu liên hay súng trường tấn công lao đến. Thậm chí cứ cho là tay bắn tỉa kịp bắn kẻ thù đang lao tới, nhưng do không ngắm— thì thông thường viên đạn sẽ đi trượt mục tiêu—tiếp theo hẳn người đó sẽ bị bắn thành tổ ong.

Vì những lý do trên, nếu Sinon đơn thương độc mã hành động thì cô sẽ không có cơ hội chiến thắng khi lọt vào tầm bắn của khẩu AR 15 trong tay một xạ thủ tầm trung coi trọng sự chuẩn xác như attacker «Xiahou Dun».

Nhưng giờ thì khác. Nhờ một cơ hội ngẫu nhiên mà người chiến đấu cùng cô là một «chiến binh dùng kiếm ánh sáng» độc nhất vô nhị trong thế giới GGO. Bất cứ ai nhìn cũng nghĩ đó là một mỹ nữ tóc đen—nhưng thực ra đó lại là một chàng trai.

‘Kiếm ánh sáng’ là loại vũ khí mà các lập trình viên của ‘Zasker’ nhất thời thiết kế ra, phạm vi sát thương của nó thấp hơn mọi loại súng khác.

Tầm bắn thấp nhất GGO là của khẩu súng «Remington Derringer» chỉ vẻn vẹn 5m, nhưng thanh kiếm ánh sáng còn không bằng. Tầm sát thương của thanh kiếm bằng đúng chiều dài của nó: 1,2m. Tuy nhiên, lưỡi kiếm năng lượng phát ra ánh sáng xanh trắng dường như lại sở hữu một sức mạnh vượt xa sức tưởng tượng. Bằng chứng là nó có thể cắt đôi viên đạn 12,7 li mà khẩu Hecate II bắn ra từ một cự ly rất gần.

Hiểu theo một cách nào đó, thứ có thể cắt được cả đạn, thì đồng nghĩa với việc đây là vũ khí phòng ngự mạnh nhất. Bất quá ngay cả với hệ thống dự báo «Đường đạn», sử dụng một lưỡi kiếm chỉ rộng 3 cm để chặn cả một cơn mưa đạn bay đến với tốc độ siêu thanh coi bộ hơi bất khả thi.

Cần phải dự đoán đường đạn một cách bình tĩnh, chắc chắn và khả năng phản ứng hoàn hảo để sử dụng được thanh kiếm. Ngoài ra, điều quan trọng nhất là không được phép tỏ ra sợ hãi khi đối mặt với một khẩu súng trường tự động.

Anh ta luyện tập kiểu gì mà sở hữu được những kỹ năng như vậy cơ chứ? Sinon thực sự không tài nào tưởng tượng nổi. Không, có lẽ đây không chỉ là kỹ thuật trong game VR. Đây là khi người chơi hòa cả kinh nghiệm, niềm tin lẫn linh hồn làm một với nhân vật ảo.

Vừa thay băng đạn xong, Xiahou Dun lại tiếp tục nhấc khẩu AR 15 lên xả dữ dội. Bất quá, thanh kiếm ánh sáng trong tay Kirito tạo ra vô số dư ảnh trong không khí và đánh bật tất cả những viên đạn có thể bắn trúng cậu một cách chuẩn xác. Sinon chỉ có thể cảm thấy đến từng đó khi nhìn từ sau lưng cậu ấy.

Khả năng này, thứ thực sự vượt xa những rào cản của thế giới ảo và thế giới thực, chính là thứ Sinon đang tìm kiếm. Cô đã học được sự điềm tĩnh của một tay bắn tỉa, không, sự lạnh lùng, tàn nhẫn, và rồi muốn dùng nó để đè bẹp sự yếu đuối của Asada Shino. Cô đã đi qua những vùng đất hoang trong suốt nửa năm qua, tìm kiếm một đối thủ có thể cho cô sức mạnh thực sự.

Kể từ hôm qua khi gặp Kirito, Sinon đã luôn muốn được chiến đấu với đối thủ mạnh mẽ này bằng tất cả những gì mình có, và cô ấy sẽ đạt được thứ sức mạnh đó nếu cô giành được chiến thắng.

Nhưng đồng thời, cô cũng nhận thấy một cảm xúc khác đang nảy sinh trong nội tâm của mình.

Mình muốn biết thêm về anh ta, mình muốn nói chuyện với anh ta nhiều hơn nữa. Chuyện gì đã xảy ra trong thế giới đó trước khi Kirito đến với GGO? Anh ta đã sống như thế nào trong thế giới đó, đã học được những gì, và làm thế nào mà anh ta đã có thể vượt qua được? Không—Mình muốn biết anh ta là người như thế nào trong thế giới thực. Mà từ nhỏ đến giờ, mình chưa từng có những suy nghĩ như vậy về bất cứ ai khác…

“SINON, BẮN ĐI!”

Kirito chặn đứng lượt xả súng thứ hai của Xiahou Dun và hét lên, nhờ thế nên tâm trí Sinon mới quay trở lại trận chiến trước mắt được.

Ngón trỏ phải của cô di chuyển nửa theo phản xạ, nửa theo ý cô, bóp cò khẩu Hecate. Cú bắn bị lệch do sự mất tập trung đến đáng sợ, nhưng dù sao thì, khoảng cách cũng còn chưa đến 100m. Sinon không thể nào bắn trượt được khi mà lối build của cô ấy dựa trên độ chính xác. Viên đạn xuyên thẳng vào chính giữa bộ giáp chiến binh trên người Xiahou Dun

Trong những trận chiến bình thường, khi HP giảm về không, người chơi sẽ vỡ ra như thủy tinh và biến mất. Tuy nhiên, các luật lệ đặc biệt của giải đấu BoB quy định rằng xác chết sẽ vẫn còn ở chiến trường. Xiahou Dun bị bật ngược trở lại sau khi dính đạn, và các món đồ trang trí trên mũ trụ văng đi trong không trung. Khi anh ta ngã sóng soài trên nền đất lạnh lẽo, dòng chữ [Đã chết] màu đỏ bắt đầu quay mòng mòng phía trên.

‘Phù~’, Sinon thở phào và đứng dậy, nạp đạn cho khẩu Hecate, vốn băng đạn còn chứa 7 viên, nhưng giờ thì chẳng còn mấy nữa. Sau đó, cô tựa khẩu súng trường của mình vào vai phải và liếc nhìn người cộng sự tạm thời.

Kirito quay quay thanh kiếm ánh sáng trong tay một cách điệu nghệ và đeo nó lại vào khóa thắt lưng. Một bên mặt anh ấy được chiếu sáng lờ mờ dưới ánh hoàng hôn đỏ thẳm, và trông lúc nào cũng đầy bí ẩn. Sau khi hít một hơi thật sâu để kìm nén mong muốn được biết về anh ta lúc trước, Sinon nói nhanh,

“Trận chiến vừa rồi sẽ thu hút rất nhiều người. Chúng ta phải nhanh chóng di chuyển thôi.”

“Ừ”.

Kirito gật đầu và sau đó quay lại nhìn bề mặt con sông gần đó.

“Hẳn «Death Gun» đi về phía bắc dọc theo con sông này. Có khi hắn ta muốn nấp ở một chỗ nào đó và đợi đến khi «Máy quét Vệ tinh» hoạt động lúc 9 giờ tối rồi mới chọn ra mục tiêu tiếp theo của mình. Tôi muốn chặn hắn lại trước khi hắn giết…bắn ai đó. Cô có nghĩ ra kế hoạch nào không, Sinon?”

Khi nghe yêu cầu đột ngột, Sinon chớp mắt vài lần và căng não ra nghĩ xem cô nên làm gì. Dù cô ấy thực sự không thể nghĩ ra những ý tưởng hay vì không hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, nhưng cô mở miệng nói ngay,

“… Dù sức mạnh của hắn có bí ẩn thế nào đi chăng nữa thì «Death Gun» cũng vẫn chỉ là một tay bắn tỉa, vì vậy hắn chắc sẽ không thể chiến đấu ở những nơi trống trải. Nhưng nếu chúng ta tiếp tục đi về phía bắc từ đây, chúng ta sẽ rời khỏi khu rừng kéo dài ở phía bên kia con sông. Đi tiếp nữa thì ta sẽ đến trung tâm hòn đảo, một thành phố bị bỏ hoang, và cả chỗ đó là một đồng cỏ với tầm nhìn rất tốt”.

“Nói cách khác, hắn ta có thể sẽ chọn nơi đó làm địa điểm săn…đúng không?” Kirito lẩm bẩm và sau đó nhìn những ngôi nhà xa xôi lờ mờ ở phía bắc. Mặc dù hiệu ứng khoảng cách khiến chúng có vẻ như ở rất xa, nhưng chúng chỉ cách đây có 3km thôi. Với chỉ số AGI không đến nỗi nào, họ có thể tới đó trong khoảng 10 phút nếu vừa chạy vừa quan sát xung quanh.

“Thế thì được rồi. Chúng ta sẽ đến thành phố đó. Nếu chạy xuống sông, chúng ta có lẽ sẽ không bị phát hiện từ cả hai bên trái và phải.”

“… Hiểu rồi.”

Sau khi Kirito gật đầu và nói vậy, Sinon thoáng quay đầu nhìn lại.

Cái «xác» của Dyne vẫn còn nằm ở cuối cây cầu xa xa, nhưng sự tồn tại của dòng chữ [Đã chết] màu đỏ cho thấy rằng anh ta vẫn còn sống. Người đã chết hẳn—dù có thể điều đó chỉ là một khả năng thôi—là «Pale Rider»—người đã hoàn toàn biến mất. Thực lòng mà nói, Sinon vẫn không thể tin nổi điều này, nhưng đồng thời, cô cũng không cảm thấy rằng tất cả đều là dối trá.

Tuy nhiên, có một cảm giác chắc chắn trong lòng cô, rằng trong giải BoB lần 3 này, một thứ gì đó bên trong cô sẽ thay đổi. Chỉ là cô ấy không biết sự thay đổi sẽ xảy ra theo hướng nào—và cô không biết liệu người đối thủ thay đổi cô sẽ là Kirito hay là kẻ mặc áo choàng bí ẩn kia.

Giờ đây, cô chỉ biết hành động theo bản năng của mình. Đó là bởi vì “bản năng” là thứ kỹ năng không thể được tăng cường theo bất kỳ lối build nào. Mặc dù Sinon không nâng AGI nhiều bằng Spiegel, nhưng chỉ số đó của cô cũng không đến nỗi thấp cho lắm, và có lẽ nó ít nhất cũng xấp xỉ Kirito, người nâng rất nhiều vào STR.

Nhưng rốt cuộc thì, sau khi chạy cùng nhau như thế này được một lúc, Sinon đã phải chạy đứt hơi mới có thể bắt kịp được với mái tóc đen phất phơ trước mặt. Nói cho dễ hiểu thì «chuyển động cơ bản» của hai người họ là hoàn toàn khác nhau. Nhiều tảng đá bên bờ sông có rất nhiều vết nứt, và Kirito dường như đã nhớ kĩ vị trí của chúng khi anh nhanh chóng tránh hoặc nhảy qua. Anh ta thường quay đầu lại để chạy cùng tốc độ với Sinon, khiến cho cô càng thêm không vui.

Nhưng nhờ có Kirito giúp đỡ, chạy trước cô và chỉ ra những lối dễ đi nên cô ấy mới có thể vượt được qua vùng đồng cỏ phía trung nam. Không biết từ lúc nào mà lòng sông dưới chân đã cô trở thành bê tông, và khi cô ngước mắt lên nhìn, cô ấy có thể thấy những tòa nhà chọc trời chen chúc nhau. Họ chuẩn bị đặt chân vào chiến trường chính của hòn đảo này, thành phố bỏ hoang.

“Chúng ta không bắt kịp được hắn rồi.”

Kirito đi chậm lại và nhẹ nhàng nói với Sinon. Anh ta đã phần nào hy vọng sẽ gặp được «Death Gun», khi đang di chuyển dưới nước và hướng về phía thành phố, và tấn công khi hắn còn không trang bị vũ khí.

“… Có khi chúng ta vượt qua hắn ở chỗ nào đó rồi cũng nên…”

Khi Sinon trả lời, Kirito quay lại, nghĩ kỹ, theo dõi dòng chảy của con sông phía sau anh, và nói,

“Không, không thể nào. Tôi đã kiểm tra dòng nước trong khi chúng ta đang chạy rồi.”

“Ra-ra là vậy à…”

Nhắc mới nhớ, một người không thể ở dưới nước hơn một phút mà không dùng đồ lặn. Khẩu súng tỉa to mà Death Gun mang theo chắc sẽ không cho phép hắn mang theo một bộ đâu. Vậy thì, hắn ta hẳn phải lẩn xuống dòng sông dưới cây cầu kim loại, bơi theo dòng chảy về phía bắc, và rồi lên bờ trước khi chạy vào thành phố bỏ hoang.

“Thế nghĩa là hắn ta chắc phải đang nằm phục kích tại một nơi nào đó trong thành phố này rồi. Dòng chảy dừng lại ở đó.”

Con sông phía trước Sinon chảy vào một ống nước ngầm của thành phố, và lối vào có những thanh kim loại cứng, đủ để ai cũng biết rằng chỗ đó là không vào được. Vật thể đó sẽ không bị phá hủy cho dù cả trăm quả lựu đạn plasma có ném vào đi chăng nữa.

“Tôi hiểu rồi… vẫn còn 3 phút nữa mới đến lần quét tiếp theo. Chúng ta sẽ không thể tránh bị Máy quét Vệ tinh lần ra nếu ở dưới đây, phải không?” Sinon nghĩ về câu hỏi của Kirito và rồi miễn cưỡng gật đầu.

“Đúng vậy. Trong giải đấu trước, bản đồ hiển thị cả tầng một của những tòa tháp. Nếu thực sự cần phải nấp, thì anh nên nấp ở trong hang hoặc ở dưới nước, nhưng dưới nước thì sẽ cực kì nguy hiểm. Ngoài ra thì không còn cách nào khác để tránh bị quét cả.”

“Được rồi. Một khi máy quét đã xác định vị trí của Death Gun, chúng ta có thể lập tức tấn công để ngăn hắn bắn. Tôi sẽ xông thẳng vào tấn công. Nhớ bắn yểm trợ tôi.”

“… Chuyện đó thì được…”

Sinon nhún vai, nhưng sau đó, cô níu lấy Kirito, người đang chờ cơ hội đến và nói,

“Nhưng có một vấn đề nhỏ. Chẳng lẽ anh quên rằng «Death Gun» không phải là tên nhân vật thực sự của hắn sao? Nếu không biết tên, anh sẽ không thể theo dõi vị trí của hắn trên radar được.”

“Ư… Đ-Đúng vậy.”

Chàng chiến binh dùng kiếm ánh sáng cau đôi lông mày xinh đẹp và chìm sâu trong suy tư.

“Thực ra… trong số 30 người tham gia, cô không biết ba người, phải không, Sinon? Trong số ba người này,«Pale Rider», người tôi theo dõi, không phải là Death Gun. Có nghĩa là còn lại hai… «Jyuushi X» và «Sterben», một trong số họ là Death Gun… nếu chỉ có một người trong thành phố, đó chắc chắn sẽ là hắn ta… “

“Nếu cả hai người cùng có mặt, chúng ta sẽ không có thời gian để mà do dự. Giờ chúng ta phải quyết định xem sẽ tấn công ai. Ừm—tôi vừa mới nghĩ đến một điều…”. Sinon hắng giọng vài lần và tiếp tục,

“… Nếu anh đọc ngược «Jyuushi», chẳng phải nó sẽ trở thành «Death Gun» sao, và «X» có thể được hiểu là «Chữ thập», đó là cây Thánh giá mà hắn ta đã làm dấu… không, mọi thứ chắc không chỉ đơn giản có vậy thôi đâu… “

“Hừm… nhưng hầu hết những cái tên nhân vật trong VRMMO đều được tạo ra một cách ngẫu nhiên. Một người như tôi chỉ đơn thuần là chỉnh sửa tên thật của mình thôi… còn cô thì sao?”

“…Tôi cũng thế.”

Họ chằm chằm nhìn nhau với một vẻ mặt kì cục, và rồi hắng giọng mấy lần, Kirito dường như vẫn chưa quyết định được khi anh thở dài và nói,

“Nếu như anh chàng «Sterben» quả thật là một người nước ngoài theo như cái tên. Liệu có người chơi nào trong BoB đến từ nước ngoài không vậy?”

“À…”

Sinon nhìn đồng hồ. Còn chưa đầy hai phút nữa là đến lần quét tiếp theo, vì vậy cô cố hết sức để giải thích một cách nhanh nhất có thể.

Trong suốt giải đấu đầu tiên, chúng tôi được phép chọn máy chủ Mỹ (US) hoặc Nhật Bản (JP), nhưng vẫn có một số ít những người nước ngoài chơi bản tiếng Nhật. Lúc đó tôi không chơi GGO, nhưng theo những gì tôi nghe được từ Shi… Spiegel, thì người chiến thắng giải BoB đầu tiên là một người nước ngoài. Nghe chừng người đó mạnh lắm. Anh ta đã hạ thủ tất cả những người Nhật chỉ bằng một con dao và một khẩu súng lục thôi… “

“Tôi hiểu rồi… Thế tên anh ta là gì?”

“Tôi chắc là, Sato… Satori hay là cái gì đó kỳ kỳ na ná thế. Nhưng khi tôi bắt đầu chơi, máy chủ Nhật Bản chỉ cho phép người Nhật chơi thôi, vậy nên những người chơi ở lần 2 và lần 3 này đều là người Nhật cả… hay chí ít thì cũng đang sống tại Nhật Bản. Mặc dù cái tên «Sterben» được viết theo bảng chữ cái tiếng anh, nhưng có lẽ anh ta cũng là người Nhật.”

“Hiểu rồi…”

Kirito chớp mắt một cách dứt khoát rồi quả quyết nói:

“Được rồi, nếu cả hai người họ ở đây thì chúng ta sẽ đấu với «Jyuushi X». Cô không cần phải hoảng lên khi tôi bị viên đạn sốc điện làm tê liệt giống như Pale Rider đâu, vì vậy cứ sẵn sàng bắn đi. Death Gun chắc chắn sẽ dùng khẩu súng ngắn màu đen để bắn phát cuối, vì vậy hãy lợi dụng cơ hội đó mà hạ hắn ta.”

“Ế…”

Nghe vậy, Sinon trợn mắt nhìn Kirito mà quên mất rằng chỉ còn chưa đầy 1 phút. Nhìn vào đôi mắt đen láy của người bên cạnh, cô hỏi:

“… Sao anh lại…”

Tin tưởng tôi đến vậy? Tuy nhiên, Sinon lại không thể nói ra phần sau được.

“… Anh biết đấy, tôi có thể sẽ không tấn công Death Gun mà tỉa anh từ đằng sau mà…”

Kirito nhướn mày lên đầy bất ngờ và mỉm cười.

“Tôi biết là cô sẽ không làm điều đó đâu. Thôi nào… cũng sắp đến lúc rồi. Việc đó tôi nhờ cô cả đấy, cộng sự ạ.”

Sau đó, anh chàng vận đồ đen vỗ nhẹ bàn tay trái của Sinon rồi hướng về phía những bậc thang, bắt đầu đi từ dưới lòng sông lên con phố.

Chỗ Kirito chạm vào cũng mang cảm giác nong nóng và đau nhói lạ lùng như những ngón tay ngày hôm qua, nhưng Sinon cứ thế đuổi theo hình bóng kia mà chẳng nói lời nào cả. Mặc dù đã tự nhủ rằng anh ta là một kẻ thù vô số lần suốt từ hôm qua đến giờ, nhưng trong cô không còn cảm nhận đó nữa.

Trên những bậc cao của cầu thang, Sinon và Kirito cúi người ở một vị trí không thể nhìn thấy được từ dưới phố và đợi lần hoạt động thứ 4 của «Máy quét Vệ tinh». Tay phải cô cầm chiếc máy trong khi cô nhìn chiếc đồng hồ trên tay trái. Bây giờ đang là 8:59 tối, 55 giây… 56, nếu trận chung kết lần này cũng nhanh như năm ngoái, thì giờ cũng sắp đến lúc nó chuyển sang nửa sau, có nghĩa là chỉ còn lại một nửa số người chơi. Thật ra, cô thậm chí còn nghe được những tiếng súng và tiếng nổ trong thành phố bỏ hoang. Tuy nhiên, cuối cùng thì những âm thanh đó cũng đã tạm ngừng, vậy ắt hẳn mọi người đều đang ẩn mình trong bóng tối và xem máy quét của họ. 58 giây, 59 giây, đúng 9 giờ tối.

Trên bản đồ, hiện lên rất nhiều những đốm trắng và xám.

“Kirito, nhìn phía bắc kìa!”

Sinon thì thầm, rồi chạm vào hai đốm sáng gần nhau ở vùng gần cực bắc của khu phố. Những cái tên bên trên chúng đương nhiên là [Kirito] và [Sinon]. Vì một trận chiến không thể kéo dài quá 15 phút, những người khác chắc cũng đều biết rằng họ không chiến đấu mà đã hợp tác với nhau. Mặc dù điều này không phạm luật và đã có nhiều trường hợp những người chơi hợp tác, nhưng những người còn lại có thể sẽ nghĩ rằng ‘cái cô Sinon này thực sự cộng tác với người khác kìa’. Cô chỉ còn biết cầu cho họ sẽ không bị ghi hình khi đang ở cùng nhau.

Cô ấy gạt những suy nghĩ không cần thiết đi và nhanh chóng kiểm tra một lượt những cái tên. «No—no», «Yamikaze», «Huuka», «Misaya»…đây đều là những người chơi nổi tiếng mà Sinon biết. Cái tên cô đang tìm kiếm không có ở trong thành phố này, thế có nghĩa là giả thuyết của họ đã sai. Không.

“… Thấy rồi!”

Sinon và Kirito cùng kêu lên.

Ở trung tâm của khu phố là một công trình hình vành đai giống như một sân vận động. Có một đốm sáng ở chỗ trông có vẻ như là một vị trí bắn tỉa hoàn hảo. Khi Sinon chạm tay vào nó, tên nhân vật xuất hiện — «Jyuushi X».

Ánh mắt cô lập tức chạm ánh mắt Kirito, nhưng cô lập tức quay lại nhìn chiếc máy của mình. Để kiểm tra thông tin một lần nữa, Sinon tiếp tục di chuyển ngón tay về phía bắc, và cùng lúc, Kirito đưa tay về phía nam. 5 giây sau, họ cùng ngẩng đầu lên.

