Sáng sớm tinh mơ khi mà con gà trống đã cất tiếng gáy ò ó o của mình được một lúc lâu, tôi mới lò dò đi xuống nhà bếp, một tay che cái ngáp dài, một tay xách ba lô con cóc.
Trên bàn ăn anh Tùng đã mũ áo chỉnh tề, đang nhàn nhã nhai nốt cọng mì tôm trong bát. Nhìn thấy tôi, anh khẽ nhăn mày nói:
– Mới sáng sớm mà làm bộ dạng gì kia cô nương? Em đã rửa mặt chưa thế?
– Vì sáng sớm nên em mới có bộ dạng này đấy. Mà em thề với anh là em đã rửa mặt trên dưới mười lần rồi mà mí mắt vẫn cứ cụp xuống mới bực cơ. – Tôi dụi dụi mắt, làu bàu.
– Thôi đi, anh hãi cái màn thề thốt của em lắm rồi. Nhanh ăn sáng rồi còn đi học. – Anh Tùng nói rồi chỉ vào gói mỳ tôm vẫn chưa bóc vỏ bên cạnh.
– Không phải chứ, chỉ là vài động tác nho nhỏ thôi mà sao anh không pha mì luôn cho em. – Tôi dùng đũa chọc chọc vào gói mì, ai oán liếc nhìn anh Tùng.
– Chỉ là vài động tác nho nhỏ thôi sao em không tự làm? Pha mì đi rồi còn ăn, lười quá hóa đần đấy. – Anh Tùng nói rồi đứng dậy, cầm bát mì chỉ còn lõng bõng nước đi ra bồn rửa bát.
Tôi khẽ bĩu môi, tay bóc gói mì tôm, miệng lẩm bẩm:
– Em vốn đần rồi, có đần thêm tý nữa cũng chẳng sao.
– Nói gì thế? – Anh Tùng đang rửa bát vội quay phắt lại nhìn tôi, nheo mắt hỏi.
– Dạ không. Em có nói gì đâu. – Tôi chơm chớp mắt, lắc đầu chối ngay tắp lự.
Anh Tùng khẽ nhíu mày một cái rồi lại quay về với cái bồn rửa bát. Hú hồn, anh Tùng ghét nhất là những người không có chí tiến thủ, để anh nghe được câu vừa rồi chắc chắn sẽ bị lườm cho đến chết. Đúng là một lão già khó tính.
Tôi nghĩ rồi khẽ lè lưỡi, nhanh tay đổ nước sôi vào bát mì.
Đang nhồm nhoàm nhai mì tôi chợt ngơ ngác nhận ra từ sáng đến giờ không thấy nhỏ Hân đâu. Nghĩ đến đây, tôi bèn ngước mắt lên, nhìn anh Tùng hỏi:
– Ủa, nhỏ Hân đâu anh?
– Nó sang nhà thằng Đông để đi học rồi. – Anh Tùng đáp gọn ghẽ.
– Đi học thì đến trường chứ sang nhà tên đó làm gì, kì cục. – Tôi nhíu mày thắc mắc.
– Đừng nói là em không nhớ xe mình bị hỏng đấy nhé. Hân nó sang nhà thằng Đông để đi nhờ xe, không lẽ em định bắt anh chở cả hai đứa? – Anh Tùng đi đến bên bàn ăn, cốc đầu tôi một cái rõ đau.
– À, ra vậy. – Tôi vừa xoa xoa đầu vừa gật gù.
Anh Tùng nói tôi mới nhớ ra. Vì con xe chiến mã của tôi vẫn đang ngự ở quán sửa xe “Tư Phệ” nên trong nhà chỉ còn độc con châu chấu đen của anh Tùng. Còn nhỏ Hân, đừng ai vội thắc mắc tại sao nó không có xe, bởi vì một sự thật vô cùng khó tin lại đang xảy ra ở đây, đó là con nhỏ không biết đi xe đạp mặc dù nếu tính cả tuổi mụ thì nó đã bước sang tuổi 16. (Gào)
Cũng may nhóc Khôi đã được gửi cho ông bà nội từ đầu tuần chứ không thì lấy đâu ra xe thồ cả bốn con quỷ.
– Thế hôm nay anh chở em đi học à? – Tôi hớn hở hỏi.
– Dĩ nhiên rồi, đồ ngốc. Nhưng cần đính chính lại người chở là em, chứ không phải anh. – Anh Tùng khẽ mỉm cười nói.
– Tại sao? – Tôi nhảy dựng lên. – Anh không thể thiếu tinh tế, thiếu lãng mạn, thiếu ga lăng như thế được. Anh sẽ bị ế vợ cho coi.
– Mấy thứ tinh tế, lãng mạn và ga lăng ấy không dùng với em được. Phí phạm. Thôi ăn mì đi, nói nhiều quá. – Anh Tùng tủm tỉm cười, tay chỉ vào bát mì rồi thong thả đi ra ngoài.
– Anh Tùng!
Cuối cùng người chở vẫn là anh Tùng. Sau khi nhận được lệnh, tôi hớn hở trèo lên xe, rút headphone đeo vào tai rồi bật nhạc. Xe của anh Tùng có gắn đệm ở yên xe, ngồi êm mông vô cùng. Đúng là một sự hưởng thụ tuyệt vời.
Khi chiếc xe đã bon bon đi được một đoạn, tôi bèn tháo một bên tai nghe đưa cho anh Tùng:
– Anh, nghe này.
– Thôi, anh đang lái xe. Có muốn xuống cống không mà dụ dỗ. – Anh Tùng khẽ lắc đầu nói.
– Khiếp, có nghe nhạc thôi mà cũng xuống cống, anh định làm thanh niên nghiêm túc thế kỷ 21 đấy à? – Tôi khẽ bĩu môi rồi giật giật vạt áo anh nài nỉ. – Thôi nghe đi mà, anh với em mỗi người nghe một tai nó mới lãng mạn. Nghe đi, em mới tải mấy bài hay lắm.
Cuối cùng không chịu được sức ép của tôi, anh Tùng đành đưa tai nghe còn lại lên tai rồi thở dài nói:
– Đến chịu em rồi.
– Anh với em, trai tài gái sắc, xuất hiện trong khung cảnh lãng mạn như thế này, biết đâu lại có nhiếp ảnh gia nào chộp được, mai lên trang bìa báo ấy chứ hô hô. – Tôi rất không biết xấu hổ, che miệng cười khả ố.
– Dương à, cuối cùng anh cũng thấy được tác dụng của việc em uống sữa nhiều rồi. Sức hoang tưởng ngày càng lớn mạnh. Chẹp! – Anh Tùng lắc đầu, phì cười.
– Kệ em, ối người muốn còn không có. – Tôi bĩu môi, thụi cho anh Tùng một đấm.
Một lúc sau…
– Dương, em có thể đổi bài hát được không. Những gì anh nghe được nãy giờ là một đàn quạ đánh chửi nhau. – Anh Tùng nói rồi đưa tay lên kéo cái tai nghe ra khỏi tai.
– Đó là nhạc rock, là nghệ thuật, anh chẳng biết thưởng thức âm nhạc gì cả. – Tôi làu bàu trách cứ nhưng vẫn đổi sang một bài nhạc Việt vui nhộn.
Một lúc sau…
– Dương, em đổi sang nhạc nước ngoài đi. Những gì anh nghe được nãy giờ là tiếng hát theo eo éo như chim lợn của em. – Anh Tùng xúc xiểng tôi không thương tiếc.
– Đó là giọng hát thiên thần, chim sơn ca thánh thót. Anh là cái đồ ông già khó tính. – Tôi cáu tiết gắt lên.
Nhưng cuối cùng tôi vẫn nghe theo anh Tùng, chuyển sang một bài hát tiếng Trung êm ái da diết, nghe mà muốn nức nở. Hình như là nhạc phim Bộ bộ kinh tâm.
Lại một lúc sau.
– Này, không phải bài hát cảm động quá, em khóc rồi đấy chứ? Sao anh thấy lưng ươn ướt. – Anh Tùng phì cười hỏi tôi.
– Anh Tùng…
– Gì thế?
– Em xin lỗi. Híc, em thề là em chỉ đang cố tìm mẩu khăn giấy trong cặp thôi. Em thề là em không cố ý quẹt tay vào áo anh. Em…
– Đó là cái gì thế? – Anh Tùng run rẩy hỏi, cả chiếc xe như đang rung lên ầm ầm theo cơ thể anh ấy.
– Em xin lỗi, chỉ là một tý nước mũi thôi mà. – Tôi ôm đầu, rất thành thật thừa nhận.
– DƯƠNG!
—
Ôm cái đầu vừa bị anh Tùng cốc cho gần lủng, tôi hung hăng đạp cửa xông vào lớp. Vừa thấy cái mặt tôi xuất hiện là cả chợ à nhầm cả lớp đột nhiên im bặt. Đồ ăn trên tay đứa nào đứa nấy rơi độp xuống đất. Má ơi, chúng nó có cần ngạc nhiên đến thế không?
