Tôi tự nhận bản thân mình chẳng có tài năng gì nổi bật, duy chỉ có biệt tài giả câm giả điếc là đã đạt đến trình độ thượng thừa.
Học tập theo tinh thần “có tài không dùng chính là ngu ngốc” của giáo sư, tiến sĩ “tự phong” Cương cùi, tôi rất tích cực sử dụng tài năng hiếm hoi kia của mình. Cũng phải nói, nhờ nó mà tôi thoát được không ít tội.
Tỷ như một tuần trước, khi nhỏ Hân ôm con Hamster yêu quý của nó, lao xuống tầng một, bù lu bù loa lên đòi tìm kẻ đã cắt trụi lông đầu của con chuột. Tôi tim không đập nhanh, chân không run rẩy, mỉm cười nói không biết rồi… chui tọt vào WC, đóng đô trong đấy cả tiếng đồng hồ. Có trời mới biết, sáng hôm ấy tôi đã lén sang phòng Hân, hăng hái dùng kéo xiên ngang bổ dọc trên đầu con hamster, còn tưởng tượng ra mình chính là cô nàng Kiri Koshiba (1) trong Beauty Pop nữa chứ.
Hay như mấy hôm trước, ông bố thân yêu của tôi gọi điện về từ một nơi xa lắc xa lơ nào đó. Sau khi đã chém gió tung cả nóc nhà, bố tôi chợt lôi chuyện học hành của tôi ra hỏi. Toán, Lý, Hoá, Sinh… bao nhiêu môn bố không hỏi lại chỉ hỏi mỗi môn Văn. Vì thế tôi “lại” đành phải áp dụng chiến thuật giả câm giả điếc. Sau ba phút im lặng, mặc cho bố alô rồi hò hét tên tôi mỏi mồm, cuối cùng tôi cũng ê a lên tiếng:
– Con xin lỗi, con bận… đập con muỗi.
– Thế à? Muỗi chết chưa con?
– Dạ rồi ạ.
– Ừm thế môn Văn…
– À đúng rồi, con mèo nhà ông hàng xóm vừa bị cắt chim bố ạ!… Vì sao á? Vì nó ăn vụng, ị bậy còn cắn chết chim bồ câu nữa… Chưa hết, chưa hết thằng Văn con nhà ông Lý, cháu bà Sáu có em là con Tũn bằng tuổi thằng Khôi nhà mình vừa bị ngã xe… Không sao bố ạ, chỉ gãy tay, toác đầu và trật xương bánh chè thôi… Còn nữa, nhà cô Thắm đầu ngõ bán bún riêu vừa bị mất con chó becgiê quý. Bố có nhớ con chó ấy không, ngày xưa nó bé tí mà giờ nó to đùng…
Cứ thế, câu hỏi thăm kia của bố bị tôi dìm cho chết không kịp ngáp.
Hay như lần gần đây nhất là hôm qua, anh Tùng xách dao chạy xồng xộc từ ngoài vườn vào nhà rồi tru tréo lên đầy tức giận (Xin lỗi vì tôi không tìm được từ nào khác để miêu tả hành động của anh ấy lúc đó). Nguyên nhân là vì hai quả vải quý hơn vàng quý hơn bạc đã không cánh mà bay. Còn lí do tại sao nó không cánh mà bay thì chắc ai cũng biết.
Nhìn con dao phay trong tay anh Tùng, tôi trong lòng thầm run lẩy bẩy nhưng ngoài mặt thì làm như không biết gì cả, vội vàng lủi ra một chỗ với con Rô, ngồi bứt lông chó, miệng lẩm bẩm như tụng kinh:
“Dương không biết, Dương cái gì cũng không biết”.
…
Cứ như vậy, tài năng này của tôi được rèn luyện qua từng ngày dần trở lên thuần thục. Vì thế, đối mặt với tình huống trước mắt, tôi lại bắt đầu theo thói quen… giả câm giả điếc. Hắn gọi kệ hắn, tôi đi tôi cứ đi, há há.
