Hạ Vy bước đi với tâm trạng không ổn chút nào, cô nhấc những bước chân nặng trĩu. Bỗng dưng điện thoại reo lên, cô bắt máy.
‘’ Alo, dì Linh có chuyện gì không ạ ? ‘’
‘’ Mẹ con có chuyện rồi, mau về nhà đi con ! ‘’
Hạ Vy lập tức tắt máy, cô bắt từng đợt xe đi qua cuối cùng cũng có một chiếc xe đưa cô đi. Vừa về đến, trước mắt cô là cảnh tượng thật khó chấp nhận.
Dì Linh ngập ngừng nói ‘’ Hạ Vy, mẹ của con… ‘’
Hạ Vy đứng nhìn mẹ mình nằm trên giường mà nước mắt rơi xuống, cô từ từ bước lại gần mẹ mình. Nắm lấy đôi tay lạnh ngắt ấy, cô gào thét trong sự tuyệt vọng ‘’ MẸ ! MẸ ƠI !… ’’
Hạo Thiên chạy đến chỗ Hạ Vy ngay sau khi nghe người của mình thông báo, cậu thấy cảnh tượng đó vô cùng xót xa. Hạo Thiên chạy lại khụy xuống ôm chặt Hạ Vy vào lòng.
Hạ Vy đau đớn nắm lấy tay mẹ mình khóc nức nở không ngừng gọi mẹ, cô cứ gọi mãi khóc mãi nhưng cũng không thể thay đổi sự thật đáng sợ ấy.
Hạo Thiên chẳng biết làm gì hơn cậu chỉ có thể ôm Hạ Vy khuyên nhủ. Sau một hồi, cô ấy vẫn còn rất sốc, nhưng không thể khóc nữa, cô ngồi bên cạnh mẹ mình chỉ nức nở nhìn trong vô vọng.
Hạo Thiên ôm cô nói ‘’ Vy Vy à, khóc thì cũng đã khóc rồi, chuyện không nên tới thì cũng đã tới rồi, việc bây giờ của em là phải cố gắng sống thật tốt được không, như thế mẹ em bên dưới mới yên nghỉ được. ‘’
Hạ Vy chẳng lộ chút cảm xúc nào nữa cô chỉ nói ‘’ Em mất tất cả rồi, không còn ai nữa… ‘’. Cô bỗng cười nhạt ‘’ Phải làm sao đây ? ‘’
Hạo Thiên nghe thấy mà vô cùng đau lòng ‘’ Tiểu Vy, vẫn còn anh đây mà, anh nhất định sẽ bên cạnh em ‘’
Hai hôm sau, lo xong hậu sự cho mẹ Hạ Vy thì dường như cô không còn giống như trước nữa, không cười nhiều như trước, không còn sự vui vẻ tràn đầy sức sống nữa. Bây giờ chỉ còn là một con người vô tâm, ảm đạm, lạnh lùng vô cùng.
Hạ Vy ngồi cùng Hạo Thiên trên chiếc xích đu do chính tay Hạo Thiên làm, cô nhìn về một hướng xa xăm nói ‘’ Em nhất định phải tìm ra kẻ giết bà ấy ! ‘’
Hạo Thiên nhìn cô lo lắng nhưng cậu cũng đồng ý với điều đó, Quân Vương từ xa bước đến cậu ra hiệu gọi Hạo Thiên. Quân Vương hỏi :
‘’ Tiểu Hạo cậu còn nhớ hôm cậu gặp bác ấy chứ ? ‘’
Hạo Thiên liền nói ‘’ Tất nhiên tớ còn nhớ, có liên quan gì sao ? ‘’
Quân Vương nói ‘’ Bà ấy bị giết ngay sau khi cậu vừa đi, cậu có nhớ lúc đó có chuyện gì không ổn không ? ‘’
Hạo Thiên sực nhớ ra ‘’ Có, hôm đó đang trò chuyện cùng bác gái thì bỗng dưng bên ngoài có một tiếng vỡ đồ vật rất lớn. Tớ ra xem sao, nhưng vừa bước đến cổng thì Tống Thiên Vũ gọi đến. ‘’
‘’ Cái gì cậu ta sao ? ‘’ – Quân Vương ngạc nhiên hỏi.
‘’ Đúng, cậu ta kêu tớ đến đưa Hạ Vy về. ‘’
‘’ Đưa Hạ Vy về ? Sao cậu ấy lại ở cùng hắn ta ? ‘’
‘’ Tớ không biết, chỉ biết tại hắn mà bọn tớ cãi nhau một trận. ‘’
Quân Vương suy nghĩ rồi liền nói :
‘’ Cậu có thấy kì lạ không ? Sao nó lại trùng hợp như thế ? ‘’
Hạo Thiên ‘’ Phải rồi, giống như là dụ tớ rời đi vậy ! ‘’
‘’ Chúng ta phải điều tra từ hắn, Tiểu Hạo cậu tạm thời đừng nhắc chuyện này cho Hạ Vy. ‘’
Nói xong Quân Vương lập tức rời đi, Quân Vương gọi cho Tống Thiên Vũ ‘’ Là cậu làm chuyện đó sao ? ‘’
Thiên Vũ nói ‘’ Cậu nói gì thế tôi không hiểu ? ‘’
Quân Vương tức giận nói :
‘’ Là cậu cho người giết mẹ của Trần Hạ Vy đúng không ?! ‘’
Thiên Vũ phản bác lại ‘’ Không phải tôi, sao tôi có thể làm thế với một cô gái kia chứ. ‘’
Quân Vương nói ‘’ Cha cô ấy có liên quan đến kế hoạch trả thù của cậu, vì thế cậu mới… ‘’
Chưa kịp nói hết lời thì Thiên Vũ cắt ngang ‘’ Không phải tôi, mà là chúng ta mới đúng ‘’
Quân Vương tắt máy ngay, cậu ngồi khụy xuống lẩm bẩm ‘’ Sao lại thành ra như vậy chứ ?!! ‘’