Sáng sớm hôm sau, chưa kịp ăn sáng thì cô nàng Hạ Vy của chúng ta đã bị Hạo Thiên đưa đi đến một nơi.
Hạ Vy ngồi trên xe uể oải ngáp liên tục, Hạo Thiên thì nhìn cô mỉm cười, khi tới nơi cậu đưa cô đến trước một căn nhà nhỏ bằng gỗ.
Hạ Vy nhìn khung cảnh trước mắt mình mà không còn buồn ngủ nữa, đó là một cánh đồng hoa oải hương rực màu sắc tím, giữa cánh đồng có một hồ nước bao quanh ngôi nhà gỗ, cây cầu bắc qua hồ nước dẫn đến ngôi nhà.
Hồ nước trong xanh, có đàn cá nhỏ tự do bơi tung tăng, xung quanh lại là cánh đồng hoa tuyệt đẹp. Cạnh ngôi nhà còn có một cây cổ thụ lớn vô cùng, trên cây có một chiếc xích đu nhỏ dễ thương vô cùng.
Hạ Vy có vẻ rất thích thú với nơi này, cô nhìn mọi thứ xung quanh bằng đôi mắt tinh ranh, tò mò.
Cô nàng hồn nhiên như một đứa trẻ chạy lên cầu cười khoái chí, cô nói :
‘’ Nơi này đẹp quá, em chỉ muốn ở mãi đây thôi ~ ‘’
Hạo Thiên chỉ hỏi cô một câu :
‘’ Em có thích không ? ‘’
Tất nhiên là cô sẽ gật đầu, Hạo Thiên nói tiếp :
‘’ Chỉ cần em thích nơi này sẽ thuộc về em ! ‘’
Hạ Vy ngạc nhiên, cô nghiêm túc hỏi :
‘’ Làm sao có thể chứ ? ‘’
Hạo Thiên đứng dưới chân cầu nhìn cô mỉm cười nói :
‘’ Tất nhiên là có thể, chỉ cần em nói thích thì nơi này chính là của em ! ‘’
Cô nàng nở một nụ cười tươi vô cùng, cô biết rằng chắc chắn chàng trai của mình đã cho người xây chỗ này vì cô. Hạo Thiên bước lên cầu nhẹ nhàng nắm tay cô nàng rồi dẫn cô vào trong nhà.
Hạ Vy đi vòng quanh ngôi nhà rồi chợt để ý đến chiếc giường cô chỉ, rồi hỏi cậu :
‘’ Chỉ có một chiếc giường làm sao đủ cho chúng ta ngủ ? ‘’
Hạo Thiên nở nụ cười đắc ý cậu bước chậm rãi lại cô rồi bế Hạ Vy lên, cậu nói nhỏ ‘’ Để anh chỉ em cách làm sao nhé !!! ‘’
Cậu bế cô lên giường rồi hôn vào trán cô một nụ hôn, Hạ Vy cười ngượng ngùng, Hạo Thiên chuẩn bị hôn vào môi Hạ Vy thì trong đầu Hạ Vy ùa về một ký ức, cô vội vàng đẩy cậu ra.
‘’ Tiểu Hạo em xin lỗi… ‘’ – Hạ Vy cuối đầu nói.
Hạo Thiên cười dịu dàng ‘’ Không sao đâu, có thể nói cho anh biết em làm sao không.. Ánh mắt em sao lại có chút buồn thế ?’’
Hạ Vy nói ‘’ Em nhớ đến mẹ.. ‘’
Hạo Thiên ôm cô vào lòng nói ‘’ Có anh ở đây rồi, anh sẽ thương em thật nhiều, anh sẽ yêu em nhiều như mẹ em vậy. ‘’
Hạ Vy hỏi cậu ‘’ Em sợ… em sợ anh cũng như mẹ, sẽ rời xa em.. Hứa với em sẽ không bỏ em, được không !? ‘’
Hạo Thiên xoa nhẹ tấm lưng nhỏ bé của cô an ủi, cậu nói :
‘’ Em tin anh được không, anh nhất định không rời xa em dù chỉ là nửa bước ! Anh không dám hứa chắc điều gì cả, nhưng có duy nhất điều này anh dám hứa đó là yêu em, thương em và sẽ luôn bên cạnh em. ‘’
Hạ Vy ôm chặt cậu nói :
‘’ Em tin anh ! Hạo Thiên, em yêu anh !!! ‘’