Tiếng đũa rơi vang lên khô khốc trong không khí. Anh Tùng và nhỏ Hân không hẹn cùng quay sang nhìn tôi bằng ánh mắt đờ đẫn như không dám tin đây là sự thật. Bản thân tôi cũng đang rơi vào trạng thái tương tự.
Cái chuyện quái quỷ gì đang xảy ra thế này? Tôi có bạn trai? Tôi có bạn trai từ bao giờ, tại sao trong khi bản thân tôi còn không biết mặt tên bạn trai mình tròn méo ra sao thì hắn lại dám mở cái mồm điêu ngoa của mình ra ăn gian nói phét như vậy?
Tôi điên tiết mà không biết nên làm gì, chỉ có thể há mồm ra mà nhìn hắn trừng trừng. Đã vậy hắn còn làm bộ như không liên quan đến mình, thản nhiên lia đũa càn quét khắp bàn ăn mặc cho ba con người còn lại đang trong trạng thái đơ toàn tập.
Cuối cùng người phá vỡ cục diện im lặng nãy giờ là nhỏ Hân, nó đột nhiên vỗ đùi đánh “đét” một cái rồi bật cười sung sướng, quay sang nhìn tôi hỏi một chập bốn năm câu hỏi mà lại toàn mấy câu linh tinh:
– Trời đất ơi chị Dương có người yêu. Đẹp trai không chị? Học giỏi không chị? Nhà giàu không chị? Hai người yêu nhau được bao lâu rồi?
Đúng lúc tôi không thể chịu đựng được nữa, chuẩn bị quay sang sạc cho nó một trận nên thân thì một giọng nói lạnh lùng đã kịp thời vang lên cắt đứt sự hào hứng của Hân:
– Hân, bớt nói nhảm đi.
Anh Tùng đã khôi phục được trạng thái của mình, quay sang lừ Hân một cái rồi trực tiếp chiếu thẳng ánh mắt lạnh lùng vào tôi. Biết không thể tránh né được nữa, tôi đành nhăn nhó nhìn anh rồi ấp úng lên tiếng:
– Thực ra thì… ừm không phải, em chỉ là… nói chung là… à, đại khái là… sự thật đó là ừm….
Cứ thế tôi ngắc ngứ cả nửa ngày với cái đại khái là nói chung là của mình đến nỗi chọc cho một người ôn hoà như anh Tùng phải nổi giận, giáng mạnh bát cơm đang cầm trên tay xuống bàn, gắt lên:
– Em còn không mau chóng giải thích cho rõ ràng thì việc nấu cơm, rửa bát, giặt quần áo, quét dọn nhà cửa trong tháng tới sẽ do em hoàn toàn phụ trách đấy.
Đúng là hình phạt dã man tàn bạo, tôi nghe mà không khỏi rét run, vội vàng lên tiếng phân bua:
– Không phải đâu anh Khùng à nhầm anh Tùng, em thề với Đức mẹ trên cao, với chúa Giêsu, với thánh Ala, với thần Zeus, thần Poseidon, thần Eros… Còn nữa, chờ tí để em đi lấy quyển Thần thoại Hy Lạp. – Tôi nói rồi định xoay đầu bỏ chạy nhưng chưa kịp thực thi hành động thì đã bị giọng nói lạnh lùng của anh Tùng đánh cho sao bay đầy đầu.
– 1… 2… – Anh Tùng chân vắt chữ ngũ, tay khoanh trước ngực, mặt lạnh như cái tủ đá. Thái độ nghiêm túc đến đáng sợ này khiến tôi hết ham đi tìm các vị thần mà vội quýnh quáng lên tiếng:
– Được rồi, được rồi, em vào trọng tâm chính ngay đây, anh chẳng có tí tế bào hài hước nào cả.
– Nói ngay đi.
– Chuyện cũng chẳng có gì. Em không hề có bạn trai, là hắn ta ăn gian nói phét thôi. – Tôi cau mày nói, tay chỉ thẳng vào cái khuôn mặt nhơn nhơn đáng ghét kia.
Phải công nhận một điều là hắn rất biết cách hưởng thụ cuộc sống. Vừa nhàn nhã húp bát canh thơm ngon, ngọt lành (thực ra thì tôi thấy nó vẫn hơi mặn), vừa xem anh em tôi “đối ẩm”, làm gì còn cái sướng nào hơn cái sướng này nữa? Đúng là đồ vô lại, vô lương tâm, tôi nguyền rủa hắn uống canh bị sặc, ăn rau bị hóc.
Hắn đón nhận cái nhìn hằn học cùng ngón tay trỏ không mấy thiện ý của tôi bằng một nụ cười tỏa nắng để lộ ra hàm răng đều tăm tắp.
– Hắn ta? Ăn gian nói phét? – Nhân vật gây ra chuyện lúc này mới lên tiếng, lại còn bằng một chất giọng cực kỳ ngọt ngào nữa chứ, đúng là lừa tình “level max”.
– Đúng vậy! – Tôi gật đầu chắc nịch rồi hếch mặt lên trần. Đùa à, Nguyễn Ánh Dương tôi đây, đầu đội trần, chân đạp tông sao phải sợ bố con thằng nào.
– À, giỏi. Thế lúc đi học về là ai chở em? – Hắn khẽ mỉm cười, lông mày hơi nhướn lên.
– Chở… chở về? Ai cơ, làm gì có chuyện đấy. Nói cái gì lung tung chả hiểu. – Tôi ngơ ngác hỏi lại, vờ gãi đầu gãi tai, mắt chớp chớp mồm đớp đớp liên hồi.
Đáp lại tôi là một tràng cười lớn sảng khoái.
– Ha ha, Dương cô nương à, mắt anh trái phải đều 10/10 hết đấy, anh nhìn rõ cảnh em loi choi nhảy xuống khỏi yên xe còn phủi mông vài cái rồi mới đi vào, hình ảnh cực kỳ rõ nét nhé!
Nghe đến đây, tôi nhảy dựng người lên, trợn mắt phản bác:
– Này anh điêu nó vừa vừa thôi, ai phủi mông bao giờ, hành động đó gọi là chỉnh trang lại quần áo. Sao lại có người học dốt Văn thế nhỉ.
– Đấy, em tự nhận rồi nhé, còn dám nói không có ai đưa về? – Hắn khẽ mỉm cười, môi vẽ thành một đường cong hoàn hảo, nhìn ngứa mắt không chịu được.
Tôi giật mình, chết điếng cả người, mồm há ra rồi lại ngậm vào. Chối đi chối lại rốt cuộc vẫn bị hắn lừa vào tròng, biết không thể quanh co được nữa, tôi đành vờ gãi đầu, cười cười đáp:
– A A À, nhớ rồi. Đúng là lúc đi học về em có nhờ thằng bạn đưa về, không biết tại sao lúc nãy lại quên mất hơ hơ. Dạo này trí nhớ kém tệ cơ.
– Bạn ư? Thế sao lúc anh hỏi thằng đó là ai em lại bảo là bạn trai em?
Tên cáo gian ác tiếp tục dồn tôi vào góc tường, thích thú khi thấy tôi mặt mũi biến sắc, nói dối quanh co, trên môi hắn vẫn là nụ cười nhơn nhơn đáng ghét. Không hiểu sao tôi thấy hắn có vẻ đang rất vui. Cái sự nghiệp truy vấn dồn ép tôi khiến hắn hạnh phúc đến thế sao?
Nghĩ đến đây tôi chợt thấy rùng mình, biến thái, đích thực là tên biến thái.
– Này, nói gì đi chứ. – Thấy tôi hồi lâu không lên tiếng, hắn bèn huơ huơ tay trước mắt tôi, gắt lên.
– Nói gì bây giờ? – Tôi khẽ cau mày, thờ ơ hỏi. – Nói rằng anh chẳng có tí thông minh, tí tinh tế nào của một người đàn ông à? Em chỉ đùa thôi, nếu cậu ta là bạn trai em thật thì có cho cả đống tiền em cũng chẳng nói cho anh biết đâu.
Trong không khí chợt vang lên tiếng thở ra khe khẽ. Một giọng nói nhẹ nhàng bất chợt vang lên:
– Vậy là người đưa em về không phải bạn trai em?
Người vừa lên tiếng là anh Tùng. Khuôn mặt anh đã dịu lại, giọng nói cũng trở nên nhẹ nhàng hơn. Có vẻ như anh đã hết giận rồi. Tôi nghĩ rồi ra sức gật đầu lia lịa, tay phe phẩy, miệng cười toe toét:
– Vâng, em ngoan lắm, làm gì mà đã có bạn trai.
– Vậy là em có người đưa về? – Vẫn rất nhẹ nhàng và tình cảm.