“«Jyuushi X» là người duy nhất ở thành phố này cho đến bây giờ.” Sau đó, Kirito trả lời Sinon với một giọng nói đầy lo lắng,

“Ừ, hình như «Sterben» không có ở đây. Nói cách khác, «Jyuushi X» chính là «Death Gun», còn con mồi là…”

Kirito trỏ tay vào chiếc máy của anh, chỉ ra một tòa nhà hơi chếch phía tây sân vận động ở khu vực trung tâm—và cái tên «Ricolo» xuất hiện. Chỉ cso một mình, nếu anh ta muốn di chuyển từ nơi ẩn náu của mình sang một nơi khác thì sẽ buộc phải lọt vào tầm ngắm của «Jyuushi X».

Trong khi Sinon gật đầu, đốm sáng đại dện cho Ricolo bắt đầu di chuyển ra lối cửa tòa nhà. Một khi đã bước xuống đường, anh ấy sẽ lãnh ngaiy phát đạn sốc điện của khẩu súng tỉa L115. Họ sẽ phải ngăn Death Gun lại bằng mọi giá trước khi hắn bắn khẩu súng ngắn màu đen đó.

Kirito giữ chiếc máy của mình trong tay và nhìn Sinon. Dường như anh ta định nói gì đó, nhưng rồi anh lại chỉ nói:

“Xin hãy yểm trợ tôi.”

“Hiểu rồi”.

Sinon trả lời gọn lỏn và đứng dậy. Sau đó, cô di chuyển lên những bậc cầu thang trước mặt Kirito, quan sát xung quanh, và đưa tay phải lên ra hiệu họ nên tiếp tục di chuyển trước khi cô chạy nhanh lên những bậc thang.

Hòn đảo hiu quạnh, vũ đài khổng lồ của trận chung kết giải đấu, có tên chính thức là «ISL Ragnarok». Lúc này đây, thành phố cổ nằm ngay chính giữa hòn đảo, và có lẽ nó được mô phỏng theo những thành phố nổi tiếng trên thế giới như New York. Có nhiều những tòa nhà chọc trời pha trộn đủ loại chức năng với vẻ đẹp truyền thống, và hằng hà sa những bảng tin và biển quảng cáo bằng tiếng Anh. Tất nhiên, những thứ này đều đã trở nên cũ kĩ và phủ đầy cỏ dại cùng với cát bụi.

Sinon và Kirito cố hết sức chạy lên dòng sông đã biến thành đường ống. Lúc này, ngoài họ, Death Gun và mục tiêu của hắn, còn có khoảng năm sáu người chơi nữa trong thành phố này. Tuy nhiên, họ không quan tâm đến chuyện đó. May mắn thay, lần quét vừa rồi không hiển thị bất cứ ai có thể đến ngay chỗ họ được. Ngoài ra, những chiếc taxi màu vàng và xe buýt to đùng bị hỏng trên đường sẽ là những chỗ nấp hoàn hảo. Hai người họ cứ thế mà di chuyển và tiếp tục tiến về phía bắc.

Thành phố bị bỏ hoang này có bán kính khoảng 700m, và nhờ việc tăng AGI, cả hai người đi hết quãng đường này chỉ mất có chưa đầy một phút. Họ có thể nhìn thấy một tòa nhà lớn hình tròn, và đó là điểm đến của họ. Sân vận động ở khu vực trung tâm. Sinon ra dấu tay, và họ chạy vào trong cái bóng của một chiếc xe buýt trước khi quan sát xung quanh qua cửa kính chắn gió bị vỡ.

Bức tường sân vận động cao cỡ 3 tầng nhà, và có một cửa ra ở mỗi phía bắc, nam, đông và tây. Nếu Jyuushi X không di chuyển sau khi Máy quét vệ tinh hoạt động, thì chắc hắn ta đang chờ ở bên trên cửa ra phía tây. Sinon mở to mắt và nhìn chằm chằm vào phía trên của bức tường bên ngoài. Với kỹ năng cải thiện tầm nhìn ‘Hawk Eye’, hiệu ứng khoảng cách của một đối tượng sẽ giảm xuống, và tỷ lệ nhận dạng hình ảnh sẽ tăng lên. Cô phát hiện ra một vật trông như nòng súng ở trong một cái lỗ hình tam giác trên một bức tường bê tông bị hư hỏng, và ở phía sau cái lỗ—

“… Thấy rồi. Ở kia kìa.”

Không còn nghi ngờ gì nữa, nòng của khẩu súng bắn tỉa nằm phía dưới nơi ánh hoàng hôn đang chiếu. Lúc này, Kirito dường như cũng đã nhận ra thứ Sinon nhìn thấy và thì thầm giống như cô,

“Có vẻ như hắn vẫn đang chờ «Ricolo». Được rồi… tôi sẽ nhân cơ hội này mà tấn công hắn từ đằng sau. Sinon, chuẩn bị bắn tỉa tại tòa nhà đối diện con đường này nhé.”

“Ế… Tôi cũng có thể đi vào sân vận động mà… ‘

Mặc dù Sinon phản đối, cô ngay lập tức bị ngắt lời bởi giọng nói mạnh mẽ và đầy sức thuyết phục của Kirito.

“Đây là một trận chiến mà cô có thể sử dụng tối đa khả năng của mình. Tôi tin chắc rằng cô sẽ dùng súng yểm trợ khi tôi gặp rắc rối để tôi có thể tập trung chiến đấu với hắn ta. Cộng sự là phải như vậy chứ. “

“…”

Một khi những lời này vang lên, Sinon chỉ còn biết gật đầu tán thành với kế hoạch của Kirito. Anh mỉm cười, liếc nhìn chiếc đồng hồ đeo tay và nói tiếp,

“Chúng ta sẽ bắt đầu hành động sau khi tôi đi 30 giây. Ngần ấy thời gian có đủ không?”

“… Ừ, thế là đủ rồi.”

“Được rồi, nhờ cả vào cô đấy.”

Sau đó, chàng kiếm sĩ tóc đen rời khỏi chỗ chiếc xe buýt không chút do dự— Anh ta nhìn thẳng vào Sinon từ phía trước, rồi chạy đến cửa ra phía nam sân vận động mà gần như không phát ra bất kì tiếng bước chân nào.

Sinon nhìn tấm lưng mảnh dẻ của anh càng lúc càng xa, và cảm thấy một cảm giác khác lạ từ tận sâu trong lòng mình. Phải chăng là lo lắng? Hay là căng thẳng? Chúng giống, và cũng khác nhau. Đây là—đúng rồi, nó là sự sợ hãi…

Không thể như vậy! Mình sợ cái gì cơ chứ?

Sinon nghiến răng và tự khiển trách bản thân thậm tệ.

Để giành được chiến thắng trong giải BoB lần này và trở thành người chơi mạnh nhất thế giới, mình phải làm việc này. Mình cần phải khử cái tên Death Gun này, cái kẻ đang dùng một loại quyền lực nào đó bên ngoài hệ thống để gây rối trong giải đấu, vì vậy lúc này mình phải hợp tác với Kirito. Một khi đã thành công, gã chiến binh dùng kiếm ánh sáng kia sẽ lại trở thành kẻ thù của mình. Khi gặp lại anh ta, mình sẽ siết cò mà không chút do dự, hạ hắn và quên hắn đi. Bởi vì mình sẽ không bao giờ gặp lại anh ta nữa.

Trong khi áp chế nỗi đau buốt nhói gần trái tim cô, Sinon bắt đầu chạy. Trong số các công trình trên đường phố, có hai loại là những công trình vào và không vào được. Các tòa nhà có thể vào được chắc chắn sẽ có một lối vào mà ai cũng nhận ra được. Tòa nhà này ở phía tây nam sân vận động, cách nơi đó một con đường vành đai, và nó có một cái hốc lớn trên một bức tường bị sập. Một khi đã vào rồi, cô sẽ leo lên tầng ba, và sẽ có thể thấy được lối đi ở chỗ bức tường sân vận động. Hai vị trí này thực sự quá gần, và thường thì, có khả năng là cô sẽ bị phát hiện nếu bắn tỉa từ đây. Nhưng ngay cả đối với một kẻ mạnh như Death Gun, hắn ta vẫn sẽ phải để ý xung quanh trong khi đánh nhau với Kirito. Và một khi đã tìm ra sơ hở, cô ấy sẽ bắn mà không chút do dự. Sau đó, cô sẽ rời khỏi cái khu nhà tồi tàn này và gặp Kirito ở một nơi khác. Chắc thế này là đủ rồi nhỉ…

Mặc dù Sinon cố gắng hành động một cách lạnh lùng như thường lệ…

Nhưng trong lòng cô đã dấy lên một cảm xúc khác thường mất rồi.

Khi đang định đi vào trong cái hốc trên bức tường tháp, cô chợt cảm thấy sống lưng mình lạnh buốt. Ngay khi chuẩn bị quay người lại, Sinon nhận ra là mình đã ngã sấp xuống đường tự bao giờ.

Cái gì..sao mình lại nằm trên mặt đất…?

Cô không thể bật dậy ngay lập tức.

Lưng nổi da gà… hình như có gì đó đang phát sáng ở phía trái tầm nhìn của cô… cô giơ tay trái lên theo phản xạ, và cánh tay bị dính một phát bắn đau. Khi Sinon nhận ra rằng mình đã bị bắn, cô lập tức định chạy lại vào trong tòa tháp. Tuy nhiên, không hiểu sao chân cô lại không chịu di chuyển và cô lập tức ngã ngửa ra. Sau khi cuối cùng đã nhận ra tình cảnh hiện tại, Sinon lập tức cố gắng đứng dậy, nhưng cơ thể cô chẳng tài nào cử động được. Dường như cô chỉ có thể đảo mắt thôi. Cô cố nhìn cánh tay trái để kiểm tra phía vai trước bị trúng đạn.

Có thứ gì đó đâm xuyên qua tay áo jacket màu cát và găm vào cánh tay cô—nó trông giống một cây kim bạc hơn là một viên đạn. Đường kính nó chỉ có 5mm và nó dài chừng 50mm. Phần đuôi làm lóe lên một tia lửa điện mảnh như sợi chỉ, từ đó tỏa ra những tia khác có màu xanh và trắng, và những tia lửa điện này lan từ vai Sinon ra toàn bộ cơ thể cô. Đây là—

Một viên đạn sốc điện.

Đây là loại đạn đặc biệt đã làm cho Rider Pale bị tê liệt. Súng trường, súng máy, súng ngắn đều không thể nạp được nó, và chỉ có một số ít những loại súng tỉa cỡ lớn mới có thể sử dụng nó. Tuy nhiên, Sinon không hề nghe thấy tiếng súng nổ. Chỉ có vài người chơi trong GGO mới có súng tỉa cỡ lớn đi kèm với bộ giảm thanh thôi chứ. Kể cả khi Sinon nghĩ kĩ, cô vẫn không thể nào tin rằng kẻ bắn cô lại chính là “hắn ta”. Viên đạn sốc điện được bắn ra từ phía nam con đường, nhưng hắn đáng ra phải đang ở vành đai phía bắc của sân vận động chứ. Lẽ ra, hắn phải không nhận ra sự hiện diện của Sinon và đang ngắm mục tiêu khác. Theo máy quét vệ tinh lúc 9 giờ tối, Sinon có thể kết luận rằng không có bất kì người chơi nào khác có thể tấn công cô từ phía nam. Cho dù có là «No-no», «Huuka» hay «Yamikaze» đi chăng nữa, họ đều sẽ cần rất nhiều thời gian để vượt qua khu vực bị phá hoại nặng nề này.

Điều này thật là không thể giải thích nổi. Tại sao—Ai—làm thế nào mà hắn làm được điều đó?…

Câu trả lời cho câu hỏi của Sinon không phải là từ ngữ, mà là khung cảnh hiện lên trước mắt cô ngay sau đó.

Khoảng 20m về phía nam, một vài tia sáng lóe lên trong khoảng không nơi đáng ra không có gì cả. Và sau đó, một người bất thình lình hiện ra trước mặt cô, cứ như thể hắn ta vừa mới xé rách cái thế giới này ra vậy.

Cổ họng Sinon không thể thốt ra lời được, và cô chỉ biết há hốc mồm hét lên trong câm lặng.

—Ngụy trang bằng siêu vật liệu quang học!

Nó có thể giúp người mặc ẩn thân bằng cách khúc xạ ánh sáng chiếu vào bề mặt, và nó được cho là có khả năng ngụy trang tối thượng. Nhưng đó là một kỹ năng mà lẽ ra chỉ có một vài quái vật trùm cấp cao mới có. Chẳng lẽ lại có một con quái vật như vậy ở giữa chiến trường của giải đấu BoB lần 3 sao? Nhưng cô chưa từng biết đến chuyện này.

*Vù!*

Mảnh vải xám sẫm bay trong gió làm ngắt dòng suy nghĩ vô cùng rối bời của Sinon. Đó là một chiếc áo choàng trông khá sờn và rách rưới, và nó có cùng một màu xám với chiếc mũ trùm đang che phủ đầu hắn. Sinon chỉ biết cứ nằm như vậy mà nhìn kẻ tấn công cô loại bỏ lớp ngụy trang quang học và lộ diện. Hắn ta là «Gã mặc áo choàng», kẻ đáng ra đang không có ở đây.

—«Death Gun»

Tên ‘Sát thủ vô thanh’ đã giết gọn Pale Rider vài phút trước, và cũng có thể đã giết chết người chiến thắng giải đấu trước đó «Zekushiido» và thủ lĩnh của một đội lớn «Usujio Tarako».

Bên trong lớp áo choàng rung rinh, cô có thể thấy khẩu súng tỉa lớn chúc xuống gần đôi giày hắn và bộ giảm thanh được lắp phía trước nó. Nếu tấm áo choàng rộng đó có khả năng ngụy trang quang học, hắn ta có thể trùm nó lên cả khẩu súng trường sau khi lên đạn cho nó, khiến cho hắn có thể bắn trong khi vô hình. Không, thế chưa phải là tất cả. Thậm chí hắn còn có thể tránh bị vệ tinh quét trong khi đang ngụy trang nữa. Nếu không thì đã có một đốm sáng hiện lên quanh khu vực này trong lần quét trước đó rồi.

Thế có nghĩa là kẻ mặc áo chàng này—«Death Gun» không phải là «Jyuushi X» sao…?

… Kirito

Sinon gọi người chiến binh dùng kiếm ánh sáng đang ở sân vận động phía sau cô ấy, sẵn sàng tấn công Jyuushi X. Tất nhiên, cô chẳng thể nhận được bất kỳ câu trả lời nào.

«Death Gun», dừng lại trước mặt Sinon khoảng 2m, và đứng đó như một bóng ma. Tiếng lẩm bẩm nghe như kim loại cọ xát vào nhau vang lên từ khuôn mặt không thể thấy được.

“… Kirito, giờ đây, tao sẽ biết được, mày là thật, hay là giả.”

Dường như gã mặc áo choàng biết rằng Kirito đang ở sân vận động. Những lời đó là nói với anh ta chứ không phải với Sinon, người đang nằm trước mặt hắn ta. Giọng nói đều đều tiếp tục vang lên một cách ngắt quãng, một âm thanh dù vang lên đều đều, nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy một cảm xúc mãnh liệt ẩn chứa bên trong.

“Tao nhớ, khi mà mày, phát cuồng lên. Một khi tao giết chết con bé này…con bạn của mày, một khi mày lại phát cuồng như thế, mày sẽ là, Kirito thực sự. Đến đây nào…cho tao thấy, cho tao thấy lưỡi kiếm của mày, lưỡi kiếm đầy giận dữ, sát khí và điên cuồng đi. “

Sinon trông như thể cô chẳng hiểu được ẩn ý đằng sau lời nói của hắn.

Tuy nhiên, lời tuyên bố đáng sợ của kẻ mặc áo choàng đã làm cô phục hồi sau cơn sốc và nỗi hoang mang của mình.

Hắn muốn giết mình? Cái kẻ chui rúc trong lớp ngụy trang quang học này muốn giết mình? Một ngọn lửa đầy sự giận dữ bừng lên trong Sinon, và sức nóng thậm chí đã bắt đầu áp đảo cảm giác tê liệt.

Viên đạn sốc điện vẫn còn rất nhiều tia điện, nhưng có lẽ là vì phần bị trúng nằm ở cánh tay trái. Nếu cô ấy cố gắng thêm chút nữa, có thể cánh tay phải sẽ cử động được một ít. May mắn thay, món vũ khí hỗ trợ Sinon đeo bên eo, khẩu súng tiểu liên MP7 lại ở gần tay phải, như vậy có lẽ cô sẽ vẫn còn cơ hội rút nó ra và bóp cò. Với một khoảng cách gần như thế này, cô ấy sẽ có thể hạ gục hắn sau khi đã xả hết một băng đạn.

Cử động, cử động đi!!

Có lẽ tần số chuyển động của Sinon truyền từ não cô đến AmuSphere và đã vượt qua sự tê liệt khi cánh tay phải bắt đầu hơi nhúc nhích. Ngón tay cô đã chạm được đến tay cầm khá quen thuộc của khẩu MP7.

Tuy nhiên, lúc này, Death Gun chậm rãi nâng bàn tay trái không cầm gì từ dưới lớp áo, đưa hai ngón tay lên chạm vầng trán bên dưới mũ trùm. Sinon sau đó nhận thấy rằng có một cái máy xanh nhạt gồm 3 vòng tròn đang lơ lửng trên đầu Death Gun, và dòng chữ [REC] màu đỏ liên tục nhấp nháy. Đó là một máy quay trực tiếp. Vô vàn khán giả bên trong và bên ngoài GGO đang xem Death Gun làm dấu Thánh chiến thắng còn

Sinon đang ngã gục một cách đáng xấu hổ.

Bàn tay trái gầy gò đeo găng tay da màu đen di chuyển qua ngực đến vai trái.

Lúc này, Sinon cuối cùng cũng đã nắm được tay cầm của khẩu MP7.

Tất nhiên, súng ống trong GGO đều có chốt an toàn, nhưng thà bắn thật nhanh còn hơn là để súng không dùng được, vậy nên gần như mọi người đều để chốt an toàn mở. Tất nhiên, Sinon cũng thế. Bây giờ, cô chỉ việc ngắm và bóp cò thôi. Vẫn còn thời gian. Mình có thể làm được.

Death Gun, hoàn thành việc làm dấu Thánh, đưa tay phải lại vào trong lớp áo choàng và đã sẵn sàng rút nó ra. Sinon cũng dùng bàn tay phải bị tê liệt để cố lấy khẩu MP7. Có mấy lần cô suýt thì đánh rơi khẩu súng trong khi đưa nó ra, nhưng cô vẫn còn vừa đủ sức cầm nó. Lần này, khẩu mini-SMG gần 1,4 kg lại nặng tựa như một ngọn núi. Tuy nhiên, Death Gun chắc sẽ phải lên cò khẩu súng kia. Một khi cô phát hiện ra thời điểm đó và bắn—

Nhưng—

Đúng lúc đó, Death Gun đưa bàn tay phải ra khỏi lớp áo. Ngay khi Sinon nhìn thấy khẩu súng ngắn tự động màu đen trong tay hắn, cơ thể và cánh tay phải của cô ngay lập tức cứng đờ ra như bị đóng băng.

Sao thế? Nó chỉ là một khẩu súng lục bình thường thôi mà. Mình từng đối mặt với những khẩu súng lục mạnh hơn, chĩa vào mình, như khẩu «Desert Eagle» và «M500». Chẳng có gì phải sợ cả. Cầm lại khẩu MP7, chĩa nó vào kẻ thù và bóp cò.

Sinon cố thuyết phục bản thân mình như vậy và lại cố di chuyển cánh tay phải của cô—

Nhưng ngay khi cô chuẩn bị hành động…

Death Gun đặt tay trái trên tay áo, và động tác này đã cho Sinon thấy phía bên trái của khẩu súng ngắn. Đúng hơn là, tay cầm bằng kim loại có những khía răng cưa và một hình khắc nhỏ ở giữa lộ ra.

Đó là một vòng tròn, và chính giữa có một ngôi sao.

Một ngôi sao màu đen.

Khẩu Blackstar, một khẩu K-54—khẩu súng đó.

Sword_Art_Online_Vol_06_-1694

Tại-Tại-Tại-Tại sao-Tại sao khẩu súng đó lại ở đây?

Cô mất hết sức lực và để cho nó trượt khỏi bàn tay phải, hy vọng cuối cùng của cô, khẩu SMG. Tuy nhiên, Sinon thậm chí còn không thể nghe thấy tiếng khẩu súng rơi xuống.

Cạch*. Khẩu súng đã được lên đạn. Bàn tay trái của gã mặc áo choàng cầm khẩu súng đó như thế này, và rồi hắn chĩa nó về phía Sinon trong tư thế ngắm bắn cơ bản. Đột nhiên, có một sự biến dạng kỳ lạ từ bóng tối bên trong lớp áo choàng và mũ trùm. Không gian tối đen dường như sánh lại như một lớp keo, nhỏ giọt và cuối cùng để lộ ra hai con mắt. Tròng trắng đỏ ngầu, còn các đồng tử thì lại nhỏ. Đôi mắt quắc lên đó trông y như một cái hố không đáy.

Chính là gã đàn ông đó. Hắn, kẻ mà 5 năm trước đây, cầm khẩu súng—khẩu K-54 và xông vào một bưu điện nhỏ trong thành phố, ở phía bắc, để bắn mẹ Shino. Hồi đó, cô bé Shino đã mất hết ý thức và vọt người về phía khẩu súng, giật lấy nó và bóp cò bắn giết gã đàn ông đó—đôi mắt đó giống y hệt đôi mắt của hắn.

Hắn ta ở đây. Hắn ta ở ngay đây. Hắn ẩn mình trong thế giới này, và chờ cơ hội phục thù.

Không chỉ có bàn tay phải mà tất cả mọi giác quan của cô đều đang dần tê liệt. Ánh hoàng hôn màu đỏ và những tàn tích xám xịt dần dần biến mất, chỉ để lại đôi con mắt và khẩu súng trong bóng tối.

Trái tim cô gái dường như đập càng lúc càng mạnh. Nếu bây giờ cô ấy ngất đi, thì chức năng an toàn của AmuSphere sẽ làm Sinon tự động đăng xuất. Tuy nhiên, đầu óc cô vẫn còn minh mẫn khi cô đợi cò khẩu Blackstar được siết. Khẩu súng phát ra một tiếng *kịch*. Một khi ngón tay kia di chuyển thêm một vài inch nữa, kim hỏa sẽ đánh vào ngòi đạn, bắn ra viên đạn kim loại cỡ.30. Lượng sát thương nó gây ra không được tính bằng những con số, vì nó là một viên đạn thật. Viên đạn sẽ bắn xuyên trái tim của Sinon/Shino ở trong và ngoài trò chơi, làm nó ngừng đập, và sẽ giết chết cô.