– Này…
Ồ, “Này” là đứa nào? Tôi chả biết đứa nào tên “Này” hết. Tôi gật gù, chân cuống cuồng đạp lá, thiếu nước chạy như ngựa.
– Dương, anh gọi không nghe à?
Trường này bao nhiêu Dương, gọi thế ai biết Dương nào. Kệ, tiếp tục đạp lá.
– Dương dở…
Tôi nhịn.
– Dương gấu chó…
Tôi nhẫn.
– Dương hâm, Dương điên, Dương loạn.
…
– NÀY, anh có tin em ném cái dép vào mặt anh không?
Bị hắn đả kích liên hoàn, tôi cuối cùng cũng không nhịn được, tức tối quay phắt người lại, nhe răng, trợn mắt lên nhìn hắn. Tôi dường như đã quên mất một điều, nếu tài giả câm giả điếc của tôi là thượng thừa thì trịnh độ bỉ ổi của hắn chính là thượng của thượng thừa. Tài năng của tôi, cứ gặp hắn là xịt như bóng bay bị kim châm.
– Chậc chậc, cứ tưởng em không nghe thấy. Khổ thân, đã xấu lại còn điếc, ngoài anh ra… còn ai chịu được em cơ chứ, haiz…
Hắn khẽ lắc đầu thở dài một hơi, làm bộ bất đắc dĩ rồi chậm rãi bước đến gần tôi, chị gái kia cũng nhanh chóng bước theo hắn, khẽ nâng cái cằm xinh xắn lên, đôi mắt đẹp đẽ nhìn tôi đầy vẻ thăm dò. Vì đã quá quen rồi nên tôi cũng chẳng buồn để ý.
Từ cấp một, cấp hai rồi cấp ba, con gái vây quanh hắn, tất cả đều nhìn tôi bằng ánh mắt như vậy. Đã nói hắn là yêu nghiệt hại nước hại dân, đi đến đâu là gây chuyện đến đấy mà.
Tôi nghĩ rồi không nhịn được nguýt hắn một cái rõ dài. Hắn không buồn để ý đến thái độ của tôi, chỉ khẽ cười rồi hỏi một câu chẳng ăn nhập chút nào:
– Không biết Ninja rùa có làm phần tiếp theo không nhỉ?
– Là sao?
Tôi và chị gái xinh đẹp kia không hẹn cùng quay ra nhìn hắn với ánh mắt khó hiểu. Đáp lại hắn chỉ tủm tỉm cười nói:
– À, nếu có phần tiếp anh khuyên em nên đi casting thử. Dáng đi ban nãy của em đến ninja rùa cũng phải bái làm sư phụ.
Chị gái xinh đẹp rất có “duyên”, phụt một tiếng bật cười rồi vội duyên dáng che miệng lại, còn quay sang nhìn hắn rất tình tứ. Tôi tức tối nghiến chặt răng, cố nuốt cơn giận xuống bụng. Quen rồi, quen rồi, tôi mà tức thì tôi ngu hơn con lợn.
Tôi nghĩ rồi hóp bụng, hít một hơi thật sâu, không thèm đếm xỉa đến hắn mà quay sang chị gái kia mỉm cười:
– Em chào chị, chị học cùng lớp với anh Đông ạ?
– Hả? À… không, chị học 11 Anh.
Chà chà đúng là người đẹp có khác, giọng nói cũng thật hay, đáng tiếc là lại mê mẩn cái tên mặt người dạ thú, tâm độc như rắn này.