– Em… ơ…
– Vậy là em không phải đi bộ?
– Em, không phải…
– Vậy là em nói dối anh. Giỏi lắm! – Anh Tùng khẽ gằn giọng, kết thúc bằng một câu “khen ngợi” ngắn gọn.
Tôi cúi gằm mặt xuống, lại nhớ đến ban nãy ở trong nhà bếp, nói dối liên thiên với anh mà tự thấy xấu hổ vô cùng.
– Muốn anh phạt em thế nào đây Dương? – Anh Tùng ôm trán, lắc đầu hỏi tôi.
– Em sẽ quét nhà trong một tháng. – Tôi nhanh nhảu đề nghị.
– Không, anh không thể để con Rô bị em dùng chổi đuổi trong vòng một tháng được. – Anh Tùng lắc đầu, dứt khoát nói.
– Thế thì em sẽ rửa bát vậy. – Tôi làm ra vẻ rầu rĩ nói.
– Bát nhà mình không nhiều như thế đâu.
– Giặt quần áo thì sao? – Tôi tiếp tục gợi ý.
– Máy giặt vừa mới được sửa, anh không muốn tốn tiền sửa nữa.
– Em sẽ giặt tay vậy. – Tôi xị mặt xuống.
– Thôi đi cô nương, em định biến quần áo nhà mình thành rẻ rách hết à? – Anh Tùng làm bộ chán nản nói.
Cái kiểu đâu cứ xúc xiểng anh em thế nhỉ? Tôi khẽ lườm anh Tùng một cái rồi cau có gắt lên:
– Thế thì em phải làm gì?
– Không cần làm gì cả nhưng tiền tiêu vặt tháng tới của em sẽ được xung vào công quỹ. – Anh Tùng đưa kết luận.
Nghe đến đây, tôi gần như không tự chủ được mà nhảy dựng lên, nhìn anh Tùng bằng ánh mắt hoảng hốt:
– Không thể nào, anh định làm gì với nguồn sống của em?
– Số tiền đó sẽ được dùng để mua một số vật dụng chung cho nhà mình.
– Như thế là không công bằng, như thế là vô nhân đạo, là tư bản, là bóc lột tiền tài của dân. Em không đồng ý. – Tôi rất không khách khí mà đập bàn nêu ý kiến.
– Không công bằng ở chỗ nào? – Đáp lại thái độ hùng hổ của tôi, anh Tùng vẫn rất nhẹ nhàng và tình cảm.
– Thì… biết là em có lỗi nhưng không thể phạt bằng cách ấy được. Dùng tiền tiêu vặt của em để mua vật dụng chung thì anh và Hân lợi quá còn gì. Giống như hai người đang tận hưởng sung sướng trên sự đói khát của em vậy. – Tôi cau có đưa ra lý luận của mình.
Anh Tùng nhìn khuôn mặt nhăn nhó của tôi, khẽ mỉm cười, tay gõ nhịp xuống mặt bàn rồi từ tốn nói:
– Có cần anh liệt kê những vật dụng chung cần mua không? Đảm bảo em sẽ thấy hình phạt này cực kỳ công bằng.
– Anh liệt kê đi, làm gì có hai chữ công bằng trong chuyện này chứ. – Tôi làu bàu.
– Ừm, tốt. Thứ nhất, cái chổi chít quét nhà. Hôm nọ em nô với con Rô, giờ chỉ còn lại thân chổi thôi, có cần lấy ra cho em xem không?
– Ơ, cái đấy…
– Thứ hai, cái bát nhựa cho Rô ăn. Mấy ngày trước em đi học muộn, dắt xe vội nghiến qua, nát bét rồi. Tang chứng vật chứng vẫn ở ngoài sân kia.
– Tại… em vội quá.
– Thứ ba, cái quạt cây hoa phượng, điện cơ 91, chạy tốt như thế, em chùm vỏ chăn vào đầu quạt, chơi trò hang động, rồi thì lỡ chân đạp khiến đầu quạt một nơi, thân quạt một nẻo. Hiện vật vẫn còn trên phòng em đấy.
– Em lỡ chân chứ bộ.
– Còn cả cái nồi kho thịt, hôm qua trong lúc nấu cơm, em mải xem tivi nên làm cháy nữa. Đấy là anh còn chưa tính chỗ đũa bị em đem ra chơi chuyền và mấy cái bát ăn cơm bị vỡ. – Anh Tùng nói với vẻ mặt không thể chán nản hơn.
