Khôi Phong đưa Thiên Di và Bảo Vy về, suốt cả chặng đường đi, Bảo Vy không hề mở miệng nói một câu nào cả, thường thì cô sẽ huyên thuyên đủ thứ chuyện nhưng hôm nay lại đặc biệt im lặng. Thấy không khí trong xe càng lúc càng căng thẳng, Thiên Di bất đắc dĩ phải mở miệng.
– Bộ lưỡi của hai người bị mèo tha mất rồi ? Sao không ai lên tiếng hết vậy? Rốt cuộc giữa hai người đã xảy ra chuyện gì?
– Không gì cả.- Cả hai cùng đồng thanh đáp rồi ngỡ ngàng nhìn nhau.
Ngay khi Bảo Vy vừa chạm phải ánh mắt của Khôi Phong, cô ngay lập tức ngoảnh ra chỗ khác, chẳng hiểu sao khi cứ nhìn thấy ánh mắt của anh, cô lại cảm thấy bối rối, tim đập rất nhanh.
Thiên Di nhìn hết nhìn người này lại nhìn người kia, haizz, cô cũng bó tay rồi, cứ tình trạng thế này thì đến bao giờ họ mới xích lại gần nhau được chứ. Cô thở dài rồi lôi headphone ra nghe nhạc, mặc xác hai con người kia.
Cả ba vừa về đến nhà thì đã thấy hai chiếc ô tô đậu ngay ngắn trong sân, một Ferrari đen, một Lamborghini trắng. Đoán là hai người kia đã đến, Khôi Phong bước vào nhà trước. Thiên Kỳ đang ngồi đọc báo còn Phong Thần thì… ngủ??? Không phải chứ, tên này ngồi ngủ cũng được hả? Anh giơ tay lên nhí nhảnh chào Thiên Kỳ
– Hi, về sớm quá vậy.
– Hôm nay công việc ít nên tranh thủ về sớm một chút.- Thiên Kỳ đáp lại nhưng mắt vẫn không rời khỏi tờ báo.
– Chứ không phải là do nhớ người nào đó sao?- Khôi Phong vừa nói vừa liếc cái con người nãy giờ vẫn im lặng kia.
– Thiên Di đâu?- Phong Thần giờ mới lên tiếng, hỏi bằng giọng lãnh đạm.
Khôi Phong bị hù một cái, giật mình lẩm bẩm: “ Định hù chết tôi sao? Tự dưng tỉnh dậy làm chi? Trái tim tôi mỏng manh lắm đó ”
– Thiên Di đâu?- Phong Thần lặp lại câu hỏi một cách khó chịu, anh rất ghét phải nói lại bất cứ điều gì.
– Cô nhóc và Tiểu Vy đang chuẩn bị đồ nướng ở ngoài sân, chắc sắp vào đó.- Khôi Phong vừa dứt lời thì hai bóng đen từ ngoài cửa chạy vụt vào.
– Anh hai, về sớm quá vậy?- Thiên Di ôm lấy cánh tay Thiên Kỳ lắc lắc.- Em còn chưa chuẩn bị gì cả.
– Không sao, anh hai giúp em.- Anh cười hiền nhìn cô.
– Anh Thiên Kỳ, em nhớ anh lắm đó.- Bảo Vy nhảy lên ôm lấy cổ anh làm cho ai đó có chút khó chịu.
– Anh cũng rất nhớ em, Tiểu Vy. Chà, xem nào, em càng ngày càng xinh đẹp, chắc là có nhiều người theo đuổi lắm nhỉ?
– Đừng nịnh em, em sẽ kiêu ngạo đó.- Bảo Vy nhăn mũi
– Được rồi, hai đứa mau lên thay đồ rồi xuống, bọn anh sẽ nướng đồ trước.
– Vâng.
Trong lúc ngồi nướng thịt, Khôi Phong cứ thẫn thờ mãi. Tuy giữa Bảo Vy và Thiên Kỳ đơn giản chỉ là tình cảm gữa anh trai và em gái nhưng sự thân thiết quá mức đó lại làm cho anh rất rất khó chịu a. Một lúc sau thì Bảo Vy bước ra, hôm nay cô mặc một chiếc váy màu hồng nhạt, điểm nhấn là chiếc nơ ren màu đen ở ngang hông. Thấy Khôi Phong đang ngồi gần đó, cô dứt khoát bước tới chỗ anh.
