nó cố gắng đập tay vào cửa để phát ra tiếng động nhưng không thấy ai trả lời có lẽ căn phòng này khá rộng và cách xa hành lang
-có ai không ;nó cố gắng gọi chỉ nhận lại sự im lặng đến khó tả
căn phòng bụi bẩn.những làn bụi bay lên làm sự hít thở không khí của nó khó khăn
-khụ khụ….;nó ho
bóng tối bao chùm căn phòng trở nên lạnh lẻo cô đơn sao lại căn phòng lại bị khóa chứ nó suy nghĩ và giọt nước mắt rơi xuống
…..Bên ngoài phòng ăn ba người ngồi vào ăn
có lẽ 2 người cùng thắc mắc sao không thấy nó
-người giúp việc mới đâu rồi; thiên vũ hỏi
lã quản gia định nói nhưng linh nói thay
-em bảo cô bé đó đi mua đồ hộ em,em về nhà mẹ một chút; linh nói
-umk; cậu nói
một nỗi băn khoăn khó tả trỗi lên
-cô định về nhà mẹ đẻ sao;thiên lâm hỏi
linh có vẻ giật mình
my nhìn thấy vẻ lo lắng đó có lẽ có chuyện gì đó đã sảy ra