– Chỗ đũa kia có làm sao đâu. – Tôi vẫn còn cố cãi.
– Ai bảo không sao, em chơi xong không cất đi bây giờ thành đồ chơi của con Rô rồi.
Anh Tùng vừa dứt lời thì hai con người đang cố nhịn cười từ nãy đến giờ cuối cùng cũng không chịu đựng được nữa, phá lên cười như điên như dại. Nhỏ Hân biết ý chỉ che miệng khúc khích cười còn tên hàng xóm mắc dịch Nguyễn Thành Đông thì không nể nang ai cả, cứ gục đầu xuống bàn và cười như nắc nẻ.
Tôi ngượng chín cả người chỉ còn biết cúi gằm mặt xuống. Anh Tùng nhìn tôi, khẽ mỉm cười hỏi:
– Thế nào, em còn thấy không công bằng nữa không?
– Hừm. – Tôi ngoảnh mặt sang hướng khác, không đáp.
– Dỗi cái gì, hình phạt nhẹ nhất dành cho em rồi đấy. Bây giờ thì rửa bát đi, làm cẩn thận đừng đánh vỡ cái gì đấy. – Anh Tùng vỗ vỗ đầu tôi, rồi đút tay vào túi quần đi lên tầng.
Tôi lườm theo bóng anh rồi vội vã chạy đến bên nhỏ Hân, kéo kéo tay nó cầu cạnh:
– Hân ơi, Hân à, tháng tới mày phải cứu chị, nếu không chị sẽ chết đói đấy hu hu.
– Em…
– Hân, lên đây anh kiểm tra Toán của em một chút.
Tiếng anh Tùng vọng xuống từ tầng hai đã cắt đứt nguồn viện trợ cuối cùng của tôi. Nhỏ Hân còn thảm hơn, nó nặng nề đứng dậy, lê từng bước lên tầng mà cái mặt thì sầu như đi đưa đám. Kể ra tôi vẫn còn may mắn chán vì anh Tùng học Văn cũng không giỏi lắm.
Tôi gật gù nghĩ rồi thầm thở phào một hơi, chợt giật mình khi nghe thấy tiếng cười khẽ vang lên bên cạnh.
– Đáng đời. – Thành Đông khẽ nhếch mép, nhìn tôi cười cực kỳ sung sướng.
Nhìn thấy nụ cười đểu cáng của hắn, tôi cáu tiết gắt lên:
– Tất cả đều tại anh mà ra, thế mà còn ngồi đây cười. Anh là cái đồ… đồ đồ vô lại, vô lương tâm, xấu xa, đểu cáng, vân vân và mây mây.
– Ô hay, sao mắng anh. Tại em nói dối đấy chứ. – Hắn tròn mắt, ngơ ngác nhìn tôi.
– Đấy không phải nói dối mà là nói đùa, anh không phân biệt được à? – Tôi cau có bặm môi.
– Không khác nhau là mấy. Nhưng mà, anh ghét nhất việc em đem chuyện yêu đương ra để đùa. Không thú vị chút nào, lần sau tốt nhất đừng như thế.
Thái độ nghiêm túc cộng với giọng nói hơi lạnh lùng của hắn khiến tôi có chút giật mình, bất giác ngẩn người ra. Nhìn thấy sự ngơ ngác trên khuôn mặt tôi, hắn khẽ cúi đầu, mỉm cười rồi đứng dậy, nói nhỏ:
– Ừm, nói chung không có người yêu là tốt.
– Tốt ư? Tốt chỗ nào? – Tôi hỏi lại trong vô thức, đột nhiên thấy cả người nóng ran.
– Quá tốt ấy chứ, anh đang định làm lễ cầu kinh, khấn trời, khấn phật phù hộ cho cậu bạn kia của em. May mà cậu ta không sa vào hố quỷ. Ha ha ha.
Hắn chớp mắt một cái rồi bật cười sảng khoái, sau đó đút tay vào túi quần, đủng đỉnh bước ra ngoài, còn huýt sáo ầm ĩ xem chừng vui vẻ lắm.
– Đồ đáng ghét! – Tôi nắm chặt tay lại, gào lên tức tối, phải cố gắng lắm mới có thể kiềm chế không ném hết chỗ bát đĩa trên bàn vào người hắn.
Tôi ghét hắn, thật sự vô cùng và cực kì ghét hắn.