– Khôi Phong – Cô nhẹ nhàng gọi tên anh khiến anh bất giác quay đầu lại. – Em nói chuyện với anh một lúc được không?
Khôi Phong khá bất ngờ vì cách xưng hô của cô nhưng cũng khẽ gật đầu đi theo. Cùng lúc đó Thiên Di bước xuống, cô chỉ mặc áo phông xanh và quần short trắng đơn giản, tóc được buộc lại thả một bên. Thấy Khôi Phong và Bảo Vy, cô định chạy theo nhưng lại bị một cánh tay rắn chắc túm lại, cô vùng vẫy muốn thoát ra nhưng không thể liền quay sang hét lên với anh.
– Mau buông tôi ra, anh làm gì vậy?
– Chuyện của người khác em lo làm gì, mau ngồi im một chỗ.- Phong Thần lạnh giọng.
– Có chuyện gì với anh vậy hả? Sao tự dưng lại tức giận với tôi chứ.
– Em còn không biết tại sao?- Vừa nãy về cô bơ anh trắng trợn như vậy, giờ lại không nhớ, trêu tức anh sao, chẳng lẽ anh mờ nhạt tới vậy?
– Tất nhiên là tôi không biết. Tôi đâu phải thần thánh.- Cô tức giận
– Mà sao anh lại ở đây chứ, tôi nhớ là đâu có mời anh.
– Là anh mời.- Thiên Kỳ nói
– Anh hai sao lại mời anh ta chứ?- Thiên Di bất mãn
– Phong Thần là bạn thân của anh và Khôi Phong, tất nhiên là anh phải mời cậu ấy rồi. Em đừng quậy nữa, sắp tới đây công ty có một dự án mới ở Italia nên cuối tuần sau anh sẽ bay sang đó. Phong Thần sẽ thay anh chăm sóc cho em.
– What??? Không cần đâu anh, em có thể tự chăm sóc cho mình mà.- Thiên Di xua tay rối rít
– Anh biết, nhưng nếu có Phong Thần thì anh sẽ an tâm hơn.
– Nhưng… được rồi. Vậy anh hai sẽ đi bao lâu?
– Khoảng 1 tháng, em ở nhà nhớ phải ngoan đó, không được quậy phá.
– Em biết rồi.- Thiên Di gật nhẹ đầu, biết làm sao được, anh hai là vì công việc mà.
– Em buồn gì chứ, chỉ đi có một tháng thôi mà.- Phong Thần lên tiếng sau khi thấy Thiên Kỳ đã đi vào nhà.
– 1 tháng đối với tôi là rất lâu.- Cô vừa lật miếng thịt vừa trả lời
– Có tôi ở đây, tôi sẽ khiến 1 tháng đó trở nên rất ngắn.- Phong Thần dịu dàng nhìn cô
Thiên Di cười nhẹ “ Đây có thể coi là một lời an ủi không? ”
– Em muốn nghĩ thế nào cũng được.- Anh quay mặt đi nói khẽ.
~~~
Trở về với Khôi Phong và Bảo Vy, cô kéo anh đến vườn hoa nhưng lại không biết nên nói gì. Hai người im lặng thật lâu, không ai nói với ai một câu nào. Cuối cùng, Khôi Phong đành phải lên tiếng trước.
– Em có chuyện gì muốn nói với anh sao?
– Thật ra, chuyện hôm nay em đã suy nghĩ rất nhiều, Khôi Phong, em hỏi anh một câu được không?
– Em hỏi đi.
– Tại sao anh lại thích em? Em vẫn luôn thắc mắc điều này, làm gì có chuyện vừa gặp mặt mà đã thích nhau ngay được chứ.
– Nếu anh nói có thì sao? Tiểu Vy, em thực sự không nhớ ra anh sao?
– Em xin lỗi, nhưng em không thể nhớ ra được gì cả.- Bảo Vy khẽ lắc đầu
– Vậy em có còn nhớ cái này không?