Thiên Vũ hôn nhẹ nhàng lên mu bàn tay nhỏ của Cô,mềm mại
—Sáng hôm sau,Thiên Vũ vào bếp nấu cho Cô món cháo sườn mà Cô rất thích
Trên phòng Cô mệt mỏi dậy,mở mắt ra là một nơi xa lạ,Cô nhìn xung quanh có cả ảnh của Cô,Cô đứng dậy đi qua căn phòng căn phòng màu trắng nhẹ nhàng mùi hương
nam tính thoang thoảng dễ chịu,mùi hương này rất quen Cô nghĩ đến Thiên Vũ,Cô bước nhanh chóng xuống dưới nhà thấy Thiên Vũ đang nấu gì đó
-Sao anh đưa tôi về đây: Cô khó chịu nói nhìn về phía Thiên Vũ
Thiên Vũ quay lại nhìn thấy khuôn mặt Cô nở nụ cười nhẹ nhàng
-Bảo Bốiem dậy rồi sao,ngồi chỗ kia đi,anh đang nấu cháo sườn cho em: Thiên Vũ ôn nhu nói
Cô không nói gì đi ra ngoài cửa.định mở cửa nhưng không mở được
-Anh mở cửa ra: Cô khó chịu nói,Cô không muốn ở đây đối mặt quá khứ với sự ôn nhu của Thiên Vũ
-Bảo Bối em ra ăn sáng đi anh sẽ mở cửa cho em: Thiên Vũ bưng bát cháo ra bàn mùi hương lan tỏa ra khắp phòng thật sự bụng Cô đang rất đói cả ngày hôm qua Cô chưa
ăn gì
Cô sợ gì chứ,Cô đi ra phía bàn ăn lấy bát cháo ăn,ngon lành
Thiên Vũ nhìn dáng vẻ Cô ăn vẫn ham ăn như ngày nào
-Bảo Bối em vẫn như vậy không thay đổi chút nào: Thiên Vũ giọng đầy nhớ nhung nói
Cô thấy sống mũi cay cay,Thiên Vũ vẫn nhớ những quá khứ đó sao,Thiên Vũ từ từ vuốt nhẹ mái tóc hơi rối của Cô để yên cho Thiên Vũ làm vậy với mái tóc của Cô
-Bảo Bối những lúc không có bọn anh ở bên em có sống tốt không; Thiên Vũ hỏi Cô
-Tốt rất tốt: Cô chắc chắn nói
Thiên Vũ cười với đáp án trả lời của Cô,Cô rất cứng đầu dù Thiên Vũ hỏi thế nào Cô sẽ vẫn nói vậy
Thiên Vũ nhìn Cô ăn hết bát cháo
Cô ăn xong ngẩng đầu lên nhìn Thiên Vũ
-mở cửa cho tôi đi về: Cô hằng giọng nói
-Bảo Bối em không muốn ở đây thật sao: Thiên Vũ rất muốn chăm sóc cho Cô,Thiên Vũ khổ tâm nói
-không: Cô cố gắng nói rõ ràng
-Vậy anh đưa em về: