Đúng hai phút sau, hắn dắt con xe đạp địa hình, lò dò đi đến chỗ tôi, cái mặt lạnh như tủ đá. Tôi khe khẽ thở phào một hơi rồi phủi mông đứng dậy, liếc mắt nhìn đồng hồ trên tay, cất giọng trêu chọc:
– Chậm mất mấy giây nha.
Hắn khẽ nhíu mày một cái rồi lạnh lùng lên tiếng:
– Lên đi rồi về.
Ô hay, hotboy với bộ mặt nhơn nhơn như con cá bơn hôm nay lại học được phong cách lạnh lùng ở đâu vậy? Tôi ngẩn người, thầm thắc mắc nhưng cũng không nói gì, chỉ khẽ bĩu môi rồi nhanh nhẹn trèo lên xe.
Xe địa hình màu đen, xịn thì xịn thật nhưng không có đệm gắn ở yên sau nên không thoải mái được như xe của anh Tùng. Tôi dịch mông qua lại, âm thầm đánh giá.
Trong lúc tôi còn chưa ngồi yên vị, hắn đã nhấn pê đan, phóng đi cái vèo. Tôi giật mình, cả người bổ ngửa ra đằng sau, tay vội vàng bám chặt vào vạt áo hắn để khỏi ngã. Hú hồn, suýt thì mặt chào đất, mông quất lên trời.
Tôi nghĩ mà không khỏi cảm thấy rùng mình, vừa đưa tay lên trấn an trái tim nhỏ bé vừa lầm bầm rủa xả cái tên đi đứng vô ý vô tứ kia. Hắn ta từ nãy đến giờ ngoài việc cun cút đạp xe ra thì chẳng nói chẳng rằng gì cả, giữ nguyên trạng thái lạnh lùng vô cảm, sườn mặt nhìn nghiêng trông như bị đóng băng, toát ra hàn khí lạnh lẽo.
Chẳng lẽ sợ tôi đi rêu rao cái biệt danh “Gái Đông” của mình cho mọi người biết nên phải cố tỏ ra lạnh lùng cho “man”. Không phải chứ, có cần ấu trĩ đến mức như vậy không?
Tôi xoa xoa cằm ngẫm nghĩ một hồi rồi gật gù đồng ý với giả thuyết vừa đưa ra, trong bụng thầm khoái trá, Nguyễn Thành Đông hắn, mặt dày như đít chảo, miệng độc như nọc rắn hổ mang cũng có lúc phải sợ cơ đấy!
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, nếu hắn cứ lạnh lùng im ỉm thế này lại hay. Trời sinh hắn ngoài khuôn mặt đẹp trai đáng chết ra, còn có một cái miệng độc địa, nói câu nào giết người câu đấy. Trời đã nắng nóng thế này, hắn mà mở mồm ra nói chuyện với tôi, chỉ sợ tôi sẽ sớm phải lên bàn thờ đếm chuối xanh và ngắm gà khỏa thân mất.
Vì thế tôi rất biết an phận, tự ép mình không được trêu chọc hắn, chỉ khẽ mủm mỉm cười, ngoan ngoãn ngồi im, nhắm mắt tận hưởng không khí cực kỳ bình yên này.
Nhưng đời vốn dĩ không như mơ, Ông trời luôn thích đi ngược lại ý muốn của con người và đó là lí do tại sao tên Ông luôn được con người nhắc đến nhiều nhất.
Đúng lúc tôi tưởng mình sẽ có thể bình yên mà về đến nhà thì hắn lại lên tiếng, vẫn là cái chất giọng ngang phè phè và cực kỳ đáng ghét ấy:
– Cười vui nhỉ, đến lớp anh thích thế à?
Ơ chết, tôi cười lớn thế sao? Tôi giật mình, chợt phát hiện ra từ nãy đến giờ mồm vẫn đang há ra cười. Vội vàng ngậm miệng lại, tôi xì một tiếng dài rồi thành thật nhận xét:
– Vui cái gì mà vui. Con trai lớp anh toàn người biến thái, em bị doạ cho gần chết.
– Ờ, không vui thế còn đến làm gì? – Hắn cười nhạt, cái giọng nhừa nhựa pha chút châm chọc khiến người nghe muốn nổi điên.
Tôi tức tối mím môi, trừng mắt với tấm lưng thon dài và ướt đẫm mồ hôi của hắn, cố ghìm giọng đến mức thấp nhất:
– Em đến tìm anh Tùng, không phải đã nói rồi sao? Mà anh bớt tự cao đi, tưởng lớp anh hay lắm đấy, bất đắc dĩ em mới phải đến thôi.
– Tìm thằng Tùng? Sao không gọi điện thoại? – Hắn khẽ nghiêng đầu, liếc nhìn tôi rồi nhíu mày hỏi.
– Điện thoại của anh ấy có liên lạc được đâu. – Tôi tỏ ra cực kì ấm ức.
Nghe tôi nói, hắn trầm ngâm một hồi rồi đột nhiên lên tiếng:
– Có biết lớp anh rất nhiều con trai không?
– Biết. – Tôi nhíu mày, đáp gọn. Tự dưng hỏi cái này làm gì, muốn khoe lớp mình có nhiều “đực rựa” à?
– Thế biết con trai lớp anh rất hám gái không? – Hắn lại tiếp tục hỏi, giọng đều đều như radio phát thanh.
– B…iết. Cái này, nghe thiên hạ đồn thế. – Tôi ngập ngừng đáp.
– Ừm, vậy em thấy mình, một đứa con gái có hay không nên đứng lấp ló ở một cái lớp, hết thảy đều là con trai mà lại toàn một lũ hám gái?
Hắn hỏi, âm điệu cực kỳ nặng nề, giọng nói thể hiện rõ sự bực bội, không phải kiểu trêu chọc như bình thường nữa mà giống như đang trách mắng tôi hơn.
Tôi nhếch môi, cảm thấy cực kỳ tức cười. Tôi vì chờ anh Tùng quá lâu cũng không liên lạc được nên mới đến lớp tìm anh ấy, định hỏi xem bao giờ thì được về, như vậy là tôi sai sao? Nghĩ đến đây, tôi không nhịn được, cao giọng nói:
– Anh đừng có vô lý. Tại sao em không thể đến lớp anh? Lớp anh là thánh địa cấm à? Xin lỗi nhé, em đây thích đến đâu thì sẽ đến đó, không đến lượt anh quản.
– Em… rốt cục là có hiểu chuyện không vậy? Chẳng lẽ em không biết, dù em chẳng có tí hấp dẫn nào, dù em chỉ là một con vịt xấu xí với màn hình phẳng LCD thì trong mắt bọn con trai lớp anh em vẫn là thiên nga vô cùng xinh đẹp. Không hiểu em nghĩ gì khi tò tò dẫn xác đến lớp anh, muốn trở thành mục tiêu săn đón của bọn con trai à?
– Anh… – Tôi tức đến nghẹn họng, cảm thấy lửa giận đang bốc lên ngùn ngụt trong người. Tại sao hắn có thể dùng những từ ngữ thậm tệ như vậy để chỉ trích tôi, trong khi tôi chẳng làm gì sai cả, thật vô lý!
– Không phải sao? Em không cảm thấy xấu hổ khi bị cả đám con trai nhòm ngó và vây quanh à? Mà không xấu hổ thì em cũng phải biết giữ thể diện cho thằng Tùng chứ. – Hắn cười nhạt, gay gắt nói thêm.
Nghe xong những lời này, tôi bất chợt lặng thinh. Lửa giận nhanh chóng bị dập tắt bởi luồng khí lạnh bao quanh người. Thì ra trong mắt hắn tôi là một đứa con gái không biết xấu hổ như vậy, thích chạy đến lớp hắn làm màu làm mè trước mặt đám con trai. Hay, cực kì hay cho cái suy nghĩ đáng chết của hắn.
Tôi cười lạnh, giọng nói phát ra cũng lạnh đến thấu xương:
– Dừng xe.
Hắn bỏ qua lời tôi nói, tiếp tục đạp xe, chỉ có im lặng và im lặng.
– Tôi bảo dừng xe. – Tôi tức đến độ thay đổi cả cách xưng hô, tay túm lấy eo hắn véo cật lực.
Hắn chắc chắn là rất đau nhưng không kêu thành tiếng chỉ nhanh nhẹn bắt lấy tay tôi, cau có gằn giọng:
– Đau đấy, đừng bướng nữa.
– Đau sao? Đau thì mau dừng xe. – Tôi trợn mắt kêu lên, tay đấm túi bụi vào lưng hắn, cho hắn đau chết luôn, ai bảo dám xỉa xói tôi.
Hắn cố gắng nhịn đau, quay lại nhíu mày khổ sở nhìn tôi:
– Dừng xe để làm gì?
– Để xuống xe chứ làm gì? Tôi không muốn ngồi xe của anh nữa, có chết cũng không muốn. – Tôi tức giận đến độ quát to lên, khiến nhiều người đi đường phải quay lại nhìn, hướng ánh mắt tò mò về phía hai chúng tôi.
– Em đừng có thích gì là làm nấy như vậy. – Hắn cũng bực bội nói.
– Được, anh không dừng phải không? Tôi nhảy.
Tôi mím môi, lạnh lùng nói rồi thèm không suy nghĩ gì cả, dùng tay đẩy mạnh, nhảy ra khỏi xe. Mặc dù tôi là đứa cực kì sợ đau nhưng quyết tâm rời khỏi xe hắn khiến tôi chẳng mảy may bận tâm đến hậu quả, cứ thế hành động trong cơn giận lên đến tột đỉnh.
Không nằm ngoài dự đoán, tôi ngã, đầu gối tiếp xúc thân mật với đường, đau muốn nhe răng, nhíu mày.
Tôi ngồi bệt trên đường, ôm cái chân đáng thương của mình, nhành mồm ra mà mếu máo, dám chắc bộ dạng hiện tại của tôi thảm thương hệt như cún con lạc chủ. Nhưng ít ra tôi còn biết giữ lại chút thể diện cho mình đó là không khóc thành tiếng.
Thành Đông vội vàng dừng xe, hắn vứt chiếc xe đạp xuống bên vệ đường kêu đánh rầm rồi chạy đến chỗ tôi. Nhìn khuôn mặt méo xẹo vì đau của tôi, hắn hốt hoảng ngồi thụp xuống, cầm chân tôi xem xét.
Nhìn vết xước đang rớm máu trên chân tôi, hắn bực bội quát to:
– Em bị điên hả? Nếu đúng lúc ấy có xe chạy đến thì phải làm sao?
Bị hắn quát, tôi trong lòng cảm thấy vô cùng tủi thân chỉ muốn khóc oà lên. Đã bị thương như vậy rồi mà hắn còn hấm hí mắng mỏ tôi. Tôi cắn môi nghĩ thầm, ấm ức sụt sà sụt sịt, hốc mắt chợt thấy cay xè hồng lên như mắt thỏ.
Thấy tôi cúi gầm mặt không nói năng gì cả, hắn ngẩn người ra trong giây lát rồi vội lay lay vai tôi, lo lắng hỏi:
– Này, em sao thế? Khóc à?
Tôi chậm chạp ngẩng đầu lên, tức tối trừng to mắt nhìn hắn, không nhịn được phun ra cái câu mà bấy lâu nay tôi vẫn “khao khát” được nói với hắn:
– Đồ chó Đông.
– Hả?
Hắn ngây người ra nhìn tôi rồi đột nhiên bật cười. Lát sau, hắn đưa tay lên che miệng ho khù khụ, nghiêm nghị nhìn tôi, nhưng ánh mắt thì không giấu được nét cười cợt:
– Em vừa nói cái gì thế?
– Anh bị điếc sao? Em bảo là đồ chó Đông, đồ Đông chó. – Tôi bực bội quát to rồi chợt mếu máo, rút chân ra khỏi tay hắn, đạp lia lịa.
– Anh là đồ đáng ghét, đồ vô lại, đồ thần kinh, đồ dở hơi… anh dám bảo em là không biết xấu hổ, mặt dày, hám trai.
– Ơ này, anh có nói thế đâu. – Hắn dở khóc dở cười nhìn tôi.
– Không nói thế nhưng ý như thế còn gì. Em sẽ không bao giờ tha thứ cho anh, anh đạp con xe chết tiệt của anh mà về đi, em tự về. – Tôi nói rồi chống tay xuống đường, lảo đảo định đứng dậy.
