– Y nhi, chỉ cần ta ra khỏi đây, ta sẽ bảo vệ nàng!- Viên Minh giả vờ.
Mụ ta tưởng thật, nhanh chóng mở cũi nhốt hắn!
Vừa bước ra, hắn nhanh chóng giáng cho mụ ta một chưởng.
Ngã xuống đất, mụ ta hét lên.
– Ngươi được lắm! Nhưng nếu ngươi giết ta, ngươi cũng đừng hòng nàng ta còn mạng!
Viên Minh giật mình. Tay chân hắn chợt bủng rủng. Nàng ta, không lẽ là Nguyệt Cầm. Hắn lo đến hồn bay phách lạc. Đột nhiên mụ ta rút trong người ra con dao, lao về phía hắn.
Hắn cũng nhanh chóng phát hiện ra, nhưng thầm kêu khổ, không kịp rồi!