Đi thăm một lượt hết nhà các thầy cô thì đã 3h30 chiều, lúc nãy đứa nào cũng thấm mệt vì cả ngày chạy ngoài đường, nên ý kiến ra biển chơi xong rồi về ăn lẩu được nhiều người đồng tình nhất. Vậy là gần 35 đứa lục tục kéo nhau ra biển, y như là đi càn đi quét chứ chẳng phải đi thăm thú cảnh quan nữa.
Biển đông nghẹt, người tắm thì ít mà học sinh thì nhiều, hoá ra ko phải mỗi mình lớp tôi đổ bộ ra biển mà là tư tưởng lớn gặp nhau, phải gọi là đông dàn trời. Đến đây thì bọn tôi bắt đầu chia tốp ra, nhóm thì chạy luôn xuống nước mà nghịch, nhóm thì lập phe chơi keo hay u gì đó, một vài đứa ngồi trên bờ hóng gió, K mập với nhỏ H thì đã tếch đi đâu mất. Tiểu Mai vẫn ngồi phía trên đồi, khác là lần này nàng ko ngồi 1 mình, mà là thằng T đang liến thoắng kế bên, và thằng C thì lấp ló phía sau như chực xô thằng này lăn cù xuống biển chơi. Nghịch nước thì ướt, chạy giỡn thì đổ mồ hôi, mà hóng gió thì mỗi chỗ trên đồi đã có Tiểu Mai rồi, tôi nghĩ ko nên lên đó ngồi, thế là bệt luôn xuống bờ cát.
Thằng D chạy lại:
– Sao ngồi 1 mình vậy ku? Ra đá cầu, tao mới mua nè!
– Gió máy thế này mà đá gì nổi! – Tôi lắc đầu.
– Kệ, ngồi không làm gì!– Nói rồi nó chạy về phía bọn thằng L với mấy đứa tổ 3 đang đợi.
Tôi vừa định đứng dậy nhập hội cầu mây với tụi nó thì em Vy từ đâu bước lại.
– Tản bộ với Vy đi N! – Em nó rủ, mặt vẫn lạnh tanh.
– Ừ, thì đi…! – Tôi đáp, vẻ hối lỗi pha lẫn bực dọc vì bị làm lơ cả ngày nay.
Bọn tôi tháo dép xách tay, đi về hướng sân golf Novotel, ở đó có cả thảm có xanh mướt trải dài đến tận mũi đá xa tít ngoài kia. Gió biển thổi mát rượi, càng đi xa về hướng này thì biển càng vắng dần, tiếng đùa giỡn í ới đằng xa giờ chỉ nghe vọng lại. Em Vy mắt nhìn xa xăm, vẫn lặng im đi cạnh tôi, thỉnh thoảng khẽ vuốt tóc và cười mỉm. Đi được một lúc thì tôi hết đợi nổi nữa, cất tiếng trước:
– Sao hôm nay ko nói với N gì hết vậy? – Lần này tôi đã nói rõ ràng rành mạch, hình như bị bơ cả ngày nay nên giờ tôi chẳng thấy e ngại gì nữa, hùng hổ nữa là khác.
– Biết rồi còn hỏi! – Vy đáp gọn lỏn.
– Ừ thì biết, được chưa? – Tôi bạo gan.
– Thế biết gì, nói Vy nghe! – Em nó dừng bước, quay lại nhìn thẳng vào tôi.
– Thì…chuyện N tặng hoa cho 2 người lúc diễn. – Tôi hơi chột dạ.
– 2 người là 2 người nào?
– Thì là Vy với…Mai – Tôi gãi đầu.
– Ơ, tặng hoa cho bạn diễn văn nghệ thì đâu có gì sai – Em ấy đáp.
– Nhưng…N lại tặng hoa giống nhau..!
– Vy là gì với N? – Mắt em nó nhìn xoáy vào tôi.
– Thì…bạn gái!
– Vậy Mai là gì với N? – Lại hỏi tiếp
– Là…bạn bình thường! – Tôi khó khăn trả lời.