Y như những gì hôm đó Shino đã làm với hắn ta.

Đó âu cũng là điều tất yếu mà thôi. Kể cả khi không chơi GGO, cô ấy vẫn sẽ bị hắn tóm ở một nơi nào đó. Mọi cố gắng của cô đều chỉ là vô ích. Cho dù cô có vật lộn thế nào đi chăng nữa để thoát khỏi quá khứ thì cũng chỉ là vô nghĩa mà thôi. Ngay khi tâm trí cô chuẩn bị đầu hàng—

Một cảm xúc mong manh, nhỏ bé tựa như một hạt cát mịn, vẫn còn đó.

Mình không muốn bỏ cuộc. Mình không muốn để cho mọi thứ kết thúc ở đây. Cuối cùng thì mình cũng đã hiểu được ra ý nghĩa của «sức mạnh» và chiến trận. Nếu như mình có thể ở lại với anh chàng đó và quan sát anh ta, rồi một ngày, mình sẽ…

Dòng suy nghĩ của Sinon cuối cùng cũng đã bị ngắt bởi tiếng súng nổ rung trời. Cô không biết mình bị trúng đạn ở đâu, nhưng vẫn nhắm mắt lại, chờ cho ý thức mình biến mất.

—Nhưng

Gã mặc áo choàng trước mặt cô giờ đang lảo đảo.

«Đôi mắt» trong chiếc mũ trùm của hắn biến lại thành những chấm đỏ. Lớp áo choàng trên vai phải lóe lên hiệu ứng đặc biệt màu cam khi bị đả thương. Vậy là đã có ai đó bắn «Death Gun», và ngay khi Sinon tự hỏi đó là ai, tiếng súng thứ hai vang lên. Viên đạn lần này sượt qua vai trái của kẻ mặc áo choàng. Dựa trên tiếng súng, thì cỡ nòng khẩu này hẳn cũng khá lớn. Gã mặc áo choàng lập tức cúi xuống và lẩn vào trong cái hốc lớn của tòa tháp.

Sinon có thể nhìn thấy nhất cử nhất động của Death Gun từ chỗ mình nằm. Hắn tra khẩu Blackstar lại vào bao súng, lấy khẩu L115 trên lưng ra và nhanh chóng lên đạn. Dường như hắn muốn thay đạn sốc điện bằng loại đạn tất sát.338 Lapua. Những động tác uyển chuyển của đối phương trong việc lên đạn khẩu súng tỉa lớn khiến cho

Sinon, cũng là một tay bắn tỉa, cảm thấy khá là ấn tượng. Sau khi ngắm, hắn bóp cò mà không chút do dự.

Một tiếng đạn bắn *phụp* lặng lẽ vang lên cùng lúc với khi đợt tấn công thứ ba bắt đầu. Nhưng lần này, kẻ thù không tấn công bằng súng. Một thứ trông như một cái lon lăn trên đoạn đường giữa Sinon và Death Gun—một quả lựu đạn. Death Gun lập tức lẩn vào trong tòa nhà một khi hắn thấy nó.

Sinon chỉ còn nước nhắm mắt lại. Nếu quả lựu đạn phát nổ ở một khoảng cách như thế này thì cô sẽ bị thương khá nặng. Tuy nhiên, thế còn tốt hơn việc bị bắn bởi khẩu Blackstar của Death Gun. Đúng vậy; cô chết thế này vẫn còn tốt chán. Rút lui khỏi giải đấu này, và rồi rút lui khỏi GGO, không, khỏi VRMMO, và sống một cuộc sống bình thường trong thế giới thực, luôn luôn phải gánh chịu nỗi sợ bị gã đàn ông kia tóm được vào một ngày nào đó…

Tuy nhiên, tiến triển sự việc lần này lại một lần nữa phản bội sự mong đợi của Sinon.

Cái lon kim loại phát nổ nửa giây sau không phải là một quả lựu đạn plasma mạnh mà một người chơi bình thường thích sử dụng, và càng không phải là loại bình thường hay loại napalm gây cháy—mà là loại lựu đạn khói vô hại.

“…!”

Làn khói trắng lập tức bao trùm tầm nhìn của Sinon, và cô không thể không nín thở lại.

Đây có thể sẽ là cơ hội cuối cùng để cô chạy thoát. Tuy nhiên, trạng thái tê liệt vẫn còn chưa hết. Mặc dù cô ấy sẽ có thể di chuyển một khi rút được viên đạn găm vào vai trái ra, nhưng Sinon vẫn không tài nào bảo cho tay phải làm điều ấy được. Ngay lúc này, cô ấy thậm chí còn không có ý chí để đứng lên mà chiến đấu nữa. Sinon không thể giữ nổi bình tĩnh và chỉ còn biết nằm trên nền đất với đôi mắt mở to cho đến khi cánh tay trái cô—được ai đó nắm lấy.

Người này cứ thế mà kéo cô dậy một cách khó nhọc. Người đó quăng một khẩu súng rất lớn qua một bên mà từ trước đến giờ Sinon chưa từng thấy qua và đặt tay lên lưng cô. Cô gái thậm chí còn không có kịp cử động trước khi được bế trong vòng tay của người đó cùng với khẩu Hecate trên vai phải.

Một sự gia tốc dường như đang ép sát cô vào người đó. Vù! Tiếng gió rít bên tai cô, và làn khói xung quanh bắt đầu trở nên mỏng dần. Đến lúc Sinon phục hồi thị lực thì cô cũng thấy được người chơi đang bế cô chạy về phía trước.

Người đó có một làn da trắng đến mức gần như là trong suốt, con ngươi như đá obsidian và mái tóc dài đen xõa ra.

… Kiri, to.

Sinon muốn gọi tên anh ta, nhưng không thể thốt nên lời. Khuôn mặt xinh đẹp đầy nữ tính của anh trông rất nghiêm trọng—không, anh ta trông thực sự tuyệt vọng thì đúng hơn. Cô hiểu rằng anh đã bắt hệ thần kinh của mình phải căng ra để avatar của mình thực hiện các lệnh chuyển động vật lý.

Cô đoán ​​chắc rằng anh ta sẽ gặp rất nhiều khó khăn. Cho dù Kirito có là một người chơi theo đường STR, và anh ta chỉ mang theo một thanh kiếm ánh sáng nhẹ cân với một khẩu súng ngắn, việc bế theo Sinon và Hecate sẽ đẩy anh ta đến cực hạn của mình. Quả là một phép màu khi lúc này mà anh còn chạy nhanh được. Ngoài ra, nhìn kỹ, ai cũng thấy rằng Kirito không hoàn toàn là vô sự. Các vết thương mới ở hai bên vai của anh đang phát ra một dải hiệu ứng đặc biệt màu đỏ. Theo cường độ ánh sáng thì cỡ đạn bắn anh ta chắc cũng phải khá lớn. GGO là một VRMMO có từ Mỹ, thế nên mức độ thu nhận đau đớn là khá thấp. Với mức độ tổn thương như thế này thì cho dù không cảm thấy đau đớn, người anh ta vẫn sẽ bị dính một số dạng tê liệt nào đó.

… Đủ rồi đấy. Đặt tôi xuống và chạy đi.

Mặc dù nghĩ vậy nhưng cuối cùng thì cô gái vẫn chẳng thể nói thành lời. Toàn bộ cơ thể cô, không, ngay cả đầu óc cô cũng đã hoàn toàn bị tê liệt.

Vì vậy, Sinon chỉ có thể chớp mắt cho dù cô thấy một viên đạn cỡ lớn bay đến từ đằng sau. Đầu óc mơ màng của cô đang nghĩ. Cô ấy không nghe thấy tiếng súng vừa rồi, thế có nghĩa là viên đạn đã được bắn ra từ khẩu L115 của Death Gun. Bị khói che khuất, vậy mà phát súng vừa rồi suýt nữa đã trúng, vậy thì hắn ta phải đang ở ngay sau họ. Cô ấy không biết tên kẻ thù kia thuộc loại nhân vật nào, nhưng hắn không thể chạy chậm hơn Kirito, người đang bế Sinon, và sẽ chỉ là vấn đề thời gian trước khi họ bị đuổi kịp.

Bản thân Kirito cũng rõ điều này. Tuy nhiên, chàng chiến binh dùng kiếm ánh sáng không hề có ý định dừng lại hay là đặt Sinon xuống. Anh chỉ nghiến răng, thở một cách khó nhọc và tiếp tục chạy về phía trước.

Hai người chạy đến phía đông của sân vận động, và sắp ra khỏi hướng Bắc của bãi phế liệu. Giống như phía nam, có một con đường chính trải dài về phía trước. Có một vài chiếc xe ô tô và xe buýt bị hư hỏng nằm rải rác trên đường, nhưng chúng là không đủ để họ có thể vừa ẩn nấp vừa rời khỏi khu tàn tích. Kirito đang chạy đi đâu vậy?…

Trả lời câu hỏi của Sinon là tấm biển quảng cáo neon bị hỏng mất phân nửa.

Những con chữ sáng chập chờn dưới ánh chiều tà [Hãy thuê-Buggy&Ngựa]. Đây là khu vực cho thuê phương tiện giao thông không người quản lý mà ở Gurroken cũng có.

Trong số 3 chiếc xe trong bãi, hai chiếc đã gần như hỏng hẳn, và chỉ có một chiếc là trông có vẻ vẫn còn dùng được.

Tuy nhiên, đó không phải là phương tiện duy nhất họ có thể thuê. Theo như tấm biển quảng cáo, có một vài con vật bốn chân ở bên cạnh mấy cái xe—ngựa. Nhưng tất nhiên, những con ngựa này không phải là ngựa thật, mà chúng là ngựa máy với khung bằng kim loại và bánh răng lộ ra ngoài. Và, hình như cũng chỉ còn một con hoạt động được. Kirito khẩn trương chạy vào bãi xe và ngay lập tức do dự giữa chiếc buggy và con ngựa máy. Sinon cố gắng phát ra một lời thầm thì dù miệng cô vẫn còn đang cứng đờ,

“Một con ngựa sẽ trở nên… rất khó khăn. Khả năng vượt chướng ngại vật của nó thì rất tốt… nhưng nó lại quá khó điều khiển.”

Mặc dù có vẻ hiếm người ai lái được chiếc buggy ba bánh vận hành bằng tay, thì cơ cấu khó nắm bắt của con ngựa máy sẽ làm cho việc cưỡi nó khó khăn hơn nhiều so với việc lái buggy. Vì điều này không liên quan gì đến các kỹ năng của avatar, mà phụ thuộc vào các kỹ năng riêng của người chơi, nên sẽ cần rất nhiều thời gian, công sức và sự luyện tập để có thể sử dụng những phương tiện này theo ý mình. Đối với GGO, mới chỉ bắt đầu chưa đầy một năm, hẳn sẽ không có nhiều người có thừa thời gian để mà tập luyện.

Khi nghe Sinon nói, Kirito cỏ vẻ ngần ngại, nhưng rồi anh nhanh chóng gật đầu và chạy về phía chiếc buggy duy nhất còn hoạt động. Anh ấy chạm vào bảng điều khiển và khởi động máy, cho Sinon ngồi đằng sau, và một khi đã yên vị, anh tăng tốc chiếc xe. Chiếc bánh sau cỡ lớn lập tức phát ra tiếng ma sát chói tai, phụt khói trắng và bắt đầu quay.

Khi chiếc xe chạy đến chỗ con đường phía bắc, Kirito lập tức dừng lại và hét lên,

“Sinon, khẩu súng tỉa của cô có thể tiêu diệt được con ngựa chứ?”

“Có…”

Sinon rút viên đạn sốc điện bằng bàn tay phải mà cuối cùng đã hết bị tê và chớp chớp mắt. Cô nhìn thấy con ngựa máy phía sau và lập tức hiểu ra ý định của Kirito. Anh ta lo rằng gã mặc áo choàng— Death Gun sẽ dùng con ngựa để bắt kịp họ. Sinon thực sự cảm thấy rằng điều đó cũng không khả thi cho lắm, nhưng vẫn gật đầu.

“Hiể… hiểu rồi. Tôi sẽ cố gắng…”.

Bằng cánh tay vẫn còn run rẩy, cô cầm khẩu Hecate đã được đưa xuống từ trên lưng, và chĩa nòng vào con ngựa kim loại lạnh lùng đứng cách cô 20m. Ở khoảng cách này, cô có thể bắn mà không cần ngắm và dùng kỹ năng hỗ trợ. Khi Sinon đặt tay lên cò súng, một chữ thập xanh lá cây nhạt lập tức xuất hiện. Cô tập trung vào phía sườn con ngựa, và ngón tay của cô đã sẵn sàng siết cò…

Cảm giác tê rần khiến cho Sinon phải mở to mắt ra.

Cô không thể bóp cò. Sinon băn khoăn không biết liệu mình đã mở chốt an toàn hay chưa, và quay sang kiểm tra mặt bên khẩu súng yêu quý của cô. Tuy nhiên, chỗ đó không có vấn đề gì. Sau đó, tay bắn tỉa lại siết ngón tay, nhưng cò súng như thể đã bị hàn lại và đánh bật bàn tay phải của cô sang một bên,

“A… sao lại thế…”

Cho dù có thử bao nhiêu lần đi chăng nữa thì kết quả vẫn vậy. Cô thẫn thờ nhìn ngón tay, và những gì hiện lên trước mặt cô là một cảnh tượng không thể tin nổi. Ngón tay cô còn không chạm vào cò súng. Đầu ngón tay trắng và lớp kim loại mịn cách nhau một khoảng, rộng vài milimet. Và dù lực cô tác dụng lên có mạnh đến thế nào thì khoảng cách ấy vẫn không hề suy giảm…

“… Tôi không siết nó được… tại sao… TẠI SAO TÔI KHÔNG BÓP CÒ ĐƯỢC?…!”

Cô hét lên bằng giọng khàn khàn yếu đuối như sắp bật khóc.

Cứ như thể người hét lên không phải là tay bắn tỉa lạnh lùng đó, mà là Asada Shino trong thế giới thực.

Đúng lúc này…

Một bóng người hiện ra từ phía sau làn khói mỏng ở phía đông sân vận động. Lớp áo choàng lật phật, và hắn ta vẫn đang mang theo một khẩu súng bắn tỉa lớn. Tất nhiên, hắn ta là «Death Gun»—hoặc cũng có thể là «gã đàn ông đó» đang mượn hình dạng này.

Hai mắt Sinon tối sầm lại. Chân cô mất hết sức lực. Người cô lạnh dần.

A…làm thế nào mà nó lại xảy ra được? Đó là một điềm báo về sự tương đồng. Sinon, người có tính cách khác hẳn với Shino trong đời thực, chưa từng gặp chuyện này bao giờ cả. Nó thậm chí còn không xảy ra khi cô đăng nhập lần đầu và ngay lập tức buộc phải dùng súng…

“Sinon, bám chặt! “

Đột nhiên, một giọng nói mạnh mẽ và đầy quyết đoán vang lên cùng lúc với một bàn tay giữ chặt lấy cánh tay trái của cô. Cứ như vậy, Sinon được Kirito giữ lại. Sau đó, động cơ nhiên liệu khí đốt cũ kĩ bất đầu gầm rú. Bánh trước xốc lên và rồi bay đi như thể nó bị bắn lên khỏi mặt đường.

Mỗi lần Kirito dùng chân đạp bàn đạp, Sinon cảm thấy có một gia tốc làm cho cô di chuyển ngược lại. Trong khi bị nỗi sợ hãi bủa vây, cô tiếp tục duy trì ý thức và ôm chặt lấy cơ thể mảnh mai đó với tất cả sức mình. Một thế lực hắc ám tiếp tục cố nuốt chửng lấy cô, và hơi ấm từ cơ thể Kirito là chỗ dựa duy nhất mà cô có thể dùng để chống lại nó.

Chiếc buggy lên đến số cao nhất và rú lên một tiếng chói tai trong khu tàn tích và bắt đầu phóng xuống đường.

—Chúng ta liệu có thể…thực sự chạy thoát một cách an toàn không…?

Mặc dù trong lòng vô cùng lo lắng nhưng Sinon không đủ can đảm để ngoái đầu lại. Cô chỉ vừa mới nhận ra rằng người mình vẫn còn đang run rẩy. Nữ bắn tỉa cử động ngón tay cứng đờ của mình, sẵn sàng đưa lại khẩu Hecate trên tay phải cô lên vai. Lúc này, giọng nói đầy lo lắng của Kirito lại vang lên,

” —MẸ KIẾP, CHÚNG TA VẪN CHƯA THOÁT ĐƯỢC ĐâU! ĐỪNG MẤT CẢNH GIÁC!”

Cô quay lại nhìn theo bản năng—

Tức thì, cô nhìn thấy con ngựa máy không bị phá hủy thành công nhảy bổ ra khỏi bãi xe đang lùi dần về phía sau. Cô gái mở to mắt đầy nghi hoặc, nhưng chẳng cần phải nói người đang cưỡi nó là ai.

Lớp áo choàng trên người gã kị sĩ đập phần phật như đôi cánh đen của một con quạ. Hắn đeo khẩu L115 trên lưng và cầm dây cương kim loại bằng cả hai tay. Tư thế chúc xuống trên bàn đạp đó và cách di chuyển lên xuống khi con ngựa phi nước đại trông không khác gì một tay đua ngựa lão luyện cả.

Crộp crộp, crộp crộp.

Tiếng vó ngựa nặng nề vang lên làm cho Sinon trở nên bối rối.

“Tại sao?…”

Hắn ta thật sự có thể cưỡi ngựa. Cô ấy từng nghe nói rằng ngay cả những người có kinh nghiệm cưỡi ngựa ở thế giới thật cũng còn gặp khó khăn trong việc kiểm soát ngựa máy trong thế giới này. Tuy nhiên, con ngựa màu đen phi nước đại và nhảy vọt qua những chiếc xe bị bỏ lại trên đường, đuổi theo với tốc độ ngang ngửa chiếc buggy.

Phong thái ấy làm hắn khác hẳn với những người chơi thông thường như Sinon, mà hơn nữa, nỗi sợ sâu thẳm trong trái tim cô gái hội tụ và dần tràn ra. Cho dù có cố nhìn qua chỗ khác, nhưng mắt cô vẫn không thể rời khỏi khuôn mặt của gã kỵ sĩ sau lưng họ 200m. Sinon hiển nhiên là không thể nói chính xác khoảng cách, nhưng cô cảm thấy rằng mình có thể thấy đôi con mắt ẩn sâu trong bóng tối của chiếc mũ trùm và cái miệng đầy máu nở ra một nụ cười.

“Hắn ta sắp bắt kịp rồi…! Nhanh lên…đi nhanh đi… đi nhanh đi…!”

Sinon bật tiếng khóc.

Và Kirito dường như cố đáp lại lời cô khi anh chạy chiếc buggy hết tốc lực. Nhưng đúng lúc đó, bánh sau vấp phải một vật cản và nảy lên, khiến cho đằng sau xe trượt về bên phải.

Sinon kêu lên và ngả người về bên trái theo bản năng, hy vọng có thể cân bằng được chiếc xe. Nếu lúc này mà nó trượt thì Death Gun sẽ bắt kịp họ trong vòng 10 giây. Kirito nguyền rủa trong khi điều khiển phần khung đang rung lên của chiếc xe.

Chiếc buggy phát ra một âm thanh ma sát chói tai và trượt hết sang trái lại sang phải, và vài giây sau, nó cuối cùng cũng đã lấy lại được thăng bằng và lại tăng tốc. Tuy nhiên, Death Gun lợi dụng sơ suất nhỏ này để thu hẹp một phần lớn khoảng cách giữa họ.

Khi họ chạy xe trên con đường cao tốc của khu tàn tích những chướng ngại vật tiếp tục xuất hiện, như thể đang có ai đó chơi khăm hai người, khiến cho chiếc xe liên tục rung lên bần bật khi phóng nhanh. Ngoài ra, có một lớp bụi mỏng phủ khắp mặt đường và bánh xe sẽ bị mất độ bám một khi chạy trên chúng. Mỗi khi điều đó xảy ra, chiếc xe lại trượt nhẹ sang một bên, và Sinon lại trở nên căng thẳng.

Mặc dù kẻ đuổi theo cũng gặp phải tình cảnh tương tự, nhưng con ngựa máy phi trên con đường đầy vật cản này sẽ thuận lợi hơn nhiều. Vì vậy, gã mặc áo choàng không ngừng tránh những chiếc xe bị bỏ lại một cách dễ dàng và tiến gần Sinon và Kirito. Ngoài ra, kẻ thù còn có thêm một lợi thế.

Mặc dù chiếc buggy và con ngựa máy đều là những phương tiện đi lại có thể chứa được hai người, nhưng có hai người trên chiếc xe, và một trên con ngựa máy. Tất nhiên, chiếc xe sẽ tăng tốc chậm hơn.

Mỗi lần con ngựa xuất hiện từ phía sau cái bóng của những chướng ngại vật, bóng kẻ đang tiến gần lại trở nên lớn hơn. Mặc dù vẫn còn cách một đoạn nhưng Sinon vẫn cảm thấy những tiếng kim loại liên tục chích vào gáy mình.

Ngay khi cả hai bên cách nhau đúng 100m,

Tay phải của Death Gun buông sợi dây cương ra và chĩa một vật gì đó về phía hai người họ. Thứ mà hắn cầm là—khẩu súng ngắn màu đen đó, «K-54 Blackstar».

Sinon, cảm thấy như mình bị rơi vào trong một đá lạnh, không thể cúi xuống tránh đạn được và chỉ biết nhìn khẩu súng ngắn chĩa vào họ. Hàm răng cô run lên, phát ra những tiếng cầm cập bất thường. Vút, đường đạn đỏ lặng lẽ di chuyển lên má phải Sinon. Không chút do dự, cô quay đầu sang phía bên trái.

Sau đó, khẩu súng phát ra một ánh sáng màu cam như một con quỷ với cái miệng đẫm máu—

Viên đạn chí tử kéo theo một âm thanh lanh lảnh và bay về phía cô trước khi lướt đi, cách má phải Sinon 10cm.

Mặc dù viên đạn vượt qua chiếc buggy và trúng vào chiếc xe bị bỏ lại ở phía trước, luồng gió vẫn sượt qua mặt Sinon. Lúc đó, cô cảm thấy nhói buốt như thể có ai đó cứa đá lạnh lên người.

“KHÔNGGG!!!!”

Đến mức này, Sinon đã phải thét to lên đầy đau đớn. Cô quay mặt khỏi tên Tử Thần đằng sau và vùi đầu vào lưng Kirito. Sau đó, viên đạn thứ hai hình như bắn trúng tấm chắn bùn phía sau của chiếc xe, và họ có thể cảm thấy chân mình bất ngờ bị giật mạnh.

