Một thoáng để nhớ, Ái Khuê mỉm cười.
– Muội thực là đảng trí!- Ái Khuê cười khúc khích.
Nguyệt Cầm cũng cười, để mặc An Nhiên ngơ ngốc nhìn.
– Nhưng mà sau đó thì thế nào?- Ái Khuê nhìn cô.
– Cái kết của Uyên quý phi như thế nào thì muội biết rồi đó. Sau đó thì phụ thân ả bán tỷ vạch một thương gia. Tỷ làm nô tỳ ở đó được ba năm thì ông ta bán tỷ vào thanh lâu. Nhưng chưa được một ngày thì thái tử đã chuộc thân tỷ!
– Vậy thì tỷ học võ hồi nào?- Ái Khuê hỏi.
– Cách đây ba năm, tỷ gắp một cận vệ trong phủ của phụ thân Uyên quý phi. Huynh ấy rất tốt bụng đã chỉ tỷ. Tỷ đủ biết sơ sơ!
– Họ tên?
– Cao Viên Minh!- Nàng trả lời.
– Hả!- Ái Khuê hét lớn.
– Sao vậy?- Thấy vẻ mặt của Ái Khuê lúc này, nàng không cuống lên cũng lạ.
– Tỷ không biết tên của hoàng huynh à?
– Không! Hắn không nói nên tỷ cũng không có hứng hỏi!- Mặt nàng thừ ra.
– Huynh ấy họ tên đầy đủ là CAO VIÊN MINH đó tỷ ngốc!- Ái Khuê hét lớn như muốn đánh thức cả phủ dậy.(T-T tg đang ngủ bị thức giấc đây!)