Thấy vậy, hắn vội vàng kéo tay tôi, giúp tôi đứng dậy rồi nhăn nhó xuống nước:
– Em đừng bướng nữa. Vừa nãy là anh hơi giận nên quá lời, anh xin lỗi, được chưa?
– Xin lỗi có thể giải quyết mọi chuyện thì còn cần tới công an làm gì? – Tôi lừ mắt, dùng tới lời thoại kinh điển trong phim.
– Thế em muốn anh phải làm sao? Được rồi, anh là đồ vô lại, đồ… ừm đồ chó Đông, được chưa? – Hắn nóng nảy gắt lên.
Tôi mặc dù muốn cười lắm nhưng vẫn cố kìm lại, cười bây giờ khác nào đồng ý tha thứ cho hắn. Tiếc quá, ước gì có cái máy ghi âm ở đây. Tôi khịt mũi nghĩ, trong lòng âm thầm tiếc nuối, ngoài mặt thì vẫn cố tỏ ra lạnh lùng:
– Anh là đồ gì em không quan tâm.
– Vậy một tháng tới anh đưa em đi học nhé! – Hắn cố chấp không cho tôi bước tiếp, nhíu mày đề nghị.
– Không cần, mai em đi lấy xe, em có chân em tự đến trường. – Tôi bĩu môi từ chối ý tốt của hắn rồi đẩy hắn ra, khập khiễng tự mình bước từng bước.
– Thôi được rồi, bây giờ em muốn ăn cái gì cũng được, anh đưa em đi. – Hắn khẽ thở dài, đưa ra thỏa thuận cuối cùng, khuôn mặt lộ ra vẻ bất đắc dĩ.
Nghe hắn nói, tôi đang khập khiễng bước đi vội vàng dừng lại, đứng bất động. Ăn – Bất cứ thứ gì – Miễn phí. Lời đề nghị quá sức hấp dẫn khiến tôi quên béng đi cơn giận ban nãy, vội vàng quay phắt người lại, nhìn hắn cười tít mắt:
– Anh trả tiền?
– Dĩ nhiên. – Hắn cau mày đáp.
– Vậy thì mau đi thôi, nhanh lên, nhanh lên không muộn. – Tôi sung sướng vẫy vẫy tay, bày ra bộ mặt cún con, nếu chân không đau có lẽ tôi đã nhảy cẫng lên rồi. Hắn gật đầu, chậm rãi đi đến chỗ tôi, mắt vẫn nhìn tôi chằm chằm.
– Anh nhìn cái gì? – Tôi cau mày.
– Nhìn bộ mặt thay đổi 180 độ của em. – Hắn vừa dựng xe lên vừa mỉa mai đáp.
– Hừ, có gì hay ho chứ? Chưa thấy người nào khoan dung độ lượng được như em à?
Tôi bĩu môi đáp rồi trèo lên xe. Thôi được, tôi thừa nhận mình không quân tử cho lắm, nhưng chẳng phải người ta vẫn nói “thời thế tạo anh hùng” sao? Mà trong cái thời đại đi đâu cũng cần tiền này thì một kẻ không xu dính túi như tôi, chỉ có thể làm tiểu nhân thôi.
– Đằng kia có hiệu thuốc, ra mua bông băng trước đã. – Hắn quay lại nhìn vào vết thương trên chân tôi, nói.
-Thôi không cần đâu, em có khăn giấy và băng cá nhân rồi, mua làm gì tốn tiền. – Tôi xua xua tay, đáp vội rồi lẩm bẩm tính toán. – Để tiền ấy lát còn ăn thêm được một tí.
– Thế vẫn phải mua ô xi già chứ, chà xuống mặt đường như thế không rửa cẩn thận nhỡ nhiễm trùng thì sao? – Hắn cau mày nói, có vẻ không hài lòng trước cái tính tuềnh toàng của tôi.
– Không sao đâu, vết thương bé tí làm sao nhiễm trùng được, em còn không lo anh lo cái gì?
Tôi xì một tiếng, qua quít đáp, lúc này trong đầu chỉ nghĩ xem lát nữa nên ăn cái gì cho ngon, còn những việc khác, tôi đã sớm ném ra đằng sau rồi.