“Không… cứu tôi với… cứu tôi với…”

Sinon cuộn tròn lại như một đứa trẻ và không ngừng lặp đi lặp lại những lời đó. Cô không thể nghe thấy tiếng súng nổ, nhưng tiếng con ngựa phi nước đại càng lúc càng gần, và có vẻ như Death Gun định sẽ bắt kịp chiếc xe trước khi bắn.

“Sinon… cô có nghe thấy tôi không, Sinon!”

Kirito lại gọi Sinon, nhưng không hề nhận được bất kỳ lời đáp nào cả. Cô vẫn cứ thu mình, ép sát vào lưng anh và khe khẽ khóc thút thít.

“SINON!”

Sau khi bị hét giật lại thêm lần nữa, Sinon cuối cùng cũng đã thôi rên rỉ. Cô khẽ cử động cổ mình và nhìn tấm lưng của Kirito với mái tóc đen xõa ra. Kirito đang nhìn về phía trước, chạy chiếc buggy hết tốc lực và nói bằng một giọng cứng cỏi bình tĩnh.

“Sinon, cứ thế này thì rồi chúng ta cũng sẽ bị đuổi kịp thôi—mau bắn hắn ta đi!”

“Tôi… Tôi không làm được…”

Sinon lắc đầu quầy quậy, từ chối. Dù cho cô ấy có cảm thấy sức nặng của Hecate II, sức nặng mà bình thường làm cho cô trở nên hiếu chiến, nhưng giờ đây nó lại chẳng thể đem lại cho cô chút cảm giác nào.

“Không trúng cũng không sao! Cứ giữ chân hắn ta lại là được!”

Kirito cứ hét lên, còn Sinon cứ lắc đầu.

“… Tôi không thể… chính hắn… hắn, hắn ta…”

Hắn ta là linh hồn thức tỉnh từ ký ức của cô, và kể cả khi cô bắn cả 12 viên đạn 7.6 li vào giữa ngực hắn đi chăng nữa thì cũng chẳng thể nào ngăn nổi hắn ta—Sinon tin là vậy. Sát thương trực tiếp còn không hiệu quả thì còn nói gì đến việc giữ chân hắn nữa.

Tuy nhiên, Kirito quay đầu lại, và đôi mắt đen sáng rực lên. Anh nói,

“Vậy lái xe đi! Để tôi ngắm bắn hắn!”

Khi nghe những lời đó, chút lòng tự trọng còn sót lại trong Sinon đánh thức cô dậy—

—Hecate là…mình. Ngoài mình ra…không ai khác được dùng nó…

Dòng suy nghĩ đứt đoạn này như dòng điện yếu ớt kích phát lại bàn tay phải của Sinon.

Cô chậm chạp đưa khẩu súng tỉa to lớn xuống khỏi vai và rồi đặt nó lên tấm chắn bùn phía sau chiếc xe, trong khi ngần ngừ chống lên cơ thể của mình, cô đưa mắt về phía ống ngắm ở đằng trước.

Tuy độ phóng đại là tối thiểu, nhưng với khoảng cách nhỏ hơn 100m, con ngựa máy và Death Gun đã choán hết 30% tầm nhìn của ống ngắm rồi. Ban đầu, Sinon định sẽ phóng đại lên để bắn thẳng vào giữa người Death Gun, nhưng bàn tay vươn ra để tăng độ phóng đại ngừng lại.

Nếu còn tiếp tục phóng to nữa thì cô ấy sẽ thấy rõ khuôn mặt dưới lớp mũ trùm mất. Nghĩ đến đó, ngón tay cô không cử động nổi. Sau đó, Sinon hạ tay phải xuống phần tay cầm và vào tư thế bắn tỉa.

Death Gun chắc hẳn cũng đã phát hiện ra hành động của Sinon, nhưng hắn ta còn không thèm tránh, nói gì đến dừng lại. Tay hắn nắm chắc dây cương trong khi tiếp tục lao tới. Sinon biết rằng mình đang bị đánh giá thấp, nhưng khi nghĩ tới việc Death Gun có thể rút khẩu súng ngắn đó ra—khẩu súng ngắn K-54 đáng nguyền rủa mà Sinon đã tự tay dùng trong cái hôm đầy biến động đó, cô không hề cảm thấy chút giận dữ nào, chỉ toàn là nỗi sợ hãi mà thôi.

Một phát bắn. Chỉ một thôi là đủ. Ở khoảng cách gần như vậy, ngay cả khi kẻ thù nhìn thấy được đường đạn, hắn vẫn có thể thất bại. Sinon tập trung sự bi quan đó cùng chút ý chí chiến đấu, sẵn sàng để cho ngón tay ở vòng cò chạm vào cò súng.

Tuy nhiên…

Một nỗi lo lắng bí ẩn chợt dấy lên, và lại một lần nữa ngăn cản hành động của cô. Cho dù cô có cố thế nào đi chăng nữa, ngón tay vẫn không tài nào chạm nổi vào cò súng. Cứ như thể cả người bạn đồng hành duy nhất của cô, Hecate, cũng đã khước từ Sinon—

“Tôi không bắn được…”

Sinon/Shino thều thào bằng một giọng khàn khàn,

“Tôi không thể bắn được. Ngón tay tôi không chịu cử động. Tôi không thể… không thể chiến đấu được nữa.”

“KHÔNG, CÔ CÓ THỂ ĐẤY!”

Tiếng quát mạnh mẽ nhưng lạnh lùng vang lên từ phía sau.

“KHÔNG AI LÀ KHÔNG CHIẾN ĐẤU ĐƯỢC! CHỈ CÓ NHỮNG KẺ BỎ CUỘC THÔI!”

Cho dù cô ấy đang bị đối thủ lớn nhất của mình là Kirito la mắng, ngọn lửa sắp biến mất bên trong Sinon vẫn âm ỉ cháy.

Chọn à? Thế thì mình sẽ cứ chọn bỏ cuộc thôi. Mình không muốn sống lại những ký ức đau đớn đó. Mình đã chán ngấy việc phải nhìn thấy hy vọng của mình bị tước đoạt và phá hủy rồi. Mình thật đúng là đã ảo tưởng khi nghĩ rằng mình có thể tồn tại trong cái thế giới này nếu có đủ khả năng. Mình sẽ luôn phải mang theo nỗi sợ hãi về sự hận thù của hắn ta và khẩu súng đó. Mình chỉ có thể cúi gằm đầu, nín thở, không được nhìn, và không được có bất kỳ cảm xúc nào…

Đột nhiên, một ngọn lửa như thiêu như đốt làm nóng lại bàn tay phải cứng đờ của Sinon.

Cô gái mở đôi mắt đang nhắm chặt.

Lúc đầu, Kirito còn ngồi trên ghế lái, nhưng giờ đây, anh ta quay lại, rướn người về phía lưng Sinon trong khi đang đứng trên chân ga. Anh vươn tay phải ra, nắm lấy bàn tay phải của Sinon đang sắp thả ra khỏi tay cầm khẩu Hecate và nắm chặt nó.

Dường như anh ta đã đạp chân ga của chiếc buggy lên số cao nhất trong khi chiếc xe vẫn còn đang chạy về phía trước. Tuy nhiên, họ sẽ sớm đâm phải vật cản. Kirito thì có vẻ như chẳng đếm xỉa gì đến chuyện đó trong khi hét vào tai Sinon.

“Tôi sẽ bắn cùng cô! Vì vậy, chỉ một lần thôi, hãy bóp cò đi!”

Sinon không rõ liệu hệ thống có cho phép hai người cùng bắn một khẩu súng hay không. Tuy nhiên, hơi ấm như từ một ngọn lửa mà cô nhận được từ cái chạm tay của Kirito khiến cô tưởng như những ngón tay đông cứng đã bắt đầu mềm mại trở lại.

Ngón tay của nữ xạ thủ giật giật—nó đã chạm đến cò súng bằng kim loại.

Trong mắt cô ấy, đường đạn hiện lên rõ mồn một. Tuy nhiên, vòng tròn mục tiêu quá lớn, nó phóng đại thân hình Death Gun đến mức bao trọn cả khu vực xung quanh và nó cứ di chuyển qua lại một cách thất thường. Trong lòng Sinon đang rối loạn và chiếc xe đang chạy cũng xóc lên xóc xuống một cách kinh khủng. Nếu cứ thế này thì cũng chẳng phải tính toán xem đối phương sẽ né kiểu gì, bởi vì viên đạn còn chẳng bay cho thẳng được nữa là.

“Không-Không đời nào… Tôi còn lâu mới ngắm được nếu cái xe cứ xóc như thế này…”

Sinon yếu ớt than vãn, nhưng một giọng nói kiên định ngay lập tức vang lên bên tai cô,

“Đừng lo, nó sẽ hết xóc trong vòng 5 giây nữa. Nghe đây… 2, 1, HẾT!”

Cú sốc mạnh đi kèm với một âm thanh đột ngột vang lên, và chiếc xe ngừng rung một cách kỳ diệu. Hình như họ đang bay trên không sau khi đâm phải một cái gì đó. Sinon liếc nhìn mặt đất từ ​​khóe mắt, và thấy một chiếc xe thể thao trông như một cái nêm nằm ở đó. Thì ra Kirito đã lái chiếc xe về hướng này trước khi quay người lại.

… Sao anh ta lại có thể bình tĩnh đến vậy ngay cả trong tình huống như thế này? Ngay lập tức, Sinon tự hỏi trong đầu, nhưng một lần nữa, cô phủ nhận câu hỏi của chính mình.

… Không, việc này chẳng liên quan tí gì đến sự bình tĩnh cả. Anh ta chỉ làm những gì mình có thể làm được thôi. Anh ta không bao giờ bao biện hộ cho bản thân và quyết tâm chiến đấu hết sức mình. Đó là—đó là khả năng thực sự của con người ấy.

Trong trận cuối của vòng loại ngày hôm qua, Sinon đã hỏi Kirito—rằng với khả năng như vậy thì anh ta còn sợ cái gì nữa.

Tuy nhiên, bản thân câu hỏi này vốn đã là một nhầm lẫn tai hại rồi. Cho dù sợ hãi đến đâu, vướng bao nhiêu rắc rối, chịu bao nhiêu đâu đớn, anh ta vẫn có thể tiến lên. Đó chính là «thực lực» thực sự. Anh ta chỉ chọn xem liệu mình có cần tiến bộ hay không, liệu có nên bắn hay không thôi.

Tất nhiên, cô chẳng thể mạnh mẽ được như Kirito. Tuy nhiên, ít nhất là lúc này đây—cô muốn mình cũng có thể dốc toàn lực

Sinon đặt cược vào cả trái tim mình, rằng mình sẽ siết chặt ngón tay trước cò khẩu súng yêu quý của cô.

Việc thay đổi vị trí cò súng một chút xíu này dường như lại vô cùng nặng nhọc. Tuy nhiên, với sự hỗ trợ của bàn tay ấm áp đó, ngón tay của Sinon cuối cùng cũng đã chậm chạp siết chặt lấy nó. Chữ thập hiện lên trong tầm ngắm của cô bắt đầu co lại, nhưng một nửa thân hình kẻ thù vẫn còn nằm bên ngoài vòng tròn.

Cô ấy có lẽ, không, chắc chắn sẽ không thể nào bắn trúng được.

Trong suốt một khoảng thời gian dài làm một tay bắn tỉa, đây là lần đầu tiên Sinon có suy nghĩ như vậy trong khi bóp cò.

Giống hệt cảm giác buồn nôn khó chịu khiến cô sắp phát ói, khẩu Hecate II yêu quý khặc ra một ngọn lửa sáng rực từ nòng súng, làm vang lên một tiếng nổ to đến mức trước giờ cô chưa từng nghe thấy.

Do vẫn chưa lại sức được, Sinon kìm cú giật không được tốt cho lắm khi mà cô bị giật lùi lại, nhưng Kirito đã ghì chặt lấy cô ấy. Chiếc xe bay qua chỗ cao nhất và bắt đầu lao xuống, còn Sinon thì chỉ biết căng mắt lên nhìn chiếc xe và nhìn viên đạn bay. Dưới ánh hoàng hôn, viên đạn xoáy sượt sát sạt qua người tên Tử Thần và lướt qua bên phải hắn.

—Trượt rồi…

Vẫn còn đạn bên trong băng, nhưng Sinon thậm chí còn không có sức mà lên đạn và chỉ biết lẩm bà lẩm bẩm mà thôi.

Tuy nhiên, có lẽ niềm kiêu hãnh của vị «Nữ thần Địa ngục» đã không cho phép viên đạn này đi trượt hoàn toàn khi khẩu súng tỉa công phá không để lại một cái lỗ vô dụng trên mặt đường, mà thay vào đó, nó găm vào một chiếc xe tải đang nằm trên đường.

Trong GGO, tất cả các vật thể nhân tạo được đặt trong khu vực chiến đấu dường như đều đóng vai trò làm chỗ nấp cho người chơi. Nhưng đúng như kỳ vọng về một trò chơi kết hợp giữa yếu tố MMORPG và FPS, mỗi vật thể nhân tạo đều ẩn chứa một cái bẫy nho nhỏ. Ví dụ như một bình xăng hoặc một cỗ máy lớn có thể sẽ cháy hay thậm chí là nổ tung một khi chúng hứng chịu một lượng thiệt hại nhất định. Với khả năng như vậy, chiếc xe cũ bị bỏ lại trên đường có thể vẫn còn chút xăng trong bình. Và một khi đã trúng đạn thì—

Chiếc xe tải lớn bắt đầu phát ra những tia lửa nhỏ.

Death Gun, sắp vượt qua chiếc xe tải, lập tức cho con ngựa máy nhảy ra xa ngay khi nhận thấy điều đó.

Nhưng trước khi hắn kịp làm vậy, một quả cầu lửa lớn chợt bùng lên, và luồng sáng màu da cam ngay lập tức nuốt chửng cả chiếc xe buýt lẫn con ngựa.

Đúng lúc đó, chiếc buggy lao xuống chạm đất, và khi nó tiếp đất, cú giật khủng khiếp cùng cơn chấn động mạnh mẽ làm rung chuyển cả con đường chính đồng thời xảy ra. Mặc dù họ không thể nhìn thấy được vụ nổ do bị chiếc xe thể thao chắn tầm nhìn, Kirito và Sinon vẫn thấy được cảnh con ngựa máy bị xé tan ra thành từng mảnh bên trong cột lửa.

—Mình hạ được hắn chưa…?

Sinon nghĩ vậy trong giây lát nhưng ngay lập tức gạt nó đi. Làm thế nào mà một vụ nổ của chướng ngại vật lại có thể giết chết được Tử Thần cơ chứ? Cùng lắm thì nó có thể kéo thêm một chút thời gian, nhưng với họ, đây quả đúng là một phép màu. Kirito, lại quay lại phía trước, giữ vững tay lái của chiếc xe sắp va phải lề đường, và rồi tiếp tục tăng tốc.

Sinon ngồi gục xuống ghế và nhìn đám khói bốc lên bầu trời hoàng hôn tím ngắt. Cô chẳng còn sức mà nghĩ ngợi nữa, và cứ để cho người mình nảy lên nảy xuống như chiếc buggy đang chạy hết tốc lực.

Số lượng những tòa nhà và xe cộ bị bỏ hoang dọc đường ít dần, và các tảng đá tự nhiên cùng với những loại cây cỏ kỳ lạ bắt đầu chiếm chỗ. Khi hồi phục lại, cô nhận ra rằng chiếc buggy đã vượt qua khu vực trung tâm của hòn đảo hiu quạnh và tiến đến vùng sa mạc ở phía bắc.

Đường đi chuyển từ con đường nhựa bị hư hỏng thành con đường toàn sỏi cứng do sỏi bị trời khô hanh lâu ngày. Chiếc buggy nảy lên nảy xuống càng lúc càng nhiều, và Kirito chỉ còn nước đi chậm lại và thận trọng lái xe qua những đụn cát. Sinon chỉ đang ngồi không và đếm những cây xương rồng to lớn xung quanh họ, nhưng dường như cô ấy nhận ra điều gì đó khi nhìn tay trái. Kim đồng hồ dài và mỏng cho biết thời gian hiện tại là 9:12 tối. Điều làm cô rất đỗi ngạc nhiên là việc họ đi từ bờ sông ở phía nam thành phố đến khu tàn tích ở đây chỉ mất có 10 phút mà thôi. Nhưng chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, trận chung kết của BoB—không, trò chơi GGO đã thay đổi một cách đáng kể trong con mắt Sinon.

Suy nghĩ sau khi đã bớt căng thẳng, cô biết cái gã người chơi tên «Death Gun» kia không thể nào lại là tên cướp bị cô bắn trong vụ cướp bưu điện trước kia. Do khẩu «K-54 Blackstar» không phải là khẩu súng phổ biến nên cô đã nghĩ lầm, tuy nhiên xét ra thì khẩu này không phải là vật phẩm hiếm, giá lại rẻ. Có thể Death Gun chỉ tùy tiện chọn nó làm vũ khí phụ của hắn thôi.

Vấn đề nằm ở chỗ cô ấy lập tức thấy sợ hãi, ngần ngại và thậm chí chứng bệnh của cô còn có thể tái phát một khi cô nhìn thấy khẩu súng đó.

Sinon từng coi những kẻ dùng Blackstar trong thế giới này là mục tiêu của mình. Cô ấy tin rằng mình sẽ có thể bình tĩnh mà chiến đấu với họ ngay cả khi khẩu súng đó chĩa thẳng vào người cô, và cuối cùng Sinon sẽ chôn vùi nỗi sợ cùng với những mục tiêu đã bị cô bắn hạ.

Nhưng thực sự cô chưa bao giờ cảm thấy nguy hiểm như vậy khi đối mặt với nó. Tác động của viên đạn sốc điện đã biến mất hẳn, nhưng cô vẫn cảm thấy toàn thân bủn rủn, và đôi bàn tay cô cứ không ngừng run rẩy. Ngay cả trọng lượng quen thuộc của khẩu Hecate mà cô mang theo cũng cứ như là một gánh nặng vậy.

—Mọi thứ đều là nói dối cả, mình chỉ đang tự đánh lừa bản thân thôi. Những kẻ mà mình đã giết, và cái suy nghĩ rằng nó có thể chứng minh cho khả năng của mình, chúng chẳng có nghĩa lý gì cả…

Ngay khi Sinon đang mất tinh thần, bánh xe đột nhiên trượt đi, và rồi chiếc xe dừng lại. Giọng nói mạnh mẽ của Kirito vang lên phía sau cô,

“Chậc… giờ chúng ta làm sao tìm được nơi ẩn nấp giữa sa mạc rộng lớn này nhỉ?…”

Nghe vậy, Sinon bắt đầu suy nghĩ. Kirito đã bị thương nặng sau khi cứu Sinon trong khi cô bị tê liệt. Bây giờ anh ta hẳn đang tính đến việc trốn trong sa mạc và dùng hộp sơ cứu được trao cho mọi người chơi để phục hồi HP. Tuy nhiên, tác dụng chữa thương của món đồ đó là khá chậm. Nếu anh ta định phục hồi một cách an toàn thì việc nấp đằng sau những đụn cát hay những cây xương rồng sẽ là không đủ.

Sinon cố giữ cho đầu mình tỉnh táo và nhìn quanh. Và cô tìm thấy một ngọn đồi đá màu nâu đỏ ở hơi xa chỗ họ. Cô chậm chạp chỉ vào nơi đó,

“… Hẳn sẽ có một cái hang ở chỗ đó.”

“A, đúng rồi. Cô từng nói rằng có những hang động trong sa mạc để tránh Máy Máy quét Vệ tinh mà.”

Kirito nhanh chóng đáp lại và quay xe chạy ra khỏi đường. Một lúc sau, họ đến ngọn đồi đá và lái vòng quanh nó. Y như Sinon đoán, họ phát hiện ra một cái hốc rất lớn ở phía bắc. Kirito giảm tốc độ và lái cả chiếc xe vào bên trong.

Cái hốc cũng khá lớn, và vẫn còn rất nhiều khoảng trống khi họ lái vào một nơi mà từ cửa hang thì không thể thấy được. Mặc dù bên trong tối om, nhưng ánh hoàng hôn chiếu lên thành hang vẫn đủ để họ thấy rõ cả năm ngón tay.

Kirito tắt động cơ, nằm vươn vai trên nền cát và quay lại nhìn Sinon.

“Chúng ta sẽ tránh khỏi lần quét tiếp theo ở đây—à, nếu thế thì chẳng phải những chiếc máy quét của chúng ta sẽ không nhận được thông tin từ vệ tinh sao?” Khi nghe câu hỏi thừa thãi đó, Sinon không khỏi nở một nụ cười tuy gượng gạo. Cô xuống khỏi chiếc xe trên đôi chân yếu ớt, bước tới gần thành hang bằng đá granite, ngồi xuống và nói,

“… Tất nhiên. Nếu những người chơi khác ở gần đây. Họ sẽ thử quăng một quả lựu đạn vào, và ở bên trong, cả hai ta sẽ cùng toi.”

“Tôi hiểu rồi. Nhưng chí ít thì nó cũng còn hơn việc cởi bỏ tất cả các trang bị và bơi dưới nước… mà nói về nước…” Kirito rời khỏi chiếc xe và liếc nhìn cửa hang trước khi nói,

“«Gã đó» vừa mới xuất hiện bên cạnh cô, phải không? Có khi nào lớp áo choàng của hắn lại có một loại khả năng nào đó khiến cho hắn ta trở nên vô hình không? Hắn biến mất ở chỗ cây cầu. Vệ tinh không lấy được bất kỳ hình ảnh nào của hắn. Có lẽ hắn ta không bơi mà đã dùng khả năng đó… “

“… Tôi đoán vậy. Đó là khả năng độc nhất vô nhị tên là «Ngụy trang bằng siêu vật liệu quang học». Thường thì nó chỉ dành riêng cho các quái vật trùm… nhưng cũng không phải là lạ khi sở hữu một món đồ có khả năng như vậy.” Đến đây thì Sinon cuối cùng cũng hiểu ra Kirito lo lắng về điều gì. Cô nhìn quanh hang động và rồi nhẹ nhàng an ủi,

“… Tôi đoán là không sao đâu. Mặt đất phủ đầy cát nên kể cả một kẻ vô hình cũng không thể giấu được dấu chân. Hắn ta sẽ không thể đột ngột xuất hiện như lúc mới đây đâu.”

“Tôi biết, nhưng chúng ta cứ đề phòng thì hơn.”

