– Vào đi!- Nguyệt Cầm nhẹ nhàng.Đúng như coi đoán, cô bé còn khá nhỏ. Tóc thắt hai bên. Nhìn cô bé thật lanh lợi.
– Muội đến đây tìm tỷ là có việc gì?
– Thưa Quách cô nương, An Vy đến đây là để phục vụ cô. Người có thể gọi muội là Tiểu Vy.- Cô bé lanh lẹ trả lời.
– Tiểu Vy nè! Muội có thể gọi tỷ là Nguyệt Cầm tỷ tỷ được không. Chứ muội gọi là Quách cô nương thì tỉ nghe không được quen tai cho lắm!
– Dạ được ạ!
An Vy thích thú cười tít mắt. Thái độ của cô bé làm Nguyệt Cầm vui vẻ phần nào.
– Tiểu Vy! Muội thích ăn kẹo không?
An Vy khá bất ngờ. Không ngờ tỷ ấy lại quan tâm tới mình như vậy.
– Dạ muốn!
Nguyệt Cầm lấy trong túi ra một cây kẹo me.
– Muội ăn thử đi! Là ta tự tay làm đó!
– Đa tạ tỷ tỷ! Tỷ thật tốt!
Trong khi đó, Viên Minh đứng rình bên ngoài nghe cuộc trò chuyện của Nguyệt Cầm và An Vy, khẽ cười.
– Cô nương này quả thật thú vị! Lúc lạnh lùng, lúc thật trẻ con!