Thằng Đức “đực” là đứa phản ứng đầu tiên với sự kiện “tôi xuất hiện”, nó vội vã đứng dậy, làm bộ vơ cái cặp trên bàn, khoát khoát tay với cả lớp rồi gào lên:
– Chào cả nhà em về đây, hôm nay cái Dương đi sớm 15 phút, tí thể nào cũng có bão giật cấp 12 cho xem, không khéo còn có tuyết rơi ấy chứ!
Đáp lại nó là một tràng cười lớn hưởng ứng của cả lớp. Bọn này, chỉ được cái nói xấu bạn bè là không ai bằng. Tôi cau có nghĩ thầm rồi phăng phăng đi xuống chỗ thằng Đức ngồi, kiễng chân nắm lấy tai nó xoắn một vòng 360 độ, nghiến răng nghiến lợi nói:
– Này thì bão này.
– AAA UUU…
– Này thì tuyết này. – Tôi xoắn thêm một vòng nữa cho hả giận.
– A A Á… đau quá, chị Dương ơi tha cho em.
Trước thái độ thành khẩn đáng thương của nó, tôi mới hài lòng thả tay ra, tạm dừng việc hành hạ cái tai đã đỏ lên như tôm luộc của nó.
– Dã man, tàn bạo, đáng ghét. Vợ ơi, nó đánh chồng này. – Sau khi tuôn một loạt những mỹ từ hay ho dành cho tôi, nó giở trò bám váy vợ, quay sang nhỏ Lương ăn vạ.
Nhỏ Lương nhìn thằng Đức với ánh mắt “cứ để nó cho vợ” rồi quay sang tôi, cau mày trách cứ:
– Dương, tại sao mày lại làm như vậy?
– Làm… làm gì cơ? – Tôi hơi chột dạ, lắp bắp hỏi lại. Chết mồ, chẳng lẽ bọn này định song kiếm hợp bích hại tôi? Gay rồi đây.
– Sao mày lại véo có một bên tai như thế? Đã véo thì véo cả hai tai chứ. Mày làm thế nhỡ tai chồng tao vẹo một bên thì sao? – Nhỏ Lương chống nạnh, hất mặt lên hỏi tôi.
Nghe nó nói xong, tôi suýt sặc, không nhịn được ôm bụng cười ngặt nghẽo. Nhỏ Lương nháy mắt với tôi một cái rồi quay sang thằng Đức cười tình, đổi giọng ngọt ngào:
– Tai vẹo thì mất vẻ đẹp trai, men lì chồng nhỉ? Hay để vợ bảo cái Dương véo nốt bên kia nữa nhé!
Thằng Đức hãi, vội vã đưa tay lên giữ cái tai còn lại rồi lắc đầu lia lịa nói với vẻ hãi hùng:
– Thôi khỏi, véo một bên là đủ rồi, thêm phát nữa để mà thăng thiên à?
Nhìn nó ôm tai như thiếu nữ nhà lành, tôi và nhỏ Lương không hẹn cùng bật cười khúc khích.
– Mà này, sao hôm nay mày đi sớm thế, đến trước giờ truy bài luôn, không phải bão thật đấy chứ? – Nhỏ Lương nói rồi giữ tay tôi lại để tám chuyện thêm chút nữa.
– Ai bảo. – Tôi nguýt nó một cái dài rồi cười cười nói thêm. – Tại hôm qua lúc đi học về tao thấy chồng mày đái đường nên hôm nay mới phải chạy đến lớp sớm để thông báo. Đấy tí quên, chốc phải lên phòng phát thanh của trường đưa cái phóng sự: “Nam sinh Đ của lớp 10 Lý đái đường vô tội vạ” mới được, khổ ghê cơ. Ha ha.
Tôi nói xong thì cả hai cùng ôm bụng cười ngặt nghẽo, cười to đến nỗi khiến thằng Đức tức giận, mặt đỏ lựng lên như mâm xôi gấc. Nó đập bàn rầm rầm rồi đuổi tôi không thương tiếc:
– Cái Dương mày còn không mau về chỗ, la cà ở đây làm gì. Toàn tám nhảm.
Xong, nó quay sang nhỏ Lương, hất mặt đầy hách dịch:
– Láo nhỉ, dám đem chồng ra cười cợt. Đã thế tối về ông cho nằm gầm giường.