Tôi nheo mắt, cay độc nghĩ thầm rồi nhảy tót qua chỗ chị ấy, làm ra vẻ thân thiết nói:
– Chị xinh thật đấy. Vừa gặp chị em đã thấy thích rồi. Vì thích nên em sẽ nói cho chị biết chuyện này…
Vừa nói tôi vừa kéo chị ấy qua một bên, nheo mắt nhìn hắn đầy cảnh giác. Đáp lại hành động mờ ám của tôi, hắn chẳng buồn quan tâm, chỉ khẽ cười nhạt, giương mắt lên nhìn đầy hứng thú như chuẩn bị được xem trò hay.
Chị gái xinh đẹp cứng nhắc bước theo tôi rồi nhíu mày hỏi:
– Chuyện gì vậy em?
– Chị thích hắn à? – Tôi hất đầu về phía hắn, không vòng vèo mà hỏi luôn.
– Ơ… ừm… – Chị ấy hơi lúng túng, hai gò má phiếm hồng, lắp bắp không biết nên trả lời thế nào.
Tôi khẽ cười gằn, không để chị ấy kịp thừa nhận đã chen mồm vào nói:
– Chị đừng bị khuôn mặt kia của hắn dụ dỗ, thực ra ngày xưa hắn xấu lắm, mắt ti hí, mũi thì vẹo, môi dầy và thâm như hai miếng thịt bò tái đã thế trên mặt lại còn chi chít đèn pin và mụn c*t ruồi nữa. Eo ôi cứ phải gọi là ma chê quỷ hờn, xấu đến quỷ dạ xoa, chung vô diệm còn phải ngả mũ chào thua… Chẳng biết tại sao lớn lên lại thành ra như vậy nhưng em tin chắc con cái của hắn sau này sẽ xấu không khác gì hắn ngày xưa. Chị mà ở chung với hắn, con hai người sẽ không đẹp đâu. Mà ấy, em nghe người ta bảo khuôn mặt hắn hình như là nhờ dùng tiền đập đi xây lại hay sao ấy.
– Cái… cái gì?
– Chưa hết, chưa hết. Xấu người thì đã đành, đằng này hắn lại còn xấu cả nết nữa. Chị không biết chứ ở nhà hắn còn ăn tranh đồ với con Rô nhà em, ghen ăn tức ở với con chuột vì nó được ăn bánh quy. Còn nữa, hắn năm ngày mới tắm một lần, một tuần mới gội đầu, trong phòng thì toàn ảnh chân dài, ngực bự, mông to. Tính tình thì xấu xa để cả ngõ người ta ghét. Không những thế còn ki bo kẹt xỉn, cướp bim bim của bọn trẻ con, ăn quỵt bún riêu của mấy bà trong ngõ. Đúng là trẻ không tha, già không thương…
– Thôi đủ rồi.
Chị gái xinh đẹp chợt bực bội ngắt lời tôi, gạt mạnh bàn tay đang thân thiết khoác lên vai chị ấy của tôi ra, khuôn mặt cau lại tỏ ý khó chịu.
– Chưa đủ đâu chị ơi, từ từ để em kể tiếp xem nào…
– Cô đang thị uy với tôi sao? Muốn nói rằng cô rất hiểu cậu ấy? Xin lỗi làm cho cô thất vọng rồi, tôi không dễ bỏ cuộc thế đâu, hừ. – Chị ấy khẽ mân nhẹ môi, rít lên nho nhỏ chỉ đủ để tôi nghe thấy.
Tôi ngẩn người ra, ngơ ngác không biết nên nói gì, từ lúc nào tôi lại biến thành nữ phụ đáng ghét đang xen vào chuyện tình cảm của nam nữ chính vậy, rõ ràng tôi có ý tốt giúp chị ấy tránh xa cái ổ quỷ mà. Oan quá, oan hơn Thị Mầu rồi.
Chị gái xinh đẹp nhìn tôi với ánh mắt đầy khó chịu rồi lại quay sang Thành Đông, nặn ra một nụ cười ngọt ngào:
– Tớ vào lớp trước đây, lần sau nói tiếp nhé, tớ còn mấy bài Toán cần nhờ Đông đấy.
