Sáng hôm sau. Anny quyết định đi gặp papa mình. Nhưng chỉ dẫn Han theo mà thôi. Mặc dù mấy đứa khác năn nỉ ỉ ôi vẫn phải ở lại khách sạn với lí do quá đông. Công ty không phải chỗ để chơi.
Tại công ty, Han bước xuống từ xe taxi đi vào bên trong công ty trong khi Anny đang loay hoay chỉnh lại đồ trước khi gặp papa. Han bước đến quầy tiếp tân làm bao nhiêu cô gái quanh đó dòm ngó khen đẹp, mắt hiện lên hình trái tim đập thình thịch. Ớn lạnh, Han cất tiếng hỏi chị ở quầy
– [ Cho em hỏi chủ tịch có đang ở trong công ty không ạ?]
Nghe giọng nói ấm áp xen phần nam tính làm bà chị không khỏi ngây người. Biết quá lố, Han ho nhẹ một cái làm chị ta giật mình rồi nói lắp bắp
– [ Em tìm chủ tịch làm gì? Có hẹn trước không?]
Đang tính trả lời thì Han thấy Anny chạy tới mỉm cười ôn nhu nói
– Anny bên này
Anny nghe thấy giọng Han mới mỉm cười bước tới nắm cánh tay cậu lôi đi tiến về phía cầu thang giành cho những người chức vụ cao trong công ty
– [ Khoan đã em ơi!! Em có hẹn trước không? ] – bà tiếp tân chạy theo chặn lại. Đôi mắt liếc xéo Anny hiện lên tia ghen ghét
– [ Với chức vụ của em. Không cần hẹn em vẫn có thể bước vào kể cả khi chủ tịch đang họp ] – Anny lạnh nhạt nhếch môi khinh bỉ
– [ Thật xin lỗi. Chủ tịch đang họp. Miễn làm phiền ] – bả không thèm để ý lời Anny. Nhìn Han cười
– [ Tôi không quan tâm ] – Anny nói
– [ Hừ. Ở đây là công ty. Một công ty lớn, không phải chỗ cho con nít ở đây chơi ] – bà cô ở quầy tiếp tân lên tiếng
– [ không nói nhiều nữa. Đưa tôi đi gặp chủ tịch ] – Anny không muốn dây dưa
– [ hừ, cô là gì của chủ tịch mà đòi gặp. Đi về nhà mà chơi ] – Bả vẫn õng ẹo trước mặt Han nhưng thay đổi 180 độ trước Anny
– [ Cô… Vậy tôi đợi ở đây. Khi nào xong nói tôi ] – Anny ngồi xuống ghế hàng chờ
10 phút sau. Một vị tiểu thư khoảng chừng 17 tuổi bước vào..
– [ Kính chào tiểu thư Jenny ] – cô tiếp tân cúi chào vị tiểu thư tên Jenny
– [ Tôi muốn gặp chủ tịch thông báo tình hình ở Sing ] – Jenny lên tiếng
– [ Chủ tịch đang trên phòng. Mời tểu thư ] cô tiếp tân lễ phép
– [ Này cô kia!!! Tôi đợi ở đây trước. Tại sao không cho tôi lên gặp!!! ] – Anny hét lên
– [ Hử.. Tuổi cô mà đòi gặp chủ tịch.. Nực cười.. ] – Jenny liếc đánh giá Anny một hồi
– [ *Chát* Láo toét ] – Anny tặng cho nhỏ một cái bạt tai. 5 ngón tay in trên mặt nhỏ đỏ lựng. Cả cái phòng im 5 giây rồi bắt đầu hỗn loạn.
– [ Mày.. Tao nói cho mày biết. Tao là hôn phu của giám đốc bộ phận kinh doanh Danny đây!!!! khốn kiếp! ] – Jenny hùng hồn mắng lại, giơ tay tát Anny. Nhưng bàn tay đã dừng lại trên không trung
– [ Cô đụng vào hôn phu của tôi. Gia đình của cô kể cả cái thằng Danny biến mất khỏi thế giới này ] – Han nắm lấy cánh tay Jenny, gằn mạnh từng chữ. 4 người nhìn nhau, trên mắt hiện lên những tia lửa điện
– [ chào giám đốc ]
– [ chào giám đốc ]
– [ chào giám đốc ]
Mọi người cúi đầu chào vị giám đốc đang đi đến. Còn vi giám đốc kia đi như chạy, khuôn mặt lạnh lẽo mọi ngày thay thế vào đó là khuôn mặt chực nước mắt hoảng sợ như sắp sửa tận thế
– [ Tiểu thưưưưưưưưư!! Người về đây khi nào?? Sao không nói tôi đi đón?? Người có khoẻ không?? Người như thế nào rồi?? Sao gầy đi quá vậy tiểu thư?? Tiểu thư gặp chủ tịch chưa?? Tiểu thư bên đó thế nào?? Sống có tốt không?? Tiểu thư bla..bla.. ] – nguyên một tràng câu hỏi đập vào mặt Anny
– [ Rồi dừng lại được rồi chú Bob. Đưa tôi đi gặp chủ tịch. Đôi co nãy giờ mỏi chân quá ] – Anny đưa tay chắn trước mặt mình
– [ Cô kia! Thấy tiểu thư sao không chào. Còn bắt tiểu thư ở dưới đây đợi là sao?? ] – cái người giám đốc tên Bob chỉ tay mắng cô tiếp tân. Thấy Jenny thì gật đầu một cái.
– [ Dạ.. Ý giám đốc là tiểu thư.. Là sao ạ? ] – cô tiếp tân run rẩy hỏi lại
– [ Trời đất!! Đã để tiểu thư thấy cảnh xấu hổ ] – Bob quay đầu xin lỗi Anny và quay đầu lại nói to cho mọi người biết
– [ Mọi người nghe đây. Đây chính là tiểu thư Anny. Con gái độc nhất của chủ tịch. Sau này sẽ là tân chủ tịch của mọi người. Bây giờ chiếu cố cho tốt! Còn cô, cô bị đuổi việc!! ]
– [ Được rồi. Ý thức làm việc vậy là tốt. Bớt tính kiêu căng chảnh choẹ đi là được. Còn cô Jenny, cô muốn lên gặp chủ tịch với tôi?? ] – Anny liếc xéo Jenny vẫn chưa hoàn hồn
– [ A..a.. Tôi… ] – Jenny run rẩy
– [ Đi thôi. Tôi chỉ muốn đi với Anny ] – Han kéo tay Anny lôi đi
– [ Tạm biệt tiểu thư, thật xin lỗi không thể đón tiếp tiểu thư. Bây giờ tôi đang có việc gấp ạ. ] – giám đốc Bob lúng túng
– [ Chú đi đi nhanh lên. Tôi đi với cậu ấy. Tạm biệt. ] – Anny gật đầu
Khi cả ba người đi khuất, khuôn mặt Jenny đen như đít nồi nhưng nhanh chóng chuyển sang khuôn mặt vô cùng nguy hiểm “Chức vị tân chủ tịch phải thuộc về Danny của tôi, cô chờ đấy. Và cái tát này, tôi ghi nhận, không lâu đâu tôi sẽ trả lại cho cô hàng ngàn lần”