– Được rồi, thích thì cho đau chết luôn, đúng là cái đồ bần tiện!
Hắn bực bội đáp rồi quay phắt đầu lên, nhấn mạnh pê đan phóng đi vù vù, báo hại tôi giật mình, suýt ngã lộn ngửa ra đằng sau. Ơ hay, tiết kiệm tiền cho hắn, hắn lại nổi giận với tôi, tính khí gì khó chiều hơn bà đẻ!
Tôi cùng hắn bước vào một cửa hàng đồ tây khá nổi trong thành phố. Bên trong có máy lạnh mát rượi, mùi thơm của đồ ăn thơm nức khiến bụng tôi réo ầm ầm như đang đánh trống, khua chiêng. Tôi liếm môi, nhìn ngó xung quanh một lượt rồi quay sang nhìn hắn cười đến tít cả mắt.
Sau khi đã chọn chỗ ngồi yên vị, tôi rất không khách khí cầm menu gọi bánh pizza, mì spaghetti và hai cốc matcha cỡ lớn.
Ăn uống no say xong, tôi tựa lưng vào ghế, xoa xoa cái bụng no tròn, cong môi cười cực kì thỏa mãn. Thành Đông ngồi một bên nhìn bộ dạng của tôi, tủm tỉm cười rồi chậm rãi phun ra một câu, đem tâm trạng vui vẻ của tôi nãy giờ đạp cho nát bét:
– Con Rô mà nhìn thấy cảnh em ăn chắc sẽ khóc thét vì cảm thấy hổ thẹn.
Tôi nghiến răng kèn kẹt, từ từ ngồi thẳng dậy, lừ mắt nhìn hắn, đang định buông tha cho cái túi tiền xẹp lép của hắn vậy mà hắn lại dám mở mồm ra xúc xiểng tôi, đã thế tôi cũng chẳng thèm áy náy nữa.
Tôi cay cú nghĩ thầm rồi híp mắt nhìn hắn cười tươi rói:
– Anh Đông…
– Gì? – Hắn cau mày nhìn tôi đầy cảnh giác.
– Bây giờ em muốn ăn kem. – Tôi cười ngọt ngào.
Nghe tôi nói hắn kinh ngạc kêu lên:
– Muốn ăn nữa? Không phải chứ, em xem em đã nhét bao nhiêu thứ vào bụng rồi, định làm con heo mẹ à?
– Em không biết. Tự dưng em thấy ngứa mồm, ngứa miệng muốn ăn kem. – Tôi cau mày bực bội nói.
Hắn khẽ thở dài, lắc lắc đầu chán nản rồi chẳng nói chẳng rằng cứ thế đứng dậy. Tôi tưởng hắn tiếc tiền không đồng ý bèn vội vàng nắm lấy vạt áo hắn, ngoác mồm ra ăn vạ:
– Này, này, anh định chối bỏ trách nhiệm hả?
Vừa dứt lời, hàng loạt ánh mắt đều đổ dồn về phía tôi và hắn. Tôi giật mình, ngẩn người ra trong giây lát, nghiêm túc ngẫm nghĩ lại câu nói vừa rồi của mình, chợt xấu hổ đỏ bừng cả mặt. Biết mình vạ miệng, tôi vội vàng chêm vào một câu để xoá tan hiểu lầm:
– Anh nói sẽ đưa em đi ăn bất cứ thứ gì em muốn mà, anh định không giữ lời hả?
Hắn nhìn khuôn mặt ngượng ngùng của tôi, khẽ bật cười, gõ nhẹ vào trán tôi một cái rồi nói:
– Anh có nói không đồng ý đâu. Đứng dậy đi, ra ngoài chờ, anh đi thanh toán.
Tôi gật đầu như giã tỏi rồi hớn hở phi ra ngoài. Cứ nghe cái câu “anh đi thanh toán” là lại sướng hết cả người. Trên đời này còn gì hạnh phúc hơn việc được ăn miễn phí, uống miễn phí nữa chứ hô hô hô.
…
Chúng tôi chẳng cần đi đâu xa, ngay gần đó đã có một quán kem lớn với cái tên khá lãng mạn – Mộng. Tôi vừa nhìn thấy đã thích, vội vội vàng vàng kéo tay hắn nói muốn vào. Cái quán vừa to vừa sang trọng, nhìn đã biết là kem ở đây rất đắt, quả này cho ví hắn xẹp lép như con tép luôn.