Cuối cùng thì Kirito dường như cũng đã thả lỏng và rồi ngồi xuống cách chỗ Sinon hơi xa về phía bên phải. Anh lấy hộp đồ sơ cứu ra khỏi chiếc túi trên thắt lưng và vỗ nhẹ mặt đằng trước lên cổ một cách khó nhọc trước khi nhấn cái nút ở phía bên kia. Những tiếng ‘rè rè’ nho nhỏ vang lên, và ánh sáng màu đỏ cho biết quá trình phục hồi bao phủ khắp người Kirito. Bộ dụng cụ sơ cứu có thể hồi phục được 30% HP, nhưng sẽ mất 180 giây, vậy nên sẽ là vô nghĩa khi dùng nó giữa một trận chiến. Sau khi rời mắt khỏi phía bên phải, Sinon lại nhìn đồng hồ. Giờ là 9:15 tối, đến lần thứ năm Máy quét Vệ tinh hoạt động. Tuy nhiên, y như những gì Kirito vừa nói, các tín hiệu điện tử được gửi bởi vệ tinh không thể tới được bên trong cái hang này nên bản đồ trên máy thu không hiển thị bất kỳ dữ liệu nào.

Trận chiến sinh tử của giải đấu lần trước bắt đầu lúc 8 giờ tối, và nó đã kết thúc với việc người sống sót cuối cùng «Zekushiido» đối đầu với «Yamikaze» và chiến thắng, kết thúc trận chiến. Toàn bộ thời gian là hơn 2 tiếng một chút. Giả sử rằng lần này quá trình cũng giống vậy, thì có lẽ còn lại khoảng 10 người chơi. Trong giải đấu lần trước, Sinon trở thành nạn nhân thứ 8 chỉ sau có 20 phút, nên lần này đã vượt xa kỷ lục trước đó của cô. Tuy nhiên, cô lại không cảm hài lòng chút nào. Sinon hạ tay trái xuống, dựa lưng vào thành hang và thì thầm,

“… Anh có nghĩ… rằng «Death Gun» có lẽ đã chết trong vụ nổ đó không?” Sâu trong lòng, cô biết rằng khả năng đó là vô cùng nhỏ, nhưng vẫn không thể ngăn mình hỏi xem Kirito nghĩ sao. Sau một lúc, Kirito nhẹ nhàng đáp,

“Không… Tôi đã thấy hắn ta nhảy khỏi con ngựa máy trước khi chiếc xe tải phát nổ. Dù cho hắn không thể không bị thương nhưng… Tôi không nghĩ rằng hắn lại có thể chết như vậy…”

Bất kỳ người chơi nào bị dính vào một vụ nổ như vậy hẳn sẽ phải chịu nhiều thiệt hại lắm.

Có lẽ là với những người chơi bình thường thì như vậy.

Nhưng gã đó chắc chắn không phải kẻ tầm thường. Kẻ mặc áo choàng đó đã dùng khẩu «Blackstar» để giết chết Zekushiido và Usujio Tarako, và Pale Rider rất có thể cũng đã chết rồi. Có khi hắn ta là một linh hồn vất vưởng trong thế giới mạng thật. Tuy nhiên, không đời nào Sinon lại nói điều này ra. Cô ấy chỉ đơn thuần trả lời, “Hiểu rồi”, và rồi đặt khẩu Hecate lên nền cát cạnh cô, sau đó gập gối lại.

Sinon cúi thấp đầu và hỏi một câu hỏi khác,

“Làm thế nào anh có thể đến chỗ sân vận động để cứu tôi nhanh như vậy? Chẳng phải anh ở ngoài chỗ bức tường ở đỉnh sân sao?”

Trông Kirito như thể đang nở một nụ cười gượng gạo. Sinon nhìn sang bên cạnh, và thấy người chiến binh dùng kiếm ánh sáng vẫn còn dựa lưng vào tường, hai tay kê sau đầu.

“… Tôi biết chúng ta đã nhầm một khi trông thấy «Jyuushi X», người chúng ta tưởng là Death Gun…”

“… Tại sao?”

“Bởi vì nhìn kiểu gì thì người đó cũng vẫn đúng là một cô gái, không giống như cái nhân vật nam đầy nữ tính này của tôi.”

Khi nghe được câu trả lời hơi bất ngờ đó, Sinon thì thầm “Hiểu rồi”. Kirito khẽ gật đầu và gương mặt anh thoáng nét chua xót.

“Lúc ấy, tôi biết rằng chúng ta đã bỏ sót một chi tiết nào đó rất quan trọng… khi nghĩ rằng Death Gun có thể tấn công cô, tôi buộc phải chém cô ấy khi cô ta đang tự giới thiệu mình. Đành xin lỗi cô ấy sau vậy… À mà nhân tiện, tên cô ấy phải được phát âm là «Musketeer X» mới đúng. “

“Ồ…”

Sinon lại trả lời, và rồi ngồi đoán xem Kirito sẽ xin lỗi vì phong cách của anh ta quá tàn bạo hay tại đối phương là một cô gái. Nhưng khi cô đang định hỏi, Kirito lại nói tiếp,

“Tôi bị trúng một phát đạn, nhưng vẫn hạ gục được cô ấy. Khi nhìn sang phía nam từ đỉnh sân vận động, tôi thấy cô đang nằm trên mặt đất… Một khi thấy mọi thứ chuyển xấu, tôi cầm ngay khẩu súng bắn tỉa cùng lựu đạn khói của Musketeer-san đang nằm đó và nhảy xuống. Tôi bắn và ném lựu đạn và rồi chạy đến chỗ gã đó… ” Đến đoạn đó thì Kirito nhún vai, như tỏ ý ‘còn lại thì cô biết rồi đấy’.

Nói cách khác, hai vết đạn trên người Kirito là từ cú tỉa của Musketeer X và từ khẩu L115 của Death Gun. Mặc dù anh ta nói một cách khá dễ dãi, nhưng người chiến binh dùng kiếm ánh sáng đã bị trúng đạn những hai lần sau khi phòng thủ một cách hoàn hảo trước Xiahou Dun, điều đó thể hiện rằng anh hoàn toàn phó mặc bản thân trong khi lao đi cứu Sinon.

Mặt khác—ngẫm lại lúc đó, Sinon rõ ràng đã làm cho Kirito thất vọng. Mặc dù Death Gun có món trang bị độc nhất mà không ai ngờ đến «Ngụy trang bằng siêu vật liệu quang học», Sinon vẫn có thể tránh được viên đạn sốc điện nếu phát hiện ra sự chuyển động ở phía sau cô ấy. Nếu cô gặp được Kirito mà không bị tê liệt, họ thậm chí đã có thể nhân cơ hội ấy mà hạ gục Death Gun.

Tất nhiên, đó là nếu Death Gun không phải là một linh hồn người chết mà chỉ là một người chơi bình thường thôi.

Cảm thấy mình trở nên bối rối và yếu đuối, Sinon tựa trán lên đầu gối một cách chán nản. Cô cảm thấy Kirito tới gần và nhẹ nhàng nói với cô,

“Cô không cần phải dằn vặt đến thế đâu.”

“…”

Sinon thở dài và chờ Kirito nói tiếp.

“Tôi cũng có nhận ra rằng hắn ta đang nấp ở gần đó đâu. Nếu chúng ta hoán đổi vị trí cho nhau, tôi sẽ là người dính viên đạn sốc điện—đến lúc đó thì cô cũng sẽ tới cứu tôi thôi, phải không Sinon?”

Giọng nói kiên định đó—

Tuy vậy, nó lại làm Sinon thấy đau lòng vô cùng. Cô ấy nhắm chặt mắt lại và tự lầm bẩm một mình.

Đây là anh chàng mà lúc đầu cô coi là đối thủ… Tên kỳ phùng địch thủ của cô thực sự lại nói ra những lời động viên đó. Tất cả những sự thất bại, yếu đuối của cô đều đã bị anh ta nhìn thấu… Ngay lúc này đây, cứ như anh ấy đang dỗ một đứa trẻ vậy. Và điều làm cho Sinon chịu đựng được hay thậm chí là tha thứ cho bản thân mình chính là việc dù cho có đang cảm thấy cực kì hổ thẹn đi chăng nữa, cô vẫn rất muốn chấp nhận những lời an ủi của anh ta.

Một khi cô ấy nói ra những nỗi sợ hãi và đau đớn đang hành hạ mình, và vươn tay ra chỗ anh chàng cách cô một mét… Người kiếm sĩ bí ẩn và vô cùng chân thành đó chắc chắn sẽ an ủi Sinon trong trò chơi…và cả Shino trong thế giới thực bằng cả lời nói cùng sự động viên. Có khi nhờ anh ấy mà cô có thể «chuộc tội» vụ cướp bưu điện 5 năm trước nữa không chừng.

Nếu làm vậy thì tay bắn tỉa Sinon lạnh như băng có thể sẽ biến mất hẳn. Mà nhắc mới nhớ, làm sao mà cô ấy có thể trải lòng mình với một người mà cô chỉ vừa mới gặp hôm qua được—và thậm chí ở ngoài đời cô còn chẳng biết mặt anh ta nữa. Ngay cả với Shinkawa Kyouji, người bạn của cô hơn nửa năm nay, Sinon còn chưa bao giờ nói ra những suy nghĩ thật của mình nữa là.

Những khi cô lo lắng, bất lực, lúng túng hay phạm phải sai lầm, cô gái ấy chỉ biết ngồi bó gối mà thôi.

Cứ như thế, sau một vài giây…

Cuối cùng thì giọng Kirito cũng lại vang lên.

“… Vậy thì tôi đi đây. Cứ nghỉ ở đây đi đã, Sinon. Thật ra, tôi thực sự mong rằng cô có thể đăng xuất… nhưng cô lại không thể làm vậy được trong suốt giải đấu…”

“Ơ…”

Sinon ngẩng mặt lên theo phản xạ. Khi đó Kirito đang tựa người vào thành hang đá và kiểm tra năng lượng còn lại trong thanh kiếm ánh sáng.

“… Anh định chiến đấu… một mình… với Death Gun sao…?” Ngay khi Sinon kết thúc câu hỏi bằng một giọng khàn khàn, anh ấy gật đầu một cách nhẹ nhàng nhưng chắc chắn.

“Ừ. Hắn rất mạnh. Kể cả nếu không có sức mạnh của khẩu súng ngắn màu đen đó, trang bị và chỉ số của hắn đã đủ nhức đầu rồi. Quan trọng hơn cả, kĩ năng của y cũng rất độc đáo nữa. Thành thật mà nói, hạ hắn trước khi hắn khai hỏa khẩu súng đen đó là một việc khó. Chúng ta vừa mới thoát được, nhưng thuần túy giựa vào may mắn. Nếu chúng ta bị hắn ngắm bắn… Tôi không tin rằng mình có thể hiên ngang đối mặt với hắn. Không chừng tôi còn bỏ mặc cô và chạy khỏi đó nữa là… vì thế nên tôi không thể liều để cho cô đi cùng được. “

“…”

Trước đó Sinon cứ nghĩ rằng chàng kiếm sĩ này hoàn toàn tự tin vào khả năng của mình, vì vậy cô chỉ biết nhìn chằm chằm vào mặt anh ta khi nghe những lời vừa nãy. Đúng lúc đó, một tia lo lắng lóe lên trong đôi mắt đen, cho thấy một sự thiếu tự tin mà anh chưa từng có trước đây.

“… Ngay cả anh mà cũng phải sợ hắn sao?”

Khi nghe Sinon hỏi, Kirito tra thanh kiếm ánh sáng lại vào túi ở thắt lưng và nở một nụ cười cay đắng.

“Ừ, tất nhiên chứ. Nếu là tôi trước đây… ngay cả khi biết rằng tôi có thể sẽ chết, tôi vẫn sẽ đem hết sức bình sinh ra chiến đấu với hắn. Nhưng… Giờ đây tôi có rất nhiều thứ mình muốn bảo vệ. Vậy nên tôi không thể chết, tôi thực sự không muốn chết chút nào cả… “

“Có thứ…để anh bảo vệ…?”

“Ừ. Cho dù nó có tồn tại trong thế giới ảo… hay thế giới thực đi chăng nữa”. Anh ta hẳn phải đang nói về mối quan hệ với một số người nào đó. Kirito khác với Sinon. Anh có rất nhiều những người bạn có cảm xúc giống mình. Cảm thấy trái tim nhói đâu, cô không kìm được nói,

“… Thế thì anh trốn ở đây có phải là tốt hơn không? Chúng ta không thể tự động đăng xuất khỏi BoB, nhưng ta có thể khi chỉ còn lại hai ta và một người khác cơ mà. Một khi chúng ta tự sát để cho người thứ ba giành chiến thắng, giải đấu sẽ kết thúc. “

Nghe vậy, Kirito mở to mắt, nhưng rồi ngay lập tức mỉm cười, nói: “Tôi hiểu rồi”, và lắc đầu. Sinon đã đoán trước ​rằng anh ta sẽ làm vậy.

“Đó cũng là một cách. Nhưng… tôi không thể làm vậy được. Death Gun hẳn cũng đang nấp ở đâu đó và phục hồi HP. Nếu chúng ta cứ bỏ mặc hắn cho đến khi giải đấu kết thúc, ai mà biết được hắn ta sẽ còn giết thêm bao nhiêu người nữa chứ…”

“… Hiểu rồi.”

“—Anh mạnh mẽ thật.”

Dù nói rằng anh ta có những điều mình muốn bảo vệ nhưng anh không mất đi chút can đảm nào trong việc mạo hiểm mạng sống của mình để đương đầu với Tử Thần. Và hai điều này, mình chẳng còn có nữa rồi.

Sinon chỉ cười một cách yếu ớt, và suy nghĩ về những điều sẽ xảy ra với cô ấy một khi cô rời khỏi chiến trường này.

Sinon mất hết can đảm khi đối mặt với khẩu súng ngắn màu đen đang chĩa ra của Death Gun trên con phố trong khu tàn tích đó. Cô đã nhiều lần khóc nức lên trong khi chạy trốn và thậm chí còn không thể kiểm soát nổi con người kia của mình, Hecate. Sinon, tay bắn tỉa lạnh lùng, đang có nguy cơ biến mất.

Nếu cứ tiếp tục trốn trong cái hang như thế này thì cô ấy sẽ chẳng bao giờ có thể tin tưởng lại vào khả năng của mình nữa. Người cô sẽ co cụm lại, ngón tay cô sẽ tê cứng, và rồi có thể cô ấy sẽ chẳng bao giờ bắn trúng nổi bất kỳ thứ gì nữa. Quên việc vượt qua cái ký ức đó, con người thực của cô ấy trong thế giới thực sẽ luôn phải lo lắng trước việc gã đàn ông đó có thể sẽ xuất hiện từ trong khoảng tối giữa những con phố buổi đêm hoặc từ những khe cửa để hở. Đó sẽ là thế giới cả ảo lẫn thực đang chờ đợi Sinon/Shino.

“… Tôi..”

Sinon ngoảnh mặt đi khỏi Kirito và khẽ nói,

“Tôi… sẽ không chạy trốn đâu.”

“… Hử?”

“Tôi sẽ không chạy trốn đâu. Tôi quyết sẽ không trốn đâu. Tôi muốn đi ra ngoài đó và chiến đấu với hắn ta.” Kirito cau mày, nghiêng người về phía Sinon và thì thầm:

“Không được đâu, Sinon. Một khi cô bị trúng đạn của hắn…cô có thể chết thật đấy. Tôi không chỉ đánh cận chiến, tôi còn có cả các kỹ năng phòng thủ nữa. Còn cô thì khác. Nếu bị hắn tấn công đột ngột thì cô còn khốn đốn hơi tôi nhiều.” Sinon ngậm miệng lại, nhưng ngay sau đó lên tiếng và kết luận.

“Cho dù tôi chết cũng không sao đâu.”

“Hả…”

Kirito trố mắt lên, và Sinon chậm rãi nói,

“… Vừa mới lúc nãy thôi… Tôi sợ lắm. Sợ rằng mình sẽ chết như thế. Tôi đã yếu hơn chính mình cách đây 5 năm… Tôi thậm chí còn tự làm mình hổ thẹn bằng việc kêu thét lên nữa chứ… Tôi không thể chịu nổi nữa rồi. Nếu cứ chần chừ thêm nữa thì tôi thà chết còn hơn. “

“… Sợ hãi là chuyện bình thường mà. Ai mà chẳng sợ chết chứ?”

“Tôi phát ớn việc phải sợ hãi rồi. Tôi phát ớn việc phải sống trong sự sợ hãi rồi… Tôi chán ngấy nó rồi—Tôi sẽ không yêu cầu anh phải đi cùng, tôi tự mình chiến đấu cũng được.”

Nói vậy, cánh tay yếu ớt của Sinon bắt đầu chống xuống và cô chuẩn bị đứng dậy. Tuy nhiên, cánh tay đó bị Kirito ở bên cạnh nắm lấy. Anh ấy nhẹ nhàng hỏi bằng một giọng đầy lo âu,

“Cô nói rằng cô muốn chiến đấu một mình và chết một mình sao…?”

“… Ừ. Đó cứ như số phận của tôi vậy…”

Cô ấy đã phạm phải một tội tày trời, nhưng lại không bị trừng phạt. Vậy nên, gã đó sẽ trở lại để trừng phạt cô. Death Gun không phải là một linh hồn, mà là quy luật nhân-quả. Chuyện này đã được an bài rồi.

“Bỏ tôi ra… Tôi phải đi…”

Sinon lại cố thoát khỏi Kirito, nhưng anh ấy nắm tay cô còn chặt hơn nữa. Đôi mắt đen lóe sáng. Đôi môi đẹp đẽ nói ra những lời lẽ gay gắt không hề phù hợp với vẻ ngoài hoàn hảo chút nào,

“… Cô sai rồi. Không ai chết một mình đâu. Một khi ai đó chết, vị trí của người đó trong lòng người khác cũng sẽ biến mất luôn. Trong lòng tôi đã có sự hiện diện của cô rồi, Sinon ạ!”

“Tôi có bắt anh phải nhớ đến tôi đâu… Tôi, tôi không bao giờ hy vọng có được mối quan hệ với bất cứ ai!”

“Chẳng phải giữa chúng ta đã có một mối quan hệ rồi sao?”

Kirito giơ tay Sinon lên và đưa nó đến trước mặt cô.

Giờ đây, những cảm xúc mãnh liệt bị chôn vùi bên trong trái tim băng giá của Sinon bất chợt bùng nổ. Cô nghiến răng và dùng bàn tay kia tóm lấy cổ áo Kirito.

“Thế thì…”

Cái điểm yếu muốn được an ủi và sự thôi thúc huỷ diệt nó đã tạo nên một cảm xúc mà cô ấy chưa từng có trước đây, khiến cô nói ra những lời từ tận sâu trong lòng mình. Ánh mắt rực lửa của Sinon nhìn trừng trừng vào khuôn mặt Kirito và cô gào lên,

“—THẾ THÌ HÃY BẢO VỆ TÔI ĐẾN CHẾT ĐI!”

Mắt cô tự nhiên nheo lại, và có một thứ gì đó nong nóng chảy xuống mặt cô. Rồi Sinon nhận ra chúng là những giọt lệ đang trào ra từ mắt mình. Cô gạt cánh tay đang nắm lấy tay phải cô ra và siết chặt nắm tay lại, thụi vào ngực Kirito. Hai lần, ba lần, cô trút hết sức mình lên người Kirito.

“Anh chẳng biết cái gì cả… chẳng làm được cái gì cả, thế nên đừng có mà tỏ vẻ như anh biết rõ điều gì đang xảy ra nữa!… Đây là trận chiến của tôi, chỉ của tôi mà thôi! Thậm chí nếu tôi thua, thậm chí nếu tôi chết, thì cũng không ai có quyền lên lớp tôi cả! Hay là, anh sẽ chịu trách nhiệm với tôi chứ? Anh có dám…” Sinon đưa bàn tay phải lên trước mặt Kirito. Bàn tay này đã từng bóp cò một khẩu súng nhuốm đầy máu và cướp đi mạng sống của một người. Nhìn kỹ vào lớp da, cô chỉ có thể thấy được những vết lốm đốm nhỏ màu đen do thuốc súng để lại trên bàn tay sát nhân trước đây.

“Anh… ANH CÓ DÁM NẮM LẤY BÀN TAY TỪNG GIẾT NGƯỜI NÀY KHÔNG?”

Sword_Art_Online_Vol_06_-2032

Những lời nguyền rủa bị đánh thức từ sâu thẳm trong ký ức của Sinon. Trong lớp học, cô thường nghe câu ‘Đừng có mà chạm vào nó, đồ sát nhân! Mày sẽ làm nó nhuốm máu mất’ khi cô vô tình chạm vào đồ dùng cá nhân của người khác. Kể từ đó trở đi, Sinon không bao giờ cho phép bất cứ ai chạm vào cô ấy, thậm chí một lần cũng không. Sinon vận nốt chút sức còn lại để vung một cú đấm. Vì cả hòn đảo là một chiến trường không được bảo vệ nên mỗi lần Kirito bị đấm, HP của anh giảm từng chút một. Ấy vậy mà anh ta chẳng hề né tránh dù chỉ một lần.

“HỨC… hức hức…”

Nước mắt Sinon rơi xuống như mưa, và cô chẳng thể nào ngăn chúng lại được. Cô lập tức cúi thấp đầu để người khác khỏi nhìn thấy mặt cô ấy lúc đang khóc, và rốt cuộc thì, trán cô đập vào ngực Kirito.

Bàn tay trái cô vẫn còn đang nắm lấy cổ áo Kirito, cô vùi đầu vào ngực Kirito với tất cả sức lực của mình, và những tiếng khóc vang lên từ giữa hai hàm răng nghiến chặt. Sinon khóc như một đứa trẻ, nhưng cô ấy vẫn không thể giải thích nổi tại sao cô lại có thể khóc được như vậy. Cô không nhớ nổi lần cuối cùng cô ấy khóc trước mặt người khác là khi nào.

Không lâu sau, Kirito đặt tay lên vai phải của cô. Tuy nhiên, Sinon lập tức nắm chặt tay lại và gạt tay anh ta sang một bên.

“TÔI GHÉT ANH… ANH LÀ KẺ ĐÁNG GHÉT NHẤT!”

Trong khi cô hét lên, những giọt nước mắt giả tưởng không ngừng bồng bềnh trong không khí, và cuối cùng thì chúng thấm vào ngực Kirito.

Chẳng rõ họ đã ở trong cái tư thế đó được bao lâu nữa—

Nước mắt của Sinon thì cũng đã thôi rơi, và cô cảm thấy toàn thân rã rời như thể linh hồn cô bị tan thành mây khói, và chỉ còn biết tựa cả người vào cơ thể mảnh mai của chàng chiến binh dùng kiếm ánh sáng.

Sau khi đã phơi bày những cảm xúc mà cô ấy chắc chắn sẽ không đời nào cho phép mình để lộ ra, cơn đau nhè nhẹ đi kèm với nó dường như lại vô cùng êm dịu. Sau đó, cô tiếp tục tựa đầu lên vai của người kia và không ngừng thở hổn hển. Một lúc sau, Sinon phá vỡ sự im lặng.

