Quả nhiên 2 ngày sau, Anny nhận được một cuộc gọi từ Pháp, của người cha kính yêu của mình
– Hello daddy – Anny cất tiếng chào hỏi trước
– Con có thể nói Tiếng Việt – đầu dây bên kia là một giọng nói lạnh lẽo, âm trầm, hơi đáng sợ
– Papa có thể không cần tỏ ra nguy hiểm – Anny vặn vẹo lại câu nói của papa mình
– Haha chỉ có con mới có thể chống trả lại papa – bên kia thì rộ lên tiếng cười. Có thể thấy được trong đầu dây bên kia đang có tiếng ồn ào bỗng dưng im bặt. Papa Anny rất hiếm khi cười. 1 năm cười 1 lần cũng nên. Nhiêu đó cũng cho thấy mức độ yêu thương cưng chiều của ông với cục cưng của mình
– Cảm ơn papa. Chắc mấy chú vệ sĩ kia về hết rồi hả papa. Tuyệt đối không cho ai đến để bảo vệ con nữa nhé – Anny lại nhỏ nhẹ nhưng ngữ điệu hết sức lạnh
– Ây dà.. Sao con lại giống papa thế không biết… Papa gọi đến để nói với con rằng sau khi tốt nghiệp bên đó, con phải lập tức, nhanh chóng, gọn lẹ bay sang đây học thêm 2 năm rồi bắt đầu tiếp quản sự nghiệp của papa. Hiểu rồi chứ? – Papa Anny “chế độ nguy hiểm – made On”
– Con hứa với papa sẽ tiếp quản công ty của mình nhưng với một điều kiện rằng: nếu con còn sống tới đó – Anny cũng đáp trả lại papa mình
– Được. Papa đợi con về. Con không kế thừa sự nghiệp này thì còn thằng em con – Anuis mà. Còn nữa, nói cho papa biết ở đó con đã làm những gì? Tại sao lại có một cậu con trai trong nhà mình? – mặt ông đanh lại, giọng nói mang chút tức giận
– 3 chú vệ sĩ….*rắc..rắc..* – Anny bóp tách trà trong tay mình
– Con đừng giận 3 chú ấy, là papa chuốc rượu nên 3 chú ấy mới khai. Chứ bình thường im phăng phắc không một tiếng động, như vậy làm sao papa biết con như thế nào. Mà trả lời câu hỏi chính đi – papa Anny biện hộ cho 3 chú vệ sĩ
– Hừm.. Con nói đó là chồng sẽ cưới của con papa tin không? – Anny nói làm Han đang uống trà phụt hết cả ra, ho sặc sụa quay qua nhìn Anny, nhỏ nháy mắt nhìn lại Han
– Khụ khụ… Con nói gì?? – papa Anny bên này chắc cũng đang uống gì đó bị sặc ho y như Han – Chồng sẽ cưới á??? Khoan khoan…. Con đang nói cái gì vậy!!! – Papa Anny như không tin được cái tin động trời này
– Phải. Người con yêu và người yêu con. Gia cảnh không tệ, đẹp trai, lai Tây, da trắng, cao ráo, thông minh, nói chung là đạt tiêu chuẩn papa ạ – Anny khoái chí cười
– Khi nào con về dắt nó về cho papa. Nhưng nói cho papa biết, tụi con tiến xa đến đâu rồi? – Papa Anny đầu dây bên kia lo lắng, bồn chồn
– Ôm, hôn, nắm tay, có vậy thôi papa. Ừm.. Có thể nói là ngủ chung rồi ạ – Anny vuốt cằm suy nghĩ
– Ngủ..ngủ..ngủ chung.. Chung.. Con gái tôi với một thằng xa lạ.. – đầu dây bên kia đơ đơ, lắp ba lắp bắp mặt biểu cảm không thể nào tin được
– Không tiến xa lắm đâu papa ạ, thế nhé, Good bye papa, love you chụt chụt – Anny hôn gió trong điện thoại rồi cúp máy. Bên kia, papa Anny vẫn cầm điện thoại, mặt trắng bệch, miện há hốc, lặp đi lặp lại câu nói “con gái tôi.. Ngủ chung..”
– Bà giết tui rồi – Han đang lau bàn thấy Anny đến thì nhìn Anny với ánh mắt kính nể
– Hí hí – Anny nháy mắt tinh nghịch
Han ngồi xuống ghế kéo Anny vào lòng mình đặt cằm lên đầu Anny vuốt ve phần bụng Anny chậm rãi nói
– Tôi với bà sẽ không cưới nhau được đâu
– Hô hô, sẽ được, Anny này nói được là làm được. À thông báo đám kia hoãn buổi du lịch Pháp ngày hè mà thay vào đó 3 ngày sau đi nhé
– Vâng thưa tiểu thư – Han ôm Anny thật nhẹ cười một cái. Lại dùng cái điện thoại ấy thông báo cho 28 đứa còn lại chuyến đi chơi sắp tới. Đám kia nghe xong thì hò hét la sướng riêng một người đang kìm nén tức giận trong lòng – Lucy.