Tôi khoái trá nghĩ thầm, hớn hở theo chân hắn vào trong.
– Nghe nói quán này có kem dừa rất ngon, ăn thử đi. – Hắn tay đẩy menu, nhàn nhạt nói với tôi.
Tôi xoa xoa cằm, nghiền ngẫm cái menu một lát rồi cũng gật đầu đồng ý:
– Ừm, cũng được.
– Vậy… cho em một kem dừa. – Hắn gật đầu rồi quay ra mỉm cười, nói với người phục vụ khiến khuôn mặt chị ấy đỏ bừng lên, lúng túng đến độ không thốt nên lời chỉ có thể ngượng ngùng gật đầu rồi quay vội đi.
Lát sau, như chợt nhớ ra điều gì, hắn bèn gọi người phục vụ quay lại rồi thì thầm gì đó vào tai chị ấy. Người phục vụ khẽ gật đầu mỉm cười, ánh mắt chợt xẹt qua tôi, có chút ảm đạm.
Thầm thì bí mật cái quái gì vậy? Tôi tay nghịch hộp khăn giấy, nhíu mày thắc mắc:
– Anh nói gì với chị phục vụ vậy?
– Anh bảo người ta đem hai bông hoa ra cho anh ngắm, chứ ngồi nhìn em ăn chắc đêm anh không ngủ được mất. – Hắn híp mắt nhìn tôi cười.
Lại xúc xiểng, tôi mím môi căm tức nhìn hắn. Thôi, nhịn vậy, nhịn vậy, kẻ có tiền là kẻ có lí lẽ, vì đang ăn bằng ví tiền của hắn nên tôi tạm thời bỏ qua, không thèm chấp đấy.
Lát sau khi người phục vụ đưa kem ra tôi mới biết, chẳng phải hắn gọi hai bông hoa mà là hai cái thìa, hai cái ông hút! *Gào*
– Tại sao? – Tôi hỏi, tay run run chỉ vào quả kem dừa trên bàn.
– Tại sao cái gì? – Hắn chớp chớp mắt nhìn tôi, hỏi lại.
– Tại sao lại có hai cái thìa ở đây?
– Có gì lạ à? Hai cái, một của em, một của anh, có thừa có thiếu gì đâu? – Hắn chớp mắt, cười cực kì ngây thơ vô tội.
– Rõ ràng là gọi cho em sao bây giờ lại thành gọi cho hai người? – Tôi run rẩy hỏi.
– Có vấn đề gì sao? Anh có nói là anh không ăn đâu. – Hắn cười tủm tỉm nói.
– Nhưng…
– Nhưng nhị gì, không ăn thì thôi, đưa đây anh ăn. – Hắn nhún vai đáp rồi định giằng lấy kem. Thấy vậy tôi vội vàng giữ kem lại, nóng nảy kêu lên:
– Ăn chứ, ngu gì không ăn.
Cứ thế tôi một thìa, hắn một thìa, cùng nhau ăn món kem dừa thơm ngon, ngọt lành. Trong lúc tôi còn đang hùng hục ăn kem, chỉ sợ sơ sểnh một lát là hắn ăn hết thì ở bên cạnh chợt vang lên những lời bàn tán khó chịu của mấy cô nàng vô công rỗi nghề:
– Xem đôi kia kìa, cô gái rõ vô duyên.
– Ừm, ai đời đi ăn với bạn trai lại ăn hùng hục như trâu thế.
– Chẹp tiếc thật, anh chàng kia đẹp trai kinh khủng.
– Ai… ước gì người ăn kem dừa uyên ương với anh ấy là mình.
…
Nghe những lời bàn tán kia, tôi giật mình suýt sặc kem. Vội buông cái thìa kem ra, tôi thảng thốt ngẩng đầu lên, đập vào mắt tôi là nụ cười chói mắt của tên Thành Đông chết băm chết vằm.
Kem dừa uyên ương ư? Tôi – thế mà lại – vừa – ăn – kem – uyên ương – với – hắn ư?
Oa oa oa…