– Vậy sao N còn mua cùng 1 loại hoa tặng cả 2 người chứ? – Giọng Vy chuyển sang trách cứ.
– Ừ..thì,..lí ra N ko nên mua hoa hồng phớt nhưng.. – Tôi bắt đầu nói tào lao.
– Thế ra tặng hoa hồng phớt cho tôi là sai à? – Tiếp tục bắt bẻ.
– Ko, ý N ko phải vậy…tức là… – Tôi đổ mồ hôi hột dù gió đang mát lạnh.
– Lần trước Vy nói N còn vi phạm thì chết với tôi, thế bây giờ …chết cho tôi xem đi – Mắt em nó đã đỏ hoe, hay là tôi tự thấy vậy ko biết nữa.
– Ơ…lúc đó…làm gì đến nỗi phải … – Tôi quíu lên.
– Không được chứ gì, vậy thôi!
Dứt lời em nó bước đi ngang qua vai tôi, còn tôi thì đứng chết trân tại chỗ, người cứ đờ ra chả biết làm gì sất.
– “Chụt “, từ đằng sau, Vy nhẹ nhón chân và hôn lên má tôi, rồi em cười khúc khích, tôi mặt đỏ như gấc chín, run run vì quá bất ngờ.
– Hì, chết rồi nhé, chết…đứng luôn kìa! – Em nó vẫn cười, mắt ánh lên vẻ tinh nghịch.
– Ơ…vậy là sao…? – Tôi đang ngu.
– Là tha rồi đó, hì hì, nãy giờ chỉ đùa chọc N thôi, chứ hôm qua nhỏ H tới nhà Vy kể hết oy, hết giận từ hôm qua rồi kia!
– Èo…vậy mà sáng giờ làm tưởng…hết hồn.! – Tôi thở phào.
– Tưởng gì ế?
– Thì tưởng….ko nhìn mặt nữa chứ sao!
– Bậy nào, em đâu dám bỏ chàng cô đơn chứ, hì hì – Em ôm tay tôi, nghiêng mái đầu cười lả lướt.
Chúng tôi dạo bộ dọc theo bờ biển, một tay xách dép, tay còn lại nắm tay nhau, lúc này thì nhìn em Vy dễ thương thật, nụ cười toả nắng, thỉnh thoảng khẽ vuốt đôi làn tóc mai, chợt em nó chạy lại chỗ bờ cát gần bãi cỏ:
– Rùa con kìa N! – Mắt em hấp háy.
– Ko phải đâu, là baba đấy! – Gì chứ kiến thức phổ thông thì tôi nhiều vô kể.
– Ộ ôi, nhìn yêu thế!
Ngồi chơi thêm chút nữa thì bọn tôi đi ngược lại, về chỗ lớp đang tập trung, chứ lỡ đi xa quá bị bỏ lại mất thì khổ. Mới được nửa đường thì đã thấy Tiểu Mai và thằng T đi hướng ngược lại, thằng T tay kia cũng cầm dép, tay còn lại cầm….chai nước, Tiểu Mai chỉ đi cạnh bên.
– Ghê nha, nắm tay rồi nha! – Thằng T chọc.
– Sao đây? Ghen tị à? – Tôi phản pháo.
– Hé hé, tao ko dám! – Nó cười đểu cáng kinh dị.
Dĩ nhiên, Tiểu Mai đang thấy tôi với Vy, tay trong tay đi dạo, và nàng ko tỏ thái độ gì cả, đi trước mặc cho thằng T quày quả chạy sau. Nhưng tôi của ngày đó đâu hay biết Tiểu Mai nhà tôi đang buồn lắm, lúc này tôi chỉ đang cực kỳ vui sướng mà thôi.
Đi đến gần chỗ lớp tập trung, Vy mới rời tay tôi và đi trước, cũng phải, để cả lớp thấy thì ngượng chết, tôi vừa định bước theo sau thì chợt nghe:
– Vừa nãy cũng không hẳn là giỡn đâu! – Giọng em Vy ở phía trước khẽ thoáng trong làn gió biển mát lạnh của buổi hoàng hôn.