– What?? Anh chị đùa sao? Làm sao chết? – Kane điếng người khi nghe.
– Con nít con nôi. – Lucy cười cười búng trán cậu ta.
– Chị.. – đôi mắt Kane thoáng thấy sự nguy hiểm trong đôi mắt Lucy.
– Thôi vậy được rồi. Em nghe đây, nếu em không muốn nhìn chị chết, thì nhận lấy cái chức này, được chứ? – Anny hù doạ Kane.
– Cái gì? Em.. Em nhận em nhận. Chị hai đừng chết.. – Kane như con thúnhỏ, dụi đầu vào hõm vai Anny. – Vậy còn papa? Em biết ông không chịuđâu.
– Em nghĩ chị Anny của em tầm thường như vậy? Không đủ khả năng đưa em lên làm chủ tịch?- Bun cười hỏi Kane.
– .. – Kane im lặng nhìn Anny đan xoắn lọ tóc của mình.
– Đủ rồi. Em về chung cư đi. Bọn chị có việc cần giài quyết. – Anny vỗ đầu Kane rồi ngoắc cả lớp đi.
Đi ngang qua mặt Kane, Han có dừng lại, rồi nở nụ cười.
– Nghe đây nhóc, hãy bí mật đi theo anh. Nhưng nhớ trốn cho kĩ. Bởi điềunày sẽ giúp em bây giờ, giúp anh và giúp chị em sau này. – Han nói nhỏvào tai Kane.
Hơi thở lạnh lùng làm Kane tưởng như có một khối băng đang áp vào mặt. Sợ hãi lắc đầu, rồi lại gật đầu lia lịa.
– Haha, ngoan đó nhóc. Em thật nhút nhát. Khác hẳn với khuôn mặt điểntrai. Nhớ là đi trong âm thầm và đừng dắt ai theo. – Han cười lớn, xoađầu Kane rồi rời đi.
***
Khoảng 1 tiếng sau đó, tại một khu đất trống có đừng ray xe lửa.
– Chuyện gì? – Danny liếc dọc nhìn ngang một hồi rồi hỏi người con trai trước mặt mình. – Đem cả đám tới để hù doạ tao sao?
– Haha, tao đâu phải hạng người như mày. Mấy đứa kia là thích nên mới đến, không phải do tao mời. – Han cười lớn.
– Mày.. Muốn gì? – Danny hất mặt.
– Muốn cậu nói ra kế hoạch. – Anny từ đằng sau han bước ra.
– Anny? Kế hoạch?.. Kế hoạch nào kia chứ? – Danny lúng túng.
– Đừng giả ngu! Muốn hãm hại tôi sao? Cậu còn khuya mới làm được. Hahaha. Kế hoạch rất hay, đáng tiếc quá nhiều sơ hở. – Anny bật cây bút trướcngực. Tức thì trên cây bút phát ra giọng nói.
“- [Tôi là Danny. Ai vậy?]
– [Em, Jenny đây.]
– [Có chuyện gì?]
– [Anh muốn lật đổ Anny, lên làm chủ tịch không?]
– [Anh.. Ơ.. Không]
– [Dối lòng chết sớm đấy Danny. Chỉ cần anh nói thích. Em lập tức sẽ giúp đỡ anh. Em không có nhiều thời gian đâu. Anh trả lời nhanh nào.]
– [Anh.. Anh.. Không.. Anh không..]
– [Ồ.. Vậy em cúp máy..]
– [Có.. Anh muốn.. Em giúp anh như thế nào?]
– [Dễ lắm. Cô ta đang cầm một bản kế hoạch lớn của công ty. Kế hoạch nàydo cô ta đảm nhiệm. Chỉ cần anh chỉnh sửa một xíu, cũng đủ là niềm tincủa mọi người đối với cô ta dập tắt.]
– [Làm sao em biết?]
– [Em có cho người theo dõi, cứ như vậy mà làm nhé. Tạm biệt anh. Hahahahaha.]”
Anny tắt máy ghi âm.
– Thoả mãn chưa?
– Anh.. Em.. Anh không phải.. – Danny lúng túng lùi về sau vài bước.
Danny lùi 1 bước, Anny tiến 2 bước. Danny lùi 2 bước, Anny tiến 4 bước.
– Đến nước này rồi.. Hầy.. Tiếc cho anh quá. Em đang quay phim, mọi người trong công ty chắc đã biết hết – Anny bóp trán thở dài, tay chỉ vào một thằng đang Cầm máy quay
– Fuck! Đùa nhau à! Mau đưa máy quay đây! – Danny rống lên.