“… Chắc anh khó chịu lắm… nhưng ít nhất hãy cho tôi tựa vào người một lúc.” Nghe thấy cô nói vậy, Kirito chỉ đáp ‘ừ’. Rồi sau đó Sinon nằm thẳng xuống, gối đầu lên đùi Kirito. Vì vẫn còn xấu hổ khi để cho Kirito nhìn thấy mặt mình, Sinon quay lưng lại với Kirito và nhìn thấy những vết đạn vẫn còn ghim vào bên phải tấm chắn bùn phía sau xe, và vệt sáng cuối cùng của buổi hoàng hôn len lỏi vào trong hang. Tâm trí cô vẫn còn bối rối, nhưng nó khác với khi đầu óc cô ngừng trệ lúc cô ấy bị Death Gun tấn công; nó dường như là một cảm giác thoải mái. Vô tình, cô thốt ra,

“… Tôi đã từng giết người.”

Sinon nói tiếp mà không chờ Kirito đáp lại,

“Không phải là ở trong trò chơi… mà là trong thế giới thực. Tôi thực sự đã giết người. Đó là trong một vụ cướp ở vùng ngoại ô phía đông bắc 5 năm trước… Người ta đưa tin rằng thủ phạm đã bắn một người đưa thư và chết sau khi ổ đạn phát nổ. Nhưng thật ra là không phải vậy. Tôi có mặt ở đó. Tôi đã giật lấy khẩu súng của tên cướp và bắn hắn ta. “

“… 5 năm trước à…?”

Khi nghe Kirito lẩm bẩm, Sinon gật đầu.

“Đúng. Hồi đó tôi 11 tuổi… có khi tôi làm được điều đó vì tôi là một đứa trẻ cũng nên. Tôi bị hỏng hai cái răng, tay có hai chỗ bị bong gân, lưng bị chấn thương còn vai phải thì trật khớp, nhưng những chỗ khác thì không làm sao. Thương tật trên người thì có thể lành… nhưng có một chỗ thì không thể lành nổi. “

“…”

“Sau này, mỗi khi thấy súng ống, tôi đều sẽ nôn mửa hoặc ngất đi. Ngay cả trên TV, trong manga… cả với súng ngắn giả cũng vậy. Khi tôi thấy con trai… tôi sẽ nhớ ngay đến khuôn mặt của người mà tôi từng giết… Nó rất đáng sợ. Đáng sợ lắm. “

“… Nhưng”.

“Ừ. Nhưng trong thế giới này thì lại chẳng sao cả. Chứng bệnh của tôi không tái phát… và tôi thậm chí còn thích…” Sinon đưa mắt sang nhìn khẩu Hecate II thuôn dài đang nằm trên cát,

“… Một vài khẩu súng. Vì thế nên tôi cảm thấy rằng nếu mình trở thành người mạnh nhất trong thế giới này, tôi sẽ trở nên mạnh mẽ trong thế giới thực và có thể quên đi những ký ức đó… nhưng… vừa lúc nãy khi Death Gun tấn công… Bệnh của tôi suýt nữa thì tái phát… nó đáng sợ lắm… Vô tình, tôi đã không còn là «Sinon» trong trò chơi nữa mà là tôi trong thế giới thực… vì vậy tôi phải đánh lại hắn ta. Nếu tôi không đánh bại được hắn…thì Sinon sẽ bị biến mất. ” Cô khẽ siết chặt người.

“Tất nhiên, tôi sợ chết chứ. Nhưng… nhưng nếu tôi cứ sống mãi trong nỗi sợ thì đến chết tôi cũng vẫn sẽ sợ hãi. Nếu tôi chạy trốn mà không chống trả Death Gun cùng cái ký ức đó, thì chắc chắn tôi sẽ còn yếu đuối hơn cả trước đây, và tôi sẽ không bao giờ có thể sống một cuộc sống bình thường được nữa… vì vậy… “

Chợt một làn gió lạnh thổi vào, khiến cho Sinon run lên bần bật. Lúc này…

“Tôi…”

Một cách vô tình, Kirito bắt đầu lắp bắp như một đứa trẻ yếu ớt và bối rối,

“Tôi… Trước đây tôi cũng từng giết người.”

“Ế…”

Sinon, đang gối sát đầu vào người Kirito, chợt cảm thấy người anh ta run lên trong chốc lát.

“… Tôi từng nói về nó trước đây rồi mà, phải không? Gã mặc áo choàng và tôi… Death Gun, trước đây chúng tôi từng gặp nhau trong một trò chơi khác.”

“… À—Ừ.”

“Trò chơi đó là…«Sword Art Online». Ngày trước… cô có được nghe nói về nó không?”

“…”

Sinon đã đoán ra tên trò chơi rồi, nhưng vẫn không thể không ngẩng lên nhìn khuôn mặt Kirito. Chàng chiến binh dùng kiếm ánh sáng dựa lưng vào thành hang, và đôi mắt anh thẫn thờ nhìn lên trên.

Tất nhiên, Sinon biết tên trò chơi đó chứ. Đúng hơn là, không có bất kỳ người chơi VRMMO nào tại Nhật Bản mà không biết về nó cả. Trò chơi kinh hoàng đó đã giam cầm ý thức của 10.000 người trong thế giới của nó trong hơn 2 năm trời, và thậm chí còn cướp đi sinh mạng của 4.000 người.

“… Vậy, anh là…”

“Đúng vậy, theo kiểu nói của internet, thì tôi là một người được gọi là «Người sống sót sau sự cố SAO». Tên Death Gun đó cũng như tôi. Cả hắn ta và tôi đã từng đánh nhau, và chúng tôi đều cố giết nhau.” Đôi mắt Kirito như thể đang nhìn vào một quá khứ xa xăm, và đảo liên hồi.

“Hắn ta là một thành viên của một guild Đỏ tên «Tiếu quan tài». Trong SAO, chúng tôi dùng màu sắc và gọi tội phạm là «Người chơi Cam», và guild trộm cắp là «Guild Cam»… trong số chúng, những guild ham mê giết chóc bị gọi là «Guild Đỏ» Những guild đó… có rất nhiều những kẻ khoái giết người. “

“Như-Nhưng… trong trò chơi đó, chẳng phải anh sẽ chết thật nếu HP về không sao…?”

“Đúng, nhưng vì thế nên bọn chúng mới giết người… Với một số kẻ, giết chóc là niềm khoái lạc lớn nhất của chúng. Tiếu quan tài cũng là một nhóm như vậy. Chúng giết những người chơi khác trên những chiến trường không được bảo vệ hay trong những mê cung, lấy đi tiền bạc và trang bị của họ trước khi hạ thủ một cách không thương tiếc. Tất nhiên, những người chơi bình thường đã bắt đầu trở nên cảnh giác với bọn chúng, nhưng những kẻ này vẫn tiếp tục nghĩ ra những cách giết người mới, làm cho số nạn nhân ngày một tăng “.

“…”

“Và thế là, những người chơi bình thường cuối cùng cũng đã tiến hành hàng loạt những chiến dịch chống lại chúng… và tôi là một trong số họ. Đó là một cuộc chiến, nhưng thực sự thì chúng tôi cũng không cần phải giết chúng. Chúng tôi chỉ muốn chúng không thể kháng cự được trước khi tống bọn chúng vào tù. Chúng tôi cố hết sức để tìm ra căn cứ của chúng, tập hợp thật nhiều người chơi level cao đồng ý đánh chúng và phát động cuộc tấn công vào lúc nửa đêm. Tuy nhiên… Tôi không biết làm sao mà thông tin lại bị rò rỉ. Kẻ thù đã giăng bẫy ở căn cứ và đợi chúng tôi chui đầu vào… chúng tôi cuối cùng cũng đã tổ chức lại được, nhưng trong trận chiến hỗn loạn một cách bất thường đó…Tôi… “

Người Kirito lại run lên bần bật. Mắt anh mở trừng trừng, và hơi thở của anh trở nên khó khăn hơn.

“Tôi đã tự tay giết chết hai thành viên của Tiếu quan tài. Một tên bị tôi dùng kiếm chém đầu… còn tên kia thì bị đâm trúng tim. Tôi chỉ định tống chúng vào trong tù thôi nhưng tôi đã quên hết tất cả và bị mất kiểm soát… không, đó chỉ là cái cớ thôi. Nếu tôi thực sự muốn, chắc chắn là tôi có thể ngăn lưỡi kiếm của mình lại… nhưng tôi cứ không ngừng vung kiếm trong nỗi sợ hãi và giận dữ, và thành thực thì, tôi cũng chẳng khác gì bọn chúng, và theo một cách nào đó, tội lỗi của tôi còn lớn hơn của chúng bởi vì… “

Kirito hít mạnh một hơi thật sâu trước khi thở ra, và lặng lẽ nói tiếp,

“Bởi vì tôi đã buộc bản thân mình phải quên đi những gì tôi từng làm. Tôi đã giết chết một thành viên khác nữa một thời gian dài sau khi tôi giết hai người bọn chúng… và kể từ khi trở lại với thế giới thực, tôi chưa từng nghĩ đến chúng. Đó là cho đến khi tôi gặp Death Gun tại khu vực chờ của tổng hành dinh… “

“…Vậy là, Death Gun là một thành viên của cái nhóm đó…«Tiếu quan tài»…”

“Ừ. Hẳn hắn ta là một trong những thành viên còn sống sót sau cuộc đột kích và bị chúng tôi nhốt lại. Tôi vẫn còn nhớ sự có mặt của hắn ta ngày hôm đó và cách hắn nói. Chỉ thêm một chút… một chút nữa thôi là tôi sẽ có thể nhớ ra cái tên của hắn ngày đó… “

Lần này, anh ta nhắm chặt mắt lại và đưa tay phải lên bóp trán. Sinon, đang nằm lên đầu gối Kirito, chằm chằm nhìn anh ta một lúc khá lâu.

Cái anh chàng Kirito này đã từng là một người chơi «Sword Art Online».

Anh ta đã đánh cược mạng sống thực của mình trong thế giới đó và chiến đấu không ngừng nghỉ trong suốt hai năm.

Sinon đã đoán được ra điều này rồi, nhưng nghe anh ấy nói vậy, cô vẫn thấy nặng lòng một cách kỳ lạ. Cô vẫn còn nhớ câu hỏi ngày hôm qua của Kirito văng vẳng trong tai mình.

—Nếu viên đạn của cô thực sự có thể giết chết một người chơi trong thế giới thực… và hắn ta sẽ giết bạn bè hoặc ai đó thân thiết với cô nếu cô không giết hắn, thì trong tình huống như vậy, cô còn có thể bóp cò mà không chút do dự không?

Kirito cũng đã từng trải qua cảm giác ấy. Và, điều này rất giống với vụ cướp bưu điện Shino gặp phải 5 năm trước—

“… Kirito.”

Sinon chống mình dậy và mạnh mẽ nắm lấy vai Kirito. Đôi mắt anh chàng trông có phần thẫn thờ như thể anh đang nhìn một nơi xa xôi nào đó trong quá khứ. Tuy nhiên, Sinon vẫn đưa mặt đến gần để buộc người kia phải nhìn mình, và nói bằng một giọng khàn khàn,

“… Tôi không thể phán xét những gì anh từng làm trong quá khứ… và tôi cũng không có quyền. Vì vậy nên thật ra, tôi không có quyền nói điều này… nhưng xin hãy nói tôi biết … anh vượt qua những ký ức đó như thế nào? Anh đã đánh bại nó ra làm sao? Làm thế nào mà anh lại trở nên mạnh mẽ đến vậy…? “

Mặc dù có hơi tàn nhẫn và ích kỷ khi nói vậy với một người vừa mới tiết lộ tội lỗi của mình. Tuy nhiên, quả thực là Sinon không thể không hỏi được. Mặc dù Kirito ghê tởm bản thân mình vô cùng vì anh ta đã ‘buộc mình phải quên nó đi’, nhưng cô thì lại không thể làm nổi điều đó. Tuy nhiên,

Kirito chớp mắt hai lần, ba lần, thêm một vài lần nữa và nhìn chằm chằm vào mắt Sinon, và rồi anh ta lắc đầu nói,

“… Tôi không vượt qua nó”.

“Ế…”

“Đêm qua, tôi lại tiếp tục nhớ về trận chiến với Tiếu quan tài và về 3 kẻ đã chết dưới lưỡi kiếm của tôi, tôi gần như chẳng ngủ được chút nào. Những kẻ này, khi chúng sắp biến mất… nét mặt, giọng nói, những lời cuối của chúng, chắc tôi sẽ chẳng bao giờ quên được bọn chúng mất… “

“Làm… làm thế nào…” Sinon chỉ còn biết thẫn thờ lẩm bẩm,

“Thế thì…tô…tôi phải làm cái gì bây giờ… Tôi..Tôi…”

‘—Chẳng lẽ mình sẽ cứ như thế này cho đến lúc chết sao?’

Điều này thực sự quá tàn nhẫn với cô.

Tất cả những nỗ lực của cô đều là phí hoài sao? Chẳng lẽ thế có nghĩa là ngay cả khi họ rời khỏi cái hang này, đánh bại Death Gun và giành lấy chiến thắng, Shino hiện tại sẽ vẫn phải tiếp tục sống trong đau đớn sao—là thế sao…?

“Nhưng, Sinon—”

Kirito đặt bàn tay phải lên một bàn tay của Sinon đang nắm lấy vai anh.

“Tôi thấy rằng nó cũng bình thường thôi mà. Tôi đã mất tỉnh táo và tự tay giết người, nhưng tôi lại được ca ngợi thay vì bị trừng phạt. Không ai muốn phán xét tôi, và cũng không ai dạy tôi cách chuộc tội cả. Từ trước đến nay, tôi đã không suy xét lại những việc mình đã làm, và buộc bản thân mình phải quên chúng đi. Nhưng tôi đã sai lầm. Thực tế là tôi đã làm vậy, chính tay tôi đã giết chúng… tôi nên thẳng thắn chấp nhận điều đó, xem xét ý nghĩa và mức độ nghiêm trọng của nó mới phải. Giờ đây, trong khả năng của mình, tôi cảm thấy rằng đây là điều ít nhất tôi có thể làm để đền bù… “

“… Chấp nhận… và suy ngẫm về nó…nhưng tôi không làm được…”

“Cho dù cô có lảng tránh thế nào đi chăng nữa thì quá khứ sẽ không bao giờ biến mất, và ký ức của chúng ta cũng sẽ chẳng bao giờ thực sự biến mất cả. Cho dù là vậy…chúng ta chỉ có thể đối mặt với nó và cố gắng để một ngày kia ta có thể chấp nhận được nó mà thôi. “

“…”

Cánh tay Sinon mất hết sức lực và cô ngã gục lên cơ thể đang nằm xuống của Kirito. Cô tựa lưng và đầu lên người Kirito và nhìn lên trần hang.

Đối mặt với cái ký ức đó và chiến đấu; Sinon không nghĩ rằng cô có thể làm được điều đó. Con đường Kirito tìm ra chỉ thuộc về anh ta mà thôi, và cô ấy cần phải tìm ra một cách khác để giải quyết vấn đề của riêng mình. Dù cho Sinon nghĩ vậy, nhưng những lời của Kirito rốt cuộc thì cũng đã đả thông được một nỗi lo lắng của cô. Nữ xạ thủ đưa mắt sang nhìn khuôn mặt có phần nhợt nhạt trong cái nơi tôi tối đó, và rồi cô nói,

“…«Death Gun»…”

“Hửm?”

“Vậy ra, rốt cuộc thì cái gã dưới lớp áo choàng đó là một con người bằng xương bằng thịt.”

“Tất nhiên rồi. Chắc chắn hắn ta là một trong số những người chơi hàng đầu của băng «Tiếu quan tài» ‘quá cố’. Nếu tôi có thể nhớ được tên hắn trong SAO, tôi sẽ tìm ra được tên và địa chỉ của hắn trong thế giới thực. Thành thật mà nói thì, tôi đến thế giới này thực ra là vì việc đó. “

“…Hiểu rồi…”

Ít ra thì cô ấy cũng biết được rằng cái gã mặc áo choàng kia không phải là một linh hồn vất vưởng đã thức dậy trong ký ức Sinon. Cô cau mày, suy nghĩ và nói tiếp,

“Vậy là hắn không thể quên được những gì từng xảy ra trong SAO, muốn giết người và đến GGO sao…?”

“Tôi không nghĩ rằng nó chỉ có vậy thôi đâu… hắn chọn cách ra tay khi có nhiều người quan sát, cho dù là khi hắn bắn «Zekushiido», «Usujio Tarako» hay khi hắn loại bỏ «Pale Rider ». Dấu Thánh giá mà hắn nhiều lần khoe ra trước một lượng lớn những khán giả đủ mọi thành phần. Ắt hẳn hắn đang ám chỉ…rằng hắn ta có khả năng giết người trong game… “.

“… Nhưng hắn ta làm điều đó kiểu gì… giữa AmuSphere và thế hệ đầu tiên…Nerve Gear, nhỉ? AmuSphere khác với thế hệ đầu, đúng không, vậy nên nó được thiết kế để không phát ra loại sóng điện từ nguy hiểm, phải không? “

“Đáng ra là vậy… nhưng, theo người yêu cầu tôi đến thế giới này thì nguyên nhân tử vong của Zekushiido và Usujio Tarako không phải là do tổn thương não, mà là do suy tim…”

“Cái gì… tim…?”

Khi hỏi câu này, Sinon cảm thấy có một luồng gió lạnh thổi qua, làm cho người cô hơi run lên. Dù thấy nó cũng không thực sự khả thi cho lắm nhưng cô vẫn muốn nói ra những điều mình nghĩ.

“… Anh bảo rằng…hắn ta đã sử dụng một loại lời nguyền hay sức mạnh siêu nhiên gì đó… để giết họ sao…?”

Sinon tưởng rằng cô ấy sẽ bị cười nhạo nếu hỏi vậy, nhưng Kirito chỉ quay lại nhìn cô với một vẻ mặt đầy căng thẳng.

“Nói thật thì… tôi cũng không thể biết được hắn ta giết họ như thế nào nếu không biết được tên người chơi trong thế giới thực đang điều khiển cái avatar mặc áo choàng kia và điều tra hắn. Tôi không nghĩ rằng mấy phát bắn bừa trong thế giới ảo lại có thể làm suy tim của người chơi trong thế giới thực được… không, chờ đã… nhắc mới nhớ…. “

Có lẽ lấy tay vuốt cằm và ngừng nói là thói quen của Kirito. Khi thấy Sinon đang bối rối nhìn anh ta trong lúc nằm lên đầu gối mình, anh nói với một vẻ mặt đầy mơ hồ,

“… Lạ thật…”

“Có gì mà lạ…?”

“Vừa mới nãy trong khu tàn tích, tại sao Death Gun không dùng khẩu súng ngắn màu đen bắn tôi mà lại dùng khẩu súng tỉa? Vừa rồi chúng tôi thực sự đã rất gần nhau, và khẩu súng ngắn thì phải mạnh hơn chứ, đúng không? Bên cạnh đó, nó còn có thể tiêu diệt đối phương chỉ với một phát bắn. Nói thật thì tôi có khi còn không tránh nổi một phát tỉa nữa là. Nếu hắn dùng khẩu súng ngắn màu đen thì hẳn tôi đã chết dưới tay hắn rồi… “.

Dù cũng khá sốc khi biết anh ta còn đủ can đảm mà xem xét đến khả năng mình chết, Sinon vẫn nói ra điều mình nghĩ,

“Liệu có phải là do hắn không có thời gian làm dấu Thánh giá không…? Trước khi bắn khẩu Blackstar… à, khẩu súng ngắn đó tên là «K-54 Blackstar »…”

Cảm thấy nghèn nghẹn khi nói ra cái tên này, Sinon tiếp tục,

“… Liệu hắn ta có phải làm dấu Thánh giá trước khi bắn khẩu Blackstar không, hay là do hắn không thể giết được nếu không làm xong dấu Thánh giá…?”

“Ừ… nhưng trong khi chúng ta bỏ chạy, hắn ta đã sử dụng khẩu Blackstar để bắn cô, phải không? Hắn làm dấu Thánh giá trên lưng ngựa kiểu gì được?” Khi Kirito nói vậy, Sinon liếc nhìn chiếc buggy ở cạnh cô ấy. Vết đạn trên tấm chắn bùn phía sau không phải là của loại.338 Lapua Magnum, mà là của loại đạn cỡ nhỏ hơn, loại 7,62 mm. Nhắc mới nhớ, Sinon từng tận mắt thấy Death Gun rút khẩu Blackstar ra và bắn mà không làm dấu Thánh giá.

“Đúng thế thật… đúng là chuyện đó đã từng xảy ra.”

“Nói cách khác, Death Gun đã có cơ hội giết tôi, nhưng lại không bắn tôi. Không, hắn ta chẳng có bất kỳ lý do gì để tha cho tôi cả. Tôi vượt qua vòng loại…nói thật thì, tôi mới là người hấp dẫn hơn chứ… “

“Xin lỗi vì đã không hấp dẫn đến vậy.” Sinon thọc mạnh khuỷu tay trái vào bụng Kirito và khiến cho anh ta ho khùng khục.

“Thế thì coi như cả chúng ta đều hấp dẫn đi. Nhưng dù sao thì, vấn đề không nằm ở chỗ hắn ta không bắn tôi, mà là ở lý do tại sao hắn không làm vậy…”.

“Hừmm…”

Sinon ngồi lên đùi Kirito, đan tay lại và đưa lên đầu. Dù cho sự khó chịu của cô với anh chàng này sẽ chẳng bao giờ giảm bớt, nhưng lúc này đây, cô ấy cần hơi ấm từ avatar của anh để xua tan nỗi sợ hãi đen ngòm trong đầu mình. Cảm thấy phần nào an toàn, cô dần dần lấy lại được sự thanh thản trong tâm trí và tiếp tục suy nghĩ.

“…Nói mới nhớ, trước đó có một chuyện rất lạ…”

“Trước đó?”

“Khi ấy, ở chỗ cây cầu kim loại. Hắn ta dùng khẩu Blackstar bắn Pale Rider, nhưng lại mặc kệ Dyne đang nằm bất lực ở cạnh đó, phải không? Tôi cứ tưởng Dyne cũng sẽ bị bắn cơ…”

“Ừ… nhưng lúc đó anh ta đã chết rồi cơ mà, đúng không?”