Thằng Đức đúng là ngứa mồm quá hóa ngu rồi, thể nào cũng bị cái Lương róc da, xẻ thịt, rút gân cho xem. Tôi nghĩ rồi lè lưỡi, không muốn xem cảnh bảo lực gia đình nên lò dò xách ba lô đi về chỗ. Ở đằng sau còn vọng lên những âm thanh kinh dị:
_ BINH… BỐP… RẦM…
– Ai ui đau quá!
– Ông à, ông với ai? Chết này, chết này…
Tôi nghe mà rùng cả mình, ba chân bốn cẳng chạy về chỗ ngồi của mình, chiếc bàn dài ở phía cuối lớp nằm ngay cạnh cửa sổ. Nhìn ra ngoài sẽ thấy sân trường nhộn nhịp, những hàng hoa sữa chạy dọc vỉa hè, hồ sen êm ả xanh trong trước cổng, cảnh đường xá tấp nập, người người qua lại nhộn nhịp. Một vị trí lý tưởng cho việc ngủ, ăn, chơi và làm thơ. Chả thế mà hết học kì một, tôi đã phải chạy theo năn nỉ thầy Thăng từ tầng một đến tầng ba mới kiếm được chỗ này đấy.
Tôi ngồi cùng với Phong và Băng, bên trên là nhỏ Phương ú, thằng Hiệp hấp và thằng Cương cùi. Hai bàn vừa hay tạo thành một xóm chợ ồn ào. Ngoại trừ Phong và Băng, ở đây toàn mấy đứa lắm mồm.
Xem ra hôm nay tôi được dịp lên mặt với cả bọn rồi. Vì trong xóm ngoài Phong ra chưa có đứa nào ló mặt đến cả.
Tôi nghĩ rồi cười toe toét lách qua Phong để đi vào trong. Thấy tôi, Phong bèn bỏ tai nghe ra khỏi tai, khẽ nhíu mày, nhàn nhạt hỏi:
– Đến sớm?
– Ừm, hôm nay đi với một ông cụ non, thanh niêm nghiêm túc còn sót lại của thế kỉ 21, không sớm mới lạ. – Tôi cau có nói, thầm cầu cho anh Tùng bị hắt xì liên tục.
– Ai vậy? – Phong tiếp tục với loại câu hỏi hai từ của cậu ta. Thật là khó ưa, dù vậy tôi vẫn vui vẻ trả lời:
– Một người khá nổi tiếng hiu hiu. – Tôi cười với vẻ mập mờ.
Nhìn nụ cười của tôi, Phong khẽ nhíu mày, đang dựa lưng vào tường cậu ta bỗng ngồi thẳng dậy, nhìn tôi chăm chú:
– Hẹn hò?
Nghe câu hỏi cùng thái độ có phần nghiêm trọng của Phong, tôi bật cười to, búng trán Phong một cái rồi nói:
– Ừm, nhưng là hẹn hò với anh trai. Xem cậu kìa, sợ tôi có bạn trai thế à? Yên tâm đi dù có yêu ai tôi cũng sẽ không quên cậu đâu hì hì.
Phong hất tay tôi ra rồi lại dựa lưng vào tường, nhét headphone vào tai, lạnh lùng nói:
– Nhảm nhí.
– Cái đồ… khó ưa. – Tôi lườm Phong một cái, làu bàu mắng thầm rồi cũng lôi điện thoại ra nghịch.
Mặc dù chơi thân với Phong từ hồi cấp hai nhưng tôi phải thừa nhận rằng, ngồi với cậu ta thật sự quá nhàm chán. Nói chuyện như nói với tảng đá, nhiều lúc tức muốn hộc máu mồm. Sao cậu ta với Băng không kết thành một đôi nhỉ? Quá hợp ấy chứ.
Đang phấn khích với ý tưởng tuyệt vời này tôi chợt giật mình khi Phong đột nhiên khều nhẹ vào khuỷu tay tôi, đưa một bên tai nghe ra rồi hất mặt hỏi:
– Này, hay lắm, nghe không?
Tôi quay sang, ngạc nhiên nhìn Phong, không dám tin vào tai mình nữa. Cậu ta cũng biết dùng từ “hay lắm” ư? Không phải từ trước đến nay vốn từ của cậu ta chỉ dừng lại ở “cũng được”, “tạm”, “bình thường” thôi hay sao?
– Ha… y lắm á? – Tôi lắp bắp hỏi lại, để xác định mình không nghe nhầm.
– Ừ. – Phong gật đầu, khóe môi khẽ nhếch lên thật nhẹ.