Hắn không nói gì chỉ khẽ gật đầu, đôi mắt như có tia sáng lấp lánh, khoé miệng không kiềm chế được, khẽ nhếch lên, nở nụ cười vui vẻ. Chờ nửa ngày không thấy hắn nói thêm câu gì, chị gái kia đành bỏ đi, mặt không giấu được vẻ thất vọng.
– Thế là sao nhỉ? – Tôi nhìn theo rồi ngơ ngác quay sang hắn hỏi.
– Sao trăng gì nữa, giờ em tính sao đây? – Hắn nhìn tôi cười tủm tỉm, đôi mắt loé lên một tia gian ác khiến tôi rùng mình.
– Tính cái gì cơ?
– Hình tượng của anh bị em đạp bẹp như vậy, bảo anh làm sao cưới được vợ.
Tôi trợn mắt, nhìn hắn không thốt nên lời. Đúng là tên háo sắc, mới tí tuổi đầu đã nghĩ đến chuyện vợ con rồi, thật không ra gì cả. Tôi nghĩ, trong lòng âm thầm khinh bỉ hắn:
– Anh thì làm gì có hình tượng mà đạp. Chỉ khéo lo, đến Chí Phèo còn có Thị Nở cơ mà. Yên tâm đi anh sẽ có vợ thôi, có điều sứt môi lồi rốn hay không thì em chịu. – Tôi cười mỉa mai.
– Nhưng Chí Phèo có đến được với Thị Nở đâu. Thời buổi “dương thịnh, âm suy”, anh không lo sao được. Không biết, em trả cho anh cô vợ đi. – Hắn cau có nói, vẻ mặt y như đứa trẻ đòi quà.
Tôi ngây người ra nhìn hắn, dở khóc dở cười:
– Anh buồn cười thật, vợ anh anh đi mà kiếm, đòi em làm gì?
– Ai bảo em phá hình tượng của anh. Nếu không trả được thì…
– Thì làm sao?
– Thì em…
Không hiểu sao, tôi lại đột nhiên sợ nghe câu trả lời của hắn, vì thế không để hắn kịp nói gì tôi đã vội vã kêu lên:
– Chết, muộn rồi, em vào lớp đây.
Rồi nhanh chóng quay đầu, ba chân bốn cẳng chạy trối chết. Nhưng hắn đã nhanh hơn một bước, vội vươn tay ra giữ chặt lấy tay tôi, khuôn mặt thấp thoáng nụ cười gian xảo:
– Từ từ đã, định chối bỏ trách nhiệm à?
Khoảng cách giữa tôi và hắn đột nhiên bị rút ngắn, cổ tay bị hắn giữ lấy chợt nóng rực lên. Đầu tôi nhanh chóng nhớ đến chuyện hôm qua, mắt không tự chủ liếc lên đôi môi hắn.
– Này, nhìn gì vậy? – Hắn nhìn tôi mỉm cười, môi khẽ cong lên.
Mặt thoáng chốc đỏ bừng lên, tôi hốt hoảng giật mình, vội giật tay ra khỏi tay hắn, nhảy ra đứng cách hắn một đoạn, giọng nói trở nên gay gắt một cách bất thường:
– Đừng chạm vào em.
Hắn có vẻ giật mình trước thái độ của tôi, bàn tay vẫn buông thõng để ra phía trước, đôi mày thẳng tắp khẽ nhíu lại nhìn tôi đầy khó hiểu.
Tôi biết mình cư xử hơi quá nhưng lại không cách nào giải thích được, chỉ đành chạy một mạch về lớp, mặc kệ hắn đứng đực ở đó. Ông trời ơi, làm sao để con quên đi nụ hôn đáng nguyền rủa kia đây?
———————————
(1) Nhân vật chính trong manga Beauty Pop, là một cô nàng có tài cắt tóc bẩm sinh.