“Anh ta chết rồi, nhưng thật ra, HP của anh ta về 0 và anh ta chỉ không thể di chuyển được avatar của mình thôi. Avatar của anh ta vẫn ở đó nên ý thức của anh ta vẫn còn đó. Nếu hắn có một sức mạnh vượt trên cả trò chơi thì HP còn hay không cũng có vấn đề gì đâu, đúng chứ? ” Nghe Sinon nhắc đến chuyện đó, Kirito suy nghĩ một lúc rồi nói,

“… Đúng thật. Cô nói tôi mới thấy lạ. Giống như lúc vừa rồi ở khu tàn tích, Death Gun chỉ tấn công Pale Rider mà không tấn công Dyne ở chỗ cây cầu…”

“Nói cách khác…anh và Dyne, tôi và Pale Rider, từng cặp một đều có điểm chung. Gã người chơi này phân định rạch ròi giữa những người hắn có thể tấn công và những người hắn không thể…”. Sinon suy nghĩ và lẩm bẩm. Kirito gật đầu, và sự run rẩy truyền sang cơ thể cô ấy.

“Ừ, cô nói thế cũng phải. Nghĩ cho kĩ thì, Zekushiido và Usujio Tarako cũng phải có các điều kiện giống với cô và Pale Rider… có thể đó là khả năng hay thứ hạng…”

“Pale Rider mạnh, nhưng anh ta không tham gia giải BoB lần trước. Còn về thứ hạng thì Dyne xếp ở ngay trên tôi.”

“Thế thì… có khi là vì một lý do cụ thể nào khác chăng?”

“Tôi không nghĩ vậy. Dyne và tôi thuộc cùng một đội, vì vậy chúng tôi cũng có vài lần tập luyện cùng nhau. Nhưng tôi chưa bao giờ nghe tới cái tên Pale Rider, nói gì đến chuyện gặp mặt anh ta.”

“Thế còn Zekushiido và Usujio Tarako thì sao?”

Khi nghe câu hỏi của Kirito, Sinon chỉ có thể lật người lại và nở một nụ cười gượng. Cô nhìn lên khuôn mặt xinh đẹp đầy vẻ nghiêm túc, nhún vai và trả lời:

“Cả hai đều nổi tiếng, ở một cấp độ khác hoàn toàn so với Dyne và tôi… Zekushiido là quán quân của giải đấu lần trước, còn Usujio Tarako ở hạng 5 hay 6 gì đó, nhưng anh ta lại là thủ lĩnh của đội lớn nhất trong trò chơi này. Tôi chỉ mới nói chuyện với anh ta một hai lần thôi. “

“Uu… Vậy thì, nó hẳn phải liên quan đến trang bị hoặc chỉ số…”

“Tất cả trang bị của chúng tôi đều khác nhau. Anh biết tôi dùng súng bắn tỉa, và Pale Rider dùng một khẩu shotgun. Chắc Zekushiido dùng khẩu súng trường tấn công siêu hiếm XM29, còn Usujio Tarako sử dụng khẩu súng máy hạng nhẹ Enfield. Còn về chỉ số thì…à “.

“Hửm?”

Có vẻ như Sinon muốn giải thích cho Kirito đang thấy khó hiểu nên cô day day lông mày trước khi nói tiếp.

“Nó không hẳn là một điểm chung… nếu phải nói thì, đó là «tất cả những người không tập trung vào AGI» Nhưng như thế thì hơi khái quát quá… một số người trong chúng ta tập trung vào STR, còn một số thì tập trung vào VIT… “

“Ừ…”

Kirito mím đôi môi xinh xắn lại và tiếp tục gãi đầu.

“Vậy là hắn ta chỉ ngẫu nhiên chọn các mục tiêu mà không có lý do gì sao, điều đó… không hiểu sao…Tôi luôn nghĩ rằng phải có một lý do nào đó… cô bảo rằng cô từng nói chuyện với Usujio Tarako à? Thế cô đã nói gì với anh ta?”

“À…”

Sinon vắt óc ra nghĩ trong khi đan tay lại ở giữa đầu cô và đùi Kirito để gối đầu lên. Thế này thì cái đùi cũng giống như cái gối ấy nhỉ? Nghĩ đến đó, cô bắt đầu cảm thấy xấu hổ. Dù vậy nhưng cô ấy đã gạt sự xấu hổ sang một bên với cái cớ ‘chuyện khẩn cấp’. Nghĩ kĩ thì, cô nhận ra rằng mình đã không chạm vào người khác như thế này từ lâu lắm rồi. Cứ như thể cô đặt cả gánh nặng cùng với trọng lượng của mình lên anh ấy, và cô nhận được một cảm giác yên ổn đến khó tin. Ngay khi Sinon thầm hy vọng rằng điều này có thể tiếp tục kéo dài, nụ cười có vẻ yếu ớt của Shinkawa Kyouji đột nhiên hiện lên trong tâm trí cô, làm cho cô ấy cảm thấy ít nhiều có lỗi. Nếu cô có thể an toàn trở về thế giới thực, cô sẽ mở lòng với cậu ta và nói chuyện với cậu ta…

“—Nè, Sinon, cô đã nói gì với Usujio Tarako thế…”

“À, ừm…Ừ”.

Sinon chớp mắt và dẹp bỏ suy nghĩ vừa thoáng qua đi trước khi lục lọi lại mớ ký ức.

“… Chúng tôi thực sự chỉ nói chuyện chút ít thôi. Tôi nhớ là… sau giải đấu lần trước, khi chúng tôi quay lại tầng một của tổng hành dinh, tôi đã gặp anh ta ở lối vào. Chúng tôi nói chuyện trong khoảng hai ba phút gì đó, về những phần thưởng mà mình muốn… Tôi chưa bao giờ trực tiếp gặp anh ta trên chiến trường, nên đó chỉ là một cuộc nói chuyện phiếm mà thôi. “

“Tôi hiểu rồi. Death Gun chưa từng xuất hiện trong giải đấu trước… Liệu hắn ta có tức giận khi mình đã không nhận được phần thưởng không…? Suy xét mấy việc đó chắc cũng chẳng đi đến đâu.” Kirito thở dài. Anh chớp chớp mắt để thay đổi trạng thái rồi cúi đầu xuống nhìn Sinon.

“Mà nhắc mới nhớ, tôi chưa bao giờ kiểm tra các phần thưởng… Đến cuối cùng thì cô đã nhận được những gì?”

Thấy Kirito đột ngột thay đổi chủ đề, Sinon khá ngạc nhiên khi anh ta muốn biết về các phần thưởng vào lúc này và trả lời,

“À~Cái đó thì tùy người thôi. Chúng ta được phép chọn theo thứ hạng của mình…lần này thứ hạng của chúng ta cũng khá cao, nên chúng ta hẳn sẽ nhận được cái gì đó hay ho. Tất nhiên, chúng ta cứ phải trở về an toàn cái đã.”

“Hay ho như thế nào?”

“Dĩ nhiên là súng và trang bị phòng vệ rồi… hoặc nó cũng có thể là những đồ ngụy trang hay quần áo độc đáo không thể mua được. Tuy nhiên, chúng có vẻ cũng chẳng tốt cho lắm, chỉ trông bắt mắt thôi. Họ thậm chí còn gửi cả mô hình súng từ trong trò chơi nữa. “

“Mô hình súng cơ à? Nói cách khác, nó không phải là trang bị trong trò chơi, mà là đồ vật trong thế giới thực à?”

“Ừ, lần trước tôi xếp hạng thấp nên tôi chẳng thể nhận được bất kỳ trang bị tốt nào cả. Và tôi đã chọn khẩu súng hơi. Nhắc mới nhớ, Usujio Tarako bảo rằng anh ta cũng chọn một khẩu súng hơi… tuy chỉ là một món đồ chơi nhưng nó được làm bằng kim loại, và bề mặt nó cũng rất đẹp nữa. Shin… Spiegel nói thế với tôi. Nhưng tôi… “

Nhớ lại tình trạng thảm hại của khẩu súng hơi mà hôm trước cô cầm trên tay, Sinon không khỏi cười gượng.

“—Tôi luôn để nó trong ngăn kéo và chưa từng nhìn kĩ nó.” Nhưng hình như Kirito đang chú ý đến một việc khác và không nhận ra nét biểu cảm trên khuôn mặt Sinon.

“Nhận phần thưởng… trong thế giới thực ư…?” Lúc đầu anh ta khẽ lẩm bẩm, rồi sau đó nghiêm túc hỏi.

“Khẩu súng đó được gửi từ công ty quản lý ở Mỹ đúng không?”

“Đúng, qua đường chuyển phát nhanh, nên phí vận chuyển bao gồm trong đó rất lớn. Có khi nào Zasker kiếm tiền bằng cách này không…?” Nói xong, Sinon nhìn mặt Kirito—nhưng cô không khỏi chớp mắt. Cô thấy chàng chiến binh dùng kiếm ánh sáng đang cắn môi và nhìn lên một chỗ nào đó. Có vẻ như Kirito không hề quan tâm đến phần thưởng có thể được nhận.

“C…có vấn đề gì à? Anh đang nghĩ gì đấy?”

“…Chuyển phát nhanh à… nhưng—mấy hôm trước khi tôi đăng nhập vào GGO, hệ thống chỉ yêu cầu người chơi cung cấp email, giới tính và tuổi chính xác thôi. Làm thế nào mà công ty quản lý biết được địa chỉ của người tham gia…? “

“Anh quên rồi à?”

Sinon, người đang nằm xuống, giơ tay lên một cách hơi nóng vội.

“Trong vòng loại BoB ngày hôm qua. Khi chúng ta đăng ký ở chỗ cái máy ở tầng một tổng hành dinh, còn có một dòng trống để điền địa chỉ và tên thật của chúng ta mà, phải không? Hẳn cũng có các điều khoản và điều kiện khác ở đó nữa. Chúng ta có thể đăng ký mà không cần điền địa chỉ, nhưng như thế ta có thể sẽ không nhận được phần thưởng. Anh không điền vào nó đúng không? Sau này anh sẽ không thể điền vào nó nữa, nên anh sẽ không thể nhận được khẩu súng hơi đâu—ê, ế? ” Kirito bất chợt đặt tay lên vai phải Sinon và rồi đưa mặt lại gần, khiến cho cô chỉ biết ú ớ. Cô giật thót mình khi nghĩ rằng người này đang định làm một việc đáng xấu hổ nào đó, nhưng dĩ nhiên là, nhưng không—

Vẻ mặt chàng chiến binh dùng kiếm ánh sáng trở nên ngưng trọng hơn bao giờ hết và anh hỏi một câu khác. Nhưng Sinon không thể hiểu được tầm quan trọng của câu hỏi này.

“Dyne đã nhận được gì trong giải đấu lần trước?”

“À-à thì… Tôi nhớ đó là một trang bị trong trò chơi. Trước đây anh ta từng khoe với tôi, đó là một chiếc áo khoác với những màu sắc lố lăng.”

“Còn Zekushiido?”

“Ai-Ai mà biết được… Trước đây anh ta có bao giờ nói chuyện với tôi đâu. Làm thế nào mà tôi biết được? Nhưng… Tôi nghe nói rằng anh ta đề cao tính hiệu quả, nên hẳn nó không phải là trang phục và các thứ vớ vẩn đâu. Mà nhắc mới nhớ, có khi anh ta cũng chọn lấy khẩu súng hơi đấy. Tôi nghe nói rằng quán quân và người ở vị trí thứ ba có thể sẽ nhận được súng bắn tỉa cỡ lớn. Nhưng…thế thì sao? ” Tuy nhiên, Kirito không trả lời câu hỏi của cô, và chỉ đăm đăm nhìn vào đôi mắt của Sinon trước khi chìm sâu vào trong những dòng suy nghĩ.

“Không lấy vật phẩm trong game…một khẩu súng hơi trong thế giới thực…nếu đây là điểm chung giữa Sinon, Pale Rider, Zekushiido và Usujio Tarako…địa chỉ EMS…cái máy ở tổng hành dinh…chỗ đó là…”

Kirito lẩm bẩm như đang mộng du,

“…Ngụy trang quang học…nếu như…không chỉ trên chiến trường…”

Bàn tay của Kirito đặt trên vai phải Sinon chợt cứng đờ như đá. Anh ta mở to mắt, đôi mắt đen đảo liên hồi. Cảm xúc vừa mới chạy qua mắt anh—sốc? Hay là anh ta đang sợ hãi?

Sinon không thể bật thẳng dậy và hét lên,

“CÓ… CÓ CHUYỆN GÌ VẬY? CÁI GÌ ĐANG XẢY RA THẾ?”.

“À…ra là như vậy..thì ra trước đây là như vậy!”

Giọng nói trầm đục thoát ra từđôi môi đỏ mọng,

“Tôi… đã mắc phải sai lầm nghiêm trọng…”

“Sai-Sai lầm?”

“…Trong khi chơi VRMMO…ý thức của người chơi được chuyển từ thế giới thực qua thế giới ảo, và rồi người chơi nói chuyện, chạy nhảy và chiến đấu ở trong…bởi vậy tôi cho rằng Death Gun rất có thể đã giết chết những mục tiêu của mình trong thế giới này…”

“Điều…điều đó sai à…?”

“Không, cơ thể và trái tim của người chơi không hề di động. Điểm khác nhau giữa thế giới ảo và thế giới thực là chỉ có mỗi bộ não là thu nhận thêm rất nhiều thông tin…Những người chơi đeo AmuSphere chỉ đơn thuần là nhìn và nghe thấy các tín hiệu điện được chuyển thành những hình ảnh kỹ thuật số và các hiệu ứng âm thanh mà thôi.”

“Vậy là… Zekushiido và những người còn lại chết trên giường, trong phòng riêng của họ. Và hung thủ đã ở nhà họ…”

“Anh… nói cái gì mà lạ thế…?”

Kirito liền ngậm miệng rồi lại há ra. Nỗi kinh hãi thể hiện qua điệu bộ và giọng nói của Kirito như một luồng khí buốt giá đi lướt qua khuôn mặt Sinon.

“«Có hai kẻ sát nhân». Kẻ đầu tiên…gã mặc áo choàng đó tấn công mục tiêu của mình trong trò chơi. Kẻ thứ hai đã ở sẵn trong phòng của mục tiêu trong thế giới thực, và sẽ cùng lúc tấn công người chơi đang nằm bất động ở đó.” Sinon không thể hiểu ngay ý của Kirito khi anh nói vậy. Cô ngồi dậy một cách yếu ớt, sứng sốt một lúci trước khi lắc lắc cái đầu rồi mới nói tiếp,

“Nhưng… làm… sao có thể? Làm thế nào mà chúng biết được địa chỉ của những người chơi…?”

“Như cô đã nói trước đấy thôi? Chuyện về khẩu súng mô hình được gửi đến tận nhà đó?”

“Thế…thế thì thủ phạm là công ty quản lý à…? Hay là Death Gun đã hack vào cơ sở dữ liệu…?”

“… Không có khả năng. Ngay cả khi chỉ là một người chơi bình thường, hắn ta vẫn có thể biết được địa chỉ của mục tiêu thực sự. Một khi mục tiêu đó tham dự giải đấu BoB, và nếu người chơi đó chọn lấy một khẩu súng mô hình… “

“…”

“Tòa tổng hành dinh. Những người chơi hy vọng được công ty quản lý gửi súng mô hình đến cho sẽ điền tên và địa chỉ thực của họ ở đó, phải không? Tôi cũng thấy hơi lo lo khi đăng ký… Chẳng phải nó là một phòng đơn với một khoảng không gian rộng ở phía sau sao…? “

Rốt cuộc thì Sinon cũng đã hiểu điều Kirito đang nhắc tới và chỉ biết nín thở lắc đầu.

“Anh đang nói… rằng hắn ta thấy được hình ảnh trên màn hình từ phía sau sao? Điều đó là không thể. Với hiệu ứng khoảng cách, hắn sẽ không thể nhìn thấy những dòng chữ khi hắn ở cách xa một khoảng nào đó, và sẽ có người phát hiện ra hắn nếu hắn ở quá gần “.

“Nhưng nếu hắn ta dùng kính ngắm hay ống nhòm thì sao? Một người tôi biết nói rằng cô ấy từng dùng một tấm gương để đọc mật mã trong game. Nếu nhìn bằng một số item thì tôi có thể hủy hiệu ứng khoảng cách đi, phải không?”.

“Điều anh nói là bất khả thi. Nếu có quá nhiều người dùng ống nhòm theo cách đó, họ sẽ bị đuổi ra bởi GM và bị xóa tài khoản. Đây là một game của Mỹ. Họ khá nghiêm khắc với điều này như với những thứ liên quan đến quấy rối tình dục đấy.” Nhưng Kirito đã biết rõ cách phản biện. Chàng chiến binh dùng kiếm ánh sáng đưa mặt lại gần cô hơn nữa và rồi nêu lên một giả thuyết bằng giọng nói từ tốn.

“Nếu… Sẽ là gì nếu như, cái áo choàng của Death Gun… cái áo «Ngụy trang bằng siêu vật liệu quang học» đó cũng có thể hoạt động trong thành phố thì sao? Phòng chờ trong tổng hành dinh cũng khá tối. Sẽ chẳng ai phát hiện ra nếu có ai đó trở nên trong suốt và ẩn mình trong bóng tối đâu, phải không? Nếu vậy, khi người đó dùng ống nhòm hay kính ngắm để theo dõi những hình ảnh trên màn hình…thì việc biết được địa chỉ và tên thật trong số các dữ liệu nhập vào là hoàn toàn có thể phải không…? “

“…!”

Khả năng tàng hình—kính ngắm. Với hai thứ này, việc đó là khả thi. Về cơ bản, cửa sổ game menu được mặc định để những người khác không thể nhìn thấy nó, nhưng các thiết bị cuối[2] kiểu màn hình cảm ứng trong trò chơi là để cho nhiều người dùng, thế nên chúng được mặc định để cho ai cũng có thể xem nội dung bên trong. Sinon đã tự tay nhập địa chỉ và tên của cô trong khi đăng ký tham dự cả giải đấu lần trước lẫn lần này ở chế độ ai-cũng-thấy-được. Khi ấy, phải chăng ai đó… không, đúng hơn là, tên Tử Thần mặc áo choàng đã ẩn mình sau lưng cô? Chỉ để ghi lại tên của những người khác vào tờ danh sách chết chóc thôi sao? Sinon thực sự không thể chấp nhận giả thuyết này, và do đó cô vẫn cứ cố cãi lại.

“… Cứ cho là chúng biết địa chỉ của chúng tôi trong thế giới thực đi… làm thế nào mà chúng có thể vào phòng của chúng tôi khi không có chìa khóa? Và, còn gia đình họ thì sao…?”

“Nếu chỉ nói riêng Tarako Zekushiido và Usujio thì cả hai người họ đều sống một mình… và họ đều ở trong những căn hộ cũ, tôi đoán thứ được cài đặt trên cửa là loại ổ khóa điện thế hệ đầu, loại cũng không an toàn cho lắm. Ngoài ra, khi dive vào GGO, cơ thể họ sẽ ở trong trạng thái vô thức. Vì vậy, dù bọn chúng có đột nhập kiểu gì thì cũng chẳng phải lo bị phát hiện đâu… “

Lập luận của Kirito khiến Sinon há hốc mồm.

Những căn nhà bình thường chỉ được lắp những ổ khóa cảm biến điện tử không cần chìa như những loại trên xe ô tô bảy tám năm trước. Chúng không thể bị đập vỡ, bất quá tín hiệu điện từ của các ổ khóa thế hệ đầu đã bị sửa lại và được cài vào trong một dụng cụ mở khóa, biến nó thành một loại chìa đa năng có thể mở khóa tất cả các loại cửa. Sinon nhớ rằng theo những bản tin trước đây thì thứ thiết bị này được bán với giá cao ở chợ đen. Sau đó, Sinon đã lắp một ổ khóa kim loại và khóa dùng mật mã ở cửa vào bên cạnh ổ khóa điện, nhưng vẫn không thể làm cô bớt lo lắng.

«Death Gun» không phải là một linh hồn đã chết sống dậy từ những ký ức xưa của cô, cũng không phải là một nhân vật trong trò chơi với một khả năng bí ẩn, mà hắn đích thực là một tên sát nhân..

Cuộc tranh luận tiếp tục, sự thật cũng dần hé mở, còn tận đáy lòng Sinon lại bắt đầu tạo ra một nỗi sợ khác với lúc trước. Cô cảm thấy bị đè nén bởi sự kháng cự mà cô không thể giải thích nổi này, và đưa ra lý lẽ cuối cùng cô có thể nghĩ ra,

“Thế-Thế còn…nguyên nhân tử vong thì sao? Anh bảo rằng đó là suy tim, phải không? Liệu có thứ gì có thể làm cho tim ngừng đập và đánh lừa cả cảnh sát lẫn viên khám nghiệm tử thi không?”

“Có lẽ chúng đã tiêm vào người họ một loại thuốc gì đó…”

“Thế…thế thì họ có thể khám nghiệm để kiểm tra, phải không? Kiểu như kiểm tra xem có chút thuốc nào được tiêm vào không…”

“… Xác nạn nhân chỉ được phát hiện vài ngày sau, do đó chúng đã phần nhiều bị phân hủy. Và…thật không may, có rất nhiều vụ về những người quá đam mê VRMMO chết vì suy tim. Họ thường không ăn uống gì và cứ nằm trên giường thôi… nếu căn phòng không có dấu hiệu bị đột nhập hay không có bất cứ khoản tiền nào bị đánh cắp, thì rất nhiều khả năng cái chết sẽ được chẩn đoán là chết tự nhiên. Cảnh sát đã khám nghiệm đầu tử thi, nhưng e là họ không bao giờ nghĩ đến chuyện những người chơi bị tiêm thuốc độc… nếu họ không khám nghiệm ngay từ đầu thì sẽ khó mà đoán được giả thuyết này. “

“… Làm sao có thể…”

Sinon lấy cả hai tay túm chặt áo khoác của Kirito, liên tục lắc đầu như một đứa nhỏ ương bướng.

Lên kế hoạch tỉ mỉ như vậy chỉ để giết người vô nghĩa—cô thực sự không thể hiểu nổi đầu óc hắn bị làm sao nữa. Sinon chỉ có thể cảm thấy một sự tà ác khủng khiếp bên trong cái bóng tối vô hạn đó.

“Thật là điên rồ…”

Nghe Sinon lầm bầm, Kirito cũng gật đầu đồng ý.

“Ừ… đúng là điên thật. Tôi không hiểu nổi, nhưng tôi nghĩ rằng mình có thể tưởng tượng ra tại sao hắn lại muốn làm thế. Cái gã này tốn công tốn sức như vậy có lẽ là để hắn được tiếp tục làm «Người chơi Đỏ». Tôi… Tôi cũng có thể cảm thấy rằng mình vẫn còn một người «kiếm sĩ» chiến đấu ngoài tiền tuyến trong Aincrad…” Sinon ngay lập tức tưởng tượng ra—cái tên mà cô chưa từng nghe đến đó hẳn phải là thành phố bay của cái vũ đài mang tên «Sword Art Online». Ngay lập tức, cô quên mất nỗi sợ của mình đi và gật đầu.