Bài hát nào được ông thần cục đá này khen hay chắc phải đặc biệt lắm đây. Không biết là thể loại nào nhỉ? Rock, ballad, R&B, Rap hay nhạc không lời? Tò mò quá! Tôi nghĩ rồi chợt nheo mắt nhìn Phong đầy cảnh giác:
– Hay thật không đấy? Nhìn mặt cậu gian quá! Không phải định lừa tôi đấy chứ?
– Không nghe thì thôi. – Phong khẽ nhún vai, xẵng giọng rồi định đưa tai nghe lên tai. Thấy thế tôi vội giật hai cái tai nghe trên tay cậu ta ra rồi cười hì hì nói:
– Tôi nghe, tôi nghe. Làm gì mà nóng thế.
Ngay khi tôi vừa nhét tai nghe vào tai, tôi đã hiểu thế nào gọi là hối hận. Người tôi như có một luồng điện chạy dọc sống lưng. Da gà da ốc nổi lên từng mảng, tóc tai như muốn dựng ngược cả lên. Thật là một bài hát kinh khủng.
Vội vàng bỏ hai cái tai nghe ra khỏi tai rồi ném vào người Phong, tôi gần như gào lên với cậu ta:
– Đồ thần kinh, hay hay cái con khỉ.
Đáp lại sự tức giận của tôi, cậu ta chỉ khẽ cười, thản nhiên nói:
– Cây nữ tu, đỉnh cao của nghệ thuật đấy.
– Cao cao cái đầu nhà cậu ấy. Hay này thì hay này…
Vừa nói tôi vừa vớ lấy quyển sách trên bàn, đập lia lịa vào người Phong. Trước sự tấn công dồn dập của tôi, cậu ta chỉ biết vừa cười vừa đưa tay lên chống đỡ.
Trong lúc Phong và tôi còn đang “tí toét” trêu nhau thì Băng đến. Nó nhìn cả hai đứa tôi bằng con mắt lạ lẫm có phần khó hiểu. Thấy Băng, tôi bèn dừng việc trừng phạt Phong lại, mỉm cười nhìn nó nói:
– Thật là đến sớm quá đi mà, nhưng vẫn sau tao hê hê.
Băng lách qua Phong và tôi để đi vào. Vừa đặt cặp xuống bàn, nó đã quay sang tôi thắc mắc:
– Hôm nay có bão to hay sao mà mày đi sớm thế?
– Chúng mày… không còn gì sáng tạo hơn nữa à? – Tôi khẽ nhíu mày chán nản. Chẳng lẽ tôi bại hoại đến nỗi đi sớm một ngày cũng thành hiện tượng?
– Thế thì tại sao? Bình thường mày còn chẳng đi đúng giờ nữa là đến sớm. – Băng bĩu môi nói.
– Tại hôm qua xe tao đâm phải cột điện, bị hỏng ấy, mày nhớ không? Thế nên hôm nay tao mới phải đi với anh Tùng. Trời ơi, mới có 6 giờ sáng mà ổng đã lôi đầu tao dậy. Nói cái gì ơ… dậy sớm cho đẹp da, rồi thì tinh thần sảng khoái, não nhiều nếp nhăn hơn. Nhăn nhăn cái con khỉ, tao chỉ thấy hại não, ngu người đi thì có.
Tôi ba hoa chích choè một tràng khiến Băng bật cười, nó búng trán tôi nói:
– Anh mày nói đúng đấy. Dậy sớm mới khoẻ người. Lần sau mày cứ thế phát huy đi.
– Khoẻ cái gì, chẳng qua anh ấy già rồi, không ngủ được nên mới cấm tao ngủ đấy. Chứ mày nghĩ xem đi sớm được cái gì? Nằm nhà ngủ thêm tí nữa không thích thì thôi. – Tôi nguýt nó một cái dài.
– Không phải đâu. Chắc tại anh ấy làm lớp trưởng nên phải đi sớm để làm gương đấy. – Băng khẽ mỉm cười nói.
– Mày là bạn tao hay bạn anh Tùng thế? – Tôi nhăn mặt nhìn nó trách móc rồi chợt tủm tỉm cười, mắt chớp chớp liên hồi. – Mà sao mày cứ bênh anh Tùng chằm chặp thế? Không phải ấy ấy rồi đấy chứ?
– Linh tinh, ấy ấy cái gì mà ấy ấy. – Nó nói rồi đạp vào chân tôi một phát đau muốn tung gan nát phổi.
Đúng lúc ấy, bọn cái Phương, thằng Hiệp, thằng Cương cũng không hẹn cùng nhau bước vào lớp. Thể nào tôi cũng bị chúng nó đem ra công kích cho mà xem. Ôi cái số tôi, đi sớm một hôm cũng không xong.
-o0o-