– Trễ rồi! – thằng đó cười nham hiểm.
– .. – Danny đang chết đứng tại chỗ. Bỗng.. – Haha, không sao.. Dù saothì cái bản kế hoạch của em anh cũng đã phá sạch.. Xem em làm sao? -Danny cười như người điên.
– Anh nghĩ đó là bản kế hoạchthật? Đó là hàng giả đấy. Bản thật em đã đưa cho papa em rồi. Haha. -Anny cũng cười lớn không kém.
– Cái…. – Danny chết lặng, loạng choạng lùi về sau vài bước, không may vấp đường ray ngã xuống.
Bỗng nhiên, ánh đèn đỏ phát sáng, một tàu lửa đi ngang qua. Máu tanh bắn đầy mặt đất. Chỉ thấy một vật thể bay vụt ra. Là não của Danny. Khi tàu lửa đi qua hẳn, chỉ thấy thân thể của Danny dẹp lép. Không thể nhận ra đâulà tay đâu là chân. Đầu bị nổ tung vì bánh xe cán qua. Đôi mắt thì dãncăng lên nổi lên những tia máu. Chân và tay nhơ nhớp toàn chất màu đỏ và đen. Vẫn chưa thoả mãn, Anny còn lấy ra một con dao, xẻ từ từng miếngthịt chưa nát của Danny. Vậy là cả đám bay vào một cái xác chết làm đồchơi, đứa thì moi ruột, đứa thì xẻ tim. Một mùi hôi dần bốc lên. Thu hút lũ quạ đậu trên dây điện.
– Chết trên đất thì nhận làm cơm cho diều quạ và xin tất thảy mọi người phỉ nhổ.
Rồi ba mươi đứa đồng lúc phun một bãi nước bọt vào đống nhùi. Ken cầm mộtcây gỗ dài khuấy đống đấy lên trông rất tởm, cất vào một cái hộp đem đichôn dưới gốc cây cột điện
– Ngươi ở đây thì suốt đời suốt kiếp chỉ bị những thứ dơ bẩn dáng xuống.
– A.. – một tiếng la nhỏ, của con gái. Rất nhỏ, chỉ có Han là nghe được.Han nghe xong thì cười. Khuôn mặt mang nụ cười ranh mãnh.
“Buổi tiệc bắt đầu rồi.”
Ở một bụi cỏ xanh nào đó, một người con trai đang run rấy, không dám nhìn vào những gì mình vừa thấy. Nhân lúc không ai để ý thì chạy vọt đi. Télên té xuống mấy lần. Lúc chạy còn khóc và rên mấy chữ “chị tôi.. Là kẻsát nhân..”
Về đến chung cư phòng 707, Kane đóng sập cửa lại, người run lẩy bẩy không thôi. Papa nhìn thấy Kane như vậy thì giật mình.
– Chuyện gì đã xảy ra ?? – Ông nhìn Kane.
– Anny.. Papa có bí mật gì dấu con không? – Kane nhìn ôn bằng ánh mắt run rẩy.
– Con nhìn như thế nào, thì chị của con như thế. Nó thay đổi rồi. Thật,ta đã muốn đưa con làm chủ tịch từ lâu, chỉ ngại nó. Không ngờ nó lạichủ động như vậy. Ta rất mừng.
– Papa đùa cái gì vậy! Anny.. Là là.. Là đang giết người đấy! – Kane trợn mắt kinh ngạc.
– Ta và mẹ con đã biết từ lâu. Thôi con dần chịu đựng đi nhé.. – ông cười khổ. – Mang hành lý vào phòng đi. Ta lên công ty. Ngày mai con sẽ làchủ tịch mới. – Nói rồi ông bước từng bước chậm rãi vào phòng.
———–
Quay lại với đám chúng nó. Có hai con người núp sau lùm cây đang quay phim lại, người nưx hỏi người nam
– Làm sao chiếc tàu hoả kia lại có thể chạy khi không có người lái?
– Xem ra không thể xem thường tên Han rồi – người nam gặm móng tay cái.
Hai nhân tố bí ẩn này là ai?
Cùng đoán xem nào. Xa tận chân trời nhưng gần ngay trước mắt.
————–
– Xin chào, tôi là Rin. Các người biết không, coment của các người chínhlà động lực viết của tôi. Coment nhiệt tình vào thì một tuần tôi sẽ raba chap /_