“… Tôi có thể hiểu được… Tôi thường tưởng tượng mình là một tay bắn tỉa… nhưng nếu không chỉ có gã mặc áo choàng, thì đồng bọn của hắn là ai…?”

“À, tôi nghĩ rằng hắn rất có thể là một người sống sót sau sự cố SAO. Ngoài ra, hắn ta cũng có thể là một thành viên sót lại của «Tiếu quan tài»… cả hai người bọn chúng phải làm việc cùng nhau một cách hoàn hảo để thực hiện được một kế hoạch giết người như vậy… a, đừng bảo là… “

Đôi mắt Sinon ngay lập tức như muốn hỏi Kirito, người trông như thể đã phát hiện ra một cái gì đó.

“Không có gì, không có gì to tát đâu… chỉ là, hành động làm dấu Thánh giá của gã mặc áo choàng đó… không chỉ là để khoe với khán giả, mà còn là một mẹo để xem giờ trên đồng hồ của hắn. Hắn buộc phải khớp «thời điểm phạm tội» của mình với tên đồng lõa trong thế giới thực. Nhưng sẽ là quá bất thường khi nhìn đồng hồ trước khi bắn. “Tôi hiểu rồi… nếu có một chiếc đồng hồ nhỏ ở mặt trong cổ tay, nó sẽ ở ngay trước mắt một khi tay hắn chạm đầu…”

Sinon cuối cùng cũng đã đồng ý với giả thuyết này và gật đầu—

Vai cô ấy đột nhiên bị Kirito ở trước mặt nắm chặt. Anh ta từ từ mở miệng và vẻ mặt anh thậm chí còn nghiêm trọng hơn lúc trước,

“Sinon—cô, sống một mình à?”

“Ư…Ừ.”

“Cô đã khóa cửa và gài xích cài cửa chưa?”

“Tôi có khóa cửa bằng ổ khóa điện tử… nhưng ngôi nhà của tôi là nhà thế hệ đầu…còn về cái xích cài cửa thì…” Sinon cau mày và tiếp tục nhớ lại những việc xảy ra trước khi cô dive.

“… Có khi tôi chưa khóa đâu.”

“Tôi hiểu rồi…Thế thì nghe tôi nói đây!”

Vì Sinon chưa từng thấy Kirito trông lo lắng như vậy bao giờ, nên ngay lập tức, ngực cô như bị những khối băng nhồi vào và cô cảm thấy cái lạnh buốt giá lan tỏa khắp người.

Không, mình không muốn nghe tiếp đâu— dù cô có nghĩ vậy nhưng đôi môi trước mặt cô không định dừng lại và nói lên một điều vô cùng đáng sợ,

“Ở khu tàn tích, khi chúng ta ở sân vận động, Death Gun định dùng khẩu súng sau khi cô bị tê liệt. Và… hắn ta đã thực sự bắn cô bằng khẩu súng đó trong khi cưỡi con ngựa máy. Nói cách khác…chúng đã sẵn sàng rồi. “

“Sẵn sàng…cái gì…”

Sinon hỏi bằng một giọng gần như là thì thào. Kirito gật đầu và từ từ đáp,

“…Ngay bây giờ, ngay lúc này đây—có lẽ, tên đồng lõa của Death Gun trong thế giới thực đã ở trong phòng cô, và đang đợi đến lúc khẩu súng bắn trúng cô.”

Sau một lúc lâu, Sinon cuối cùng cũng đã hiểu được Kirito nói gì.

Những hình ảnh xung quanh cô lập tức trở nên mờ nhạt. Cảnh tượng quen thuộc của căn phòng hiện lên trong tâm trí cô. Cô ấy đang nhìn xuống căn phòng sáu tấm thảm của mình như thể nó là một ảo giác vậy.

Những miếng gỗ thường được hút bụi, chiếc thảm vàng nhạt, chiếc bàn gỗ nho nhỏ. Chiếc bàn đen thẳng hàng với chiếc giường khung sắt cũng đen nốt, đối diện với bức tường ở phía tây. Tấm ga trải giường trắng tinh khôi, và chính cô, vẫn còn đang nằm trên giường, mặc áo nỉ và quần short. Lúc này, đôi mắt cô đang nhắm, và trên trán cô có một cái máy chế tạo từ những chiếc vòng kim loại hai lớp. Ngoài ra—

Còn có một bóng đen rình rập ở đó, nhìn Shino. Người gã ta toàn một màu đen như một cái bóng, nhưng lại có một vật trông rất rõ, trong tay phải gã. Đó là một vật hình trụ và được làm bằng thủy tinh mờ, với một cây kim bạc ở đầu—nó là một cây kim tiêm chứa đầy một thứ chất lỏng chết người.

“Không…không…”

Sinon lắc đầu quầy quậy và rên rỉ. Kể cả khi cái ảo giác biến mất và cô quay trở lại cái hang, tia sáng lóe lên từ mũi kim trong tay kẻ đột nhập vẫn còn đó trong mắt cô.

“Không… nó…”

Nó không chỉ là nỗi ‘sợ hãi’ đơn thuần. Mong muốn kháng cự lại đáng ra phải lan tỏa mạnh mẽ khắp cơ thể cô, khiến cô liên tục run rẩy mới phải. Cô không thể di chuyển, và không thể nhìn quanh được. Cô đã yếu ớt như vậy rồi mà vẫn có một kẻ lạ mặt nào đó đang ở trong phòng cô ấy, ngắm nhìn cô. Không—không chỉ có thế thôi đâu. Gã đó có khi còn đang chạm vào người cô… tìm chỗ để tiêm…

Bất chợt, sâu trong cuống họng Sinon như tắc nghẹn, làm cô không thể thở nổi. Cô ngồi thẳng lưng và không ngừng thở hổn hển.

“A…aaa…”

Ánh sáng đang rời bỏ cô ấy, càng lúc càng xa hơn. Một tiếng kêu ầm ầm vang lên trong tai cô. ‘Linh hồn’ cô như muốn rời khỏi cái cơ thể ảo của cô —

“Không, Sinon!” Cổ tay cô đột nhiên bị nắm chặt lấy, và một giọng nói mạnh mẽ vang lên bên tai cô.

“Tự động đăng xuất lúc này nguy hiểm lắm! Ta hãy cố hết sức nào… bình tĩnh lại nào! Không sao đâu. Cô vẫn chưa gặp nguy hiểm đâu!”

“A… aa…”

Sinon mở đôi mắt lờ đờ ra, và cánh tay cô không ngừng vùng vẫy. Cuối cùng thì cô cũng đã nhận ra người đang nói. Hai cánh tay cô đang vòng quanh cái cơ thể ấm áp kia, chỉ muốn ôm người đó thôi. Ngay lập tức, một cánh tay mạnh mẽ càng ôm chặt lấy cô chặt hơn nữa để giúp cô bình tĩnh trở lại. Còn bàn tay kia thì vươn ra, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của Sinon.

Tiếng thì thầm lại vang lên,

“Trước khi khẩu súng ngắn của Death Gun… khẩu «Blackstar» bắn trúng cô, tên đột nhập sẽ không thể hại cô được. Đó là điều chúng đã thỏa thuận. Nhưng nếu cô đăng xuất do nhịp tim hay do sự thay đổi nhiệt độ cơ thể, thì cô sẽ gặp nguy khi nhìn thấy khuôn mặt của tên đột nhập đấy. Cho nên trước tiên cô phải cố giữ bình tình”

“Nhưng… nhưng… nó đáng sợ lắm…đáng sợ lắm…”

Sinon nức nở khóc và vùi mặt vào ngực Kirito. Khi cô gái ôm chặt lấy Kirito, cô nghe thấy những nhịp tim yếu ớt nhưng đều đặn của người đó.

Sinon tiếp tục cố hết sức mình lắng nghe âm thanh này để xua đuổi những hình ảnh đáng sợ trong tâm trí cô đi. Thình thịch, thình thịch, gần như mỗi nhịp tim đều được truyền vào cơ thể cô ấy. Con tim đập điên loạn của Sinon rốt cuộc thì cũng đã đập đều đặn trở lại.

Trong khi bình tâm lại, cô nhận ra rằng mình cũng gần giống Kirito, và cô thấy đỡ sợ hơn một chút. Mặc dù nỗi sợ hãi trong cô không hề biến mất, nhưng sự minh mẫn dần trở lại với cô cũng là đủ để ngăn chặn những cảm xúc kia rồi.

“… Cô đã bình tĩnh lại chưa?”

Phía sau cô, giọng nói trầm ấm của Kirito vang lên trong khi bàn tay anh đang định bỏ ra khỏi lưng Sinon. Tuy nhiên, Sinon khẽ lắc đầu và dịu dàng nói,

“Hãy cứ giữ nguyên như thế này đi…được rồi…”

Dù cô ấy không nghe thấy tiếng trả lời, nhưng cô gái cảm thấy mình lại được người kia ôm lấy. Mỗi lần bàn tay mảnh dẻ vuốt nhẹ đầu cô ấy, một luồng hơi ấm xuất hiện và làm tan chảy trái tim băng giá của cô ấy từng chút một. Sinon hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại và thả lỏng người ra.

Sau khi họ ngồi như thế được vài giây, cô buột miệng nói,

“…Bàn tay của anh, nó cứ như thể là của mẹ tôi vậy…”

“Mẹ-Mẹ á? Không phải là như cha cô à?”

“Tôi không có chút ấn tượng nào về cha cả. Ông ấy qua đời trong một vụ tai nạn xe hơi khi tôi còn là em bé.”

“Tôi hiểu…”

Kirito trả lời cụt ngủn. Sau đó, Sinon dúi mạnh đầu vào ngực Kirito,

“—Nói tôi biết đi. Chúng ta nên làm gì đây?”

Giọng nói của cô cứng cáp hơn cô tưởng tượng. Kirito ngừng vuốt nhẹ mái tóc Sinon và trả lời luôn,

“Chúng ta sẽ hạ gục Death Gun. Như vậy thì tên đồng lõa của hắn đang sẵn sàng giết cô trong thế giới thực sẽ không thể làm gì cả và sẽ bỏ đi. Nhưng cô cần phải ở đây. Tôi sẽ chiến đấu. Khẩu súng ngắn của hắn ta không thể giết được tôi đâu. “

“Có thật là…không sao không?”

“Ừ. Tôi không điền tên và địa chỉ của tôi khi đăng ký, và tôi không dive tại nhà riêng, và tôi thậm chí còn có người ở bên cạnh nữa. Thế nên tôi sẽ không sao đâu. Tôi chỉ phải đánh bại cái tên phá luật đó thôi mà. “

“Nhưng… kể cả khi không có khẩu «Blackstar», cái gã mặc áo choàng đó cũng vẫn khó nhằn lắm. Anh đã thấy hắn né phát tỉa của Hecate dù ở khoảng cách 100m rồi mà. Nếu xét về khả năng né tránh thôi thì có khi hắn ta cũng ngang ngửa anh đấy. “

Sword_Art_Online_Vol_06_-2362

“Nói thật thì, tôi cũng không dám tự tin nói rằng mình chắc chắn sẽ thắng… nhưng phương án còn lại, như cô đã nói đó—chúng ta sẽ trốn ở đây cho tới khi chỉ còn 3 người, và ta sẽ cùng nhau tự tử… “

Lúc này, Kirito liếc nhìn đồng hồ và Sinon cũng nhìn nó. Giờ là 9:40 tối rồi. Lần quét lúc 9:30 xảy ra mà họ lại chẳng hay biết gì cả. Và cũng đã khoảng 25 phút từ lúc họ chạy trốn đến chỗ cái hang này.

Sinon nhìn vào khuôn mặt Kirito và rồi cô khẽ lắc đầu,

“Chắc tôi sẽ không thể trốn ở đây lâu hơn được nữa đâu. Những người chơi khác hẳn đã nhận thấy rằng chúng ta đang ẩn náu trong một cái hang trong sa mạc. Không còn nhiều người nữa nên chúng ta có thể sẽ phải hứng vài đợt tấn công bằng lựu đạn. Hay đúng hơn, chúng ta được an toàn trong 30 phút đã là may lắm rồi”.

“Tôi hiểu rồi…”

Kirito cắn môi dưới và nhìn ra cửa hang. Sinon lặng lẽ nhìn phía bên mặt anh ta và nói:

“Vì nãy giờ chúng ta luôn hợp tác với nhau nên hãy cứ chiến đấu cùng nhau cho đến cùng đi.”

“…Nhưng…nhỡ chẳng may cô bị khẩu súng ngắn đó bắn trúng…”

“Thì nó cũng chỉ là một khẩu súng lục bán tự động cổ xưa thôi.”

Sinon đã ít nhiều bị sốc trước việc những lời này lại phát ra từ chính miệng mình. Đó là bởi vì khẩu súng ngắn đó—khẩu «K-54 Blackstar» luôn là dấu hiệu của nỗi sợ hãi dày vò cô.

Không, nỗi sợ hãi không bao giờ biến mất. Nếu việc Death Gun chọn khẩu Blackstar làm nhân cách thứ hai của hắn chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên thôi thì khẩu súng đó sẽ là một lời nguyền mà Sinon sẽ không bao giờ phá bỏ được. Tuy vậy, ít nhất là trong trò chơi này, khẩu súng ngắn K-54 không phải là một vũ khí mạnh. Nó sẽ gia tăng nỗi sợ trong lòng Sinon và khiến cho cô vô cùng sợ hãi đến mức đánh mất đi khả năng chiến đấu vốn có của mình.

“—Cứ cho là hắn bắn tôi đi, thì lúc ấy anh sẽ dùng lưỡi kiếm đó để đánh bật những viên đạn kia đi một cách dễ dàng vì tôi, đúng không nào? Bên cạnh đó, tốc độ xả đạn của nó thấp hơn nhiều so với một khẩu súng trường tấn công mà.”

Khi nhìn thấy Sinon cố gắng áp chế cơn run rẩy của mình và nói hết câu, Kirito nở với cô một nụ cười chứa đầy cảm giác lo lắng xen lẫn nhẹ nhõm.

“Tốt…Tôi sẽ không để hắn bắn trúng cô đâu. Nhưng để cho an toàn, cô tốt hơn đừng nên xuất hiện trước mặt Death Gun.”

Sau khi dùng tay ngăn Sinon cãi lại, Kirito nói tiếp,

“Không, chắc chắn là tôi muốn chiến đấu cùng với cô. Nhưng Sinon à, cô là một tay bắn tỉa. Chẳng phải chuyên môn của cô là bắn tỉa từ xa sao?”

“Thì đúng vậy…”

“Thế thì hãy làm như thế này đi. Lần quét tới, tôi sẽ ở ngoài để dụ Death Gun đến. Hắn ta chắc chắn sẽ nấp ở đâu đó để tỉa tôi. Tôi tìm được vị trí của hắn qua phát đạn của hắn, còn cô bắn hắn. Cô thấy thế nào?”

“…Anh định vừa làm mồi nhử vừa làm khán giả cơ à?”

Sinon chỉ đành thầm cằn nhằn rằng kế hoạch này táo bạo quá mức, nhưng xét theo năng lực của họ thì có lẽ đây sẽ là phương án tốt nhất. Một người đánh cận chiến mà kết hợp với một xạ thủ bắn xa thì đối phương ắt sẽ thảm bại. Sinon hít một hơi khó nhọc và gật đầu,

“Hiểu rồi. Hãy cứ vậy đi. Nhưng trước đó, đừng có mà bị Death Gun bắn một chết đấy.”

“Tôi, tôi sẽ cố hết sức…nhưng khẩu súng của hắn tỉa gần như không ra tiếng, và tôi cũng không thấy được đường đạn trong phát bắn đầu tiên.”

“Không biết ai đã nói rằng anh ta muốn ‘đoán đường đạn’ nhỉ?”

Hai người họ vẫn ngồi gần nhau. Trong một cuộc trò chuyện như thế này, Sinon cảm thấy như thể nỗi sợ bò lên sống lưng cô đang dần tan biến.

Có lẽ đang có một tên sát nhân trong phòng cô ở thế giới thực thật—nói thắng ra, cô còn chẳng thèm đếm xỉa hay nghĩ đến vị khách đáng sợ nyaf nữa. Hiện giờ, cô chỉ biết tin vào lời Kirito, rằng gã đó sẽ không thể manh động một khi họ đã hạ gục được Death Gun. Tất nhiên, ngoài lời nói ra, hơi ấm ảo mà Kirito truyền cho Sinon đã làm cho cô phần nào thoải mái hơn. Rồi cô sẽ phải rời khỏi cái hang, rời khỏi Kirito và chuẩn bị bắn tỉa một mình. Cô ấy không rõ liệu mình có thể duy trì cái trạng thái tinh thần này không nữa. Vì vậy, ít nhất thì cô cũng nên nhận thêm hơi ấm từ cái avatar kia. Sinon đưa người lại gần một lần cuối.

Giây phút này, Kirito lẩm bẩm một cách đầy ngạc nhiên…

“Này…mà thôi quên đi. Sinon, lúc nãy vừa có một cái chấm đỏ đang nhấp nháy ở phía dưới góc phải đấy…”

“Ế…”

Đưa mắt nhìn, cô phát hiện ra rằng nó đúng y như Kirito nói. Sinon nghĩ xem anh ta đang nói về cái gì, nhưng ngay lập tức nhìn lên với tốc độ đạn bắn. Đúng như dự đoán, vật đó đang ở gần trần hang. Cô muốn nhảy khỏi chân Kirito, nhưng bây giờ làm thì cũng là vô ích mà thôi, nên cô chỉ còn biết thở dài. “A…chết tiệt, tôi bất cẩn thật đấy…”

Thứ đang trôi lững lờ trong không khí—là một vật bí ẩn, một vật màu ngọc xanh biển gồm những vòng tròn đồng tâm. Tuy nhiên, nó không phải là một vật thể thật, mà là một vật thể phát sáng trong trò chơi. Kirito, cũng đã phát hiện ra vật đó, nghiêng đầu hỏi,

“Ể…cái gì đấy…”

Sinon nhún vai rồi mới đáp,

“Một cái máy quay trực tiếp. Thường thì nó sẽ quay những cảnh chiến đấu, nhưng giờ vì chẳng còn mấy người nữa nên nó đến đây thôi.”

“Chậc…khỉ thật. Thế cuộc trò chuyện vừa rồi giữa chúng ta…”

“Đừng lo. Chúng ta mà không hú hét lên hay làm mấy cái việc na ná thế thì sẽ không sao đâu—Hay là chúng ta cứ vẫy tay chào họ thôi nhỉ?”

Rồi, cô nói tiếp bằng một chất giọng lạnh lẽo và nanh ác,

“Hay là anh lại có vấn đề với việc ai đó nhìn thấy cái cảnh này đấy?”

Nghe vậy, trong một thoáng, Kirito mặt cắt không còn giọt máu, nhưng anh ấy lại lảng được ngay với một khuôn mặt tỉnh queo.

“À—…không…ờ thì…Tôi nghĩ cô mới là người phải lo lắng chứ. Mà nhắc mới nhớ, những người xem cái này phần nhiều sẽ nghĩ rằng cả hai ta đều là con gái đúng không nào?”

“Ừ…”

Đúng thế thật. Sau này, có khi cô sẽ phải giải thích với những người khác không chừng. Nhưng mà—phải qua được cửa ải này thì cô mới làm được điều đó chứ. Sinon khịt mũi nói,

“—Cái người phát hoảng khi phát hiện ra cái máy quay mới là người trông xấu hơn. Tôi thì tôi không quan tâm cho lắm. Mà… nếu tôi bị đồn rằng mình có sở thích khác người thì ít nhất, tôi cũng sẽ đỡ bị làm phiền hơn nhiều.”

“Thế tôi có phải ‘làm’ con gái suốt từ đầu đến cuối không?”

“Đừng bảo là anh quên rồi đấy nhé. Anh nhờ tôi chỉ đường trong khi mặc đồ con gái…a, nó biến mất rồi!”

Thấy chúng ta như vậy thì khán giả bên ngoài sẽ chẳng thể nói rằng chúng ta đang đập nhau nữa đâu nhỉ? Vừa nghĩ xong Sinon đã thấy cái thứ được gọi là máy quay trực tiếp biến mất, nó đi tìm những người chơi khác.

Sinon thở phào rồi chống hẳn người dậy.

“Được rồi… sắp đến giờ rồi. Còn hai phút nữa là tới lần quét tiếp theo. Tôi sẽ ở trong cái hang, còn anh đi ra ngoài trông chừng cái máy nhé, được không?”

Sinon vừa nói vừa chậm rãi đứng dậy trước khi cô kéo Kirito, ‘cái ghế’ của cô nãy giờ, đứng dậy.

Ngay sau khi cô đứng dậy, luồng khí lạnh buổi đêm của sa mạc lập tức bao phủ lấy cả người cô ấy, khiến cô rụt cổ lại. Cô cầm khẩu súng kim loại yêu quí đang ấm ran giữa tiết trời lạnh ở cạnh chân cô lên.

“À…nhắc mới nhớ…”

Cô ấy ngước đầu lên nhìn sau khi nghe Kirito nói, và thấy chàng chiến binh dùng kiếm ánh sáng cau mày, trông như thể đang ngẫm nghĩ điều gì đó.

“Còn gì nữa à? Không còn thời gian điều chỉnh kế hoạch đâu.”

“Không…kế hoạc thì vẫn như cũ. Tôi đang muốn nói rằng… tên thật của Death Gun, hay đúng hơn là, tên thật của nhân vật đó hẳn sẽ là «Sterben».”

“Đúng…ừ nhỉ, đúng thật. Ai mà biết được hắn lấy cái tên đó ở đâu ra chứ.”

“Tôi sẽ hỏi nếu tôi có cơ hội đánh xáp lá cà với hắn. Thế nhé, tôi đi trước đây.”

Chàng chiến binh tóc đen gật đầu trong khi nhìn vào mắt Sinon. Rồi thân hình mảnh dẻ của anh ấy quay về phía cửa hang và bắt đầu bước đi.

Cảm giác lạnh lẽo này sẽ chẳng thể biến mất dù cho mình mang Hecate theo đi chăng nữa, là mình lo lắng trước trận chiến quyết định, hay do nguy hiểm hiện tại trong thế giới thực—hay là do Kirito không đi cùng mình nữa? Sinon thật không tài nào biết chắc được.

Cô rụt vai lại, thở trong bầu không khí khô khan của sa mạc, và rồi nói với bóng người đang xa dần,

“…Cẩn thận nhé.”

Người đó giơ cao ngón tay cái để đáp lại lời nhắc nhở của cô.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.