Tiểu Nha Đầu! Em Là Của Riêng Tôi

Chương 2



Nhược Hi cười tươi như hoa, leo lên xe bố, tới thẳng trường.

Ngôi trường cũng to đấy chứ! Phan Trinh Dương chính là ngôi trường mới củanó. Nghe nói trường này nổi tiếng nhất Việt Nam, hẳn là nhiều bạn gáixinh, thân thiện lắm đấy!

Sau khi tạm biệt bố, nó lững thững đi vào.

Lớp 11A2 ở đâu vậy trời! tuy không to như ở bên Trung Quốc, nhưng mà sao như đường xoắn ốc vậy?

Nhược Hi ngó ngó nghiêng nghiêng, trường này không có người phụ trách giới thiệu trường à?

Đúng lúc ấy thì gặp ngay một anh chàng mặc đồng phục trắng, thắt cà vạt nớilỏng, bay bay trong gió, cậu ấy đứng dựa vào gốc cây! A, cứu tinh đâyrồi! Nó nhẹ nhàng nói, kèm theo một nụ cười:

– Chào cậu, cậu cho mình hỏi một chút được không?

Người con trai nghe thấy tiếng nói đó, quay mặt lại nhìn, rồi bước lại gầnNhược Hi. Ực! Khuôn mặt lạnh lùng đến ngạt thở! Nhưng phải nói, hắn tarất đẹp trai, đôi mắt nâu, ủa? trai Việt cũng có người mắt nâu sao? lạthật. Nhưng đặc biệt. Mái tóc hạt dẻ, khẽ bay theo gió, sống mũi cao,đôi lông mày rậm, vẻ khuyến rũ đến tột độ, đôi môi đỏ như môi con gái,khẽ nhếch mép, giọng nói lạnh thấu sương:

– Học sinh mới à?

– Ừ. Mình là học sinh mới, cậu có thể đưa mình tới lớp 11A2 không?

– Từ đâu tới?

– Cậu hỏi mình sống ở đâu phải không? Mình ở…

– Quốc tịch?

– Ơ…ơ…

Nhược Hi đỏ mặt, hắn ta hỏi sống ở đâu cơ mà? Sao lại hỏi quốc tịch? Nghenói, Việt Nam rất gét Trung Quốc từ hồi xa xưa? Trời ơi!

– Mình là người quốc tịch Trung Quốc, vì rất yêu Việt Nam, nên mình đã sang bên này sống và có 2 quốc tịch, Việt và Trung.

Khuôn mặt hắn ta càng lộ rõ vẻ tối tăm:

– Trung Quốc sao? vậy thì kiếm người khác đi! Tạm biệt!

Cái gì? Nhược Hi sốc. Nó đã nghe đến con người Việt Nam, thân thiện, thậtthà, con trai bên này thì vô cùng tốt bụng và ga lăng, nhưng thử nhìnhắn xem? Đâu có giống như lời đồn? Nó xì khói đầu, nó cũng đâu phải loại dễ bắt nạt đâu! Nhược Hi chống tay lên hông:

– Này cậu kia!

Hắn ta định bước đi thì quay đầu nhìn, Nó gắt lên:

– Cậu đối xử với học sinh mới thế hả? Trường gì mà học sinh kì cục vậy?cậu là con trai gì mà chả có 1 tố chất của người Việt mà tôi biết! hừ.

Hắn ta tiến lại gần nó, mắt nhìn chăm chăm vào đôi mắt Nhược Hi, đôi mắt ấy tỏ vẻ tức giận.

– Cô nói sao cơ? Không có tố chất của người Việt? cô nói tôi sao? Nhìnlại cô xem, quốc tịch Trung Quốc à? không hiểu sao người Trung Quốc lạivào được cái trường này, hẳn là bố mẹ cô dùng biện pháp ép cung hiệutrưởng trường này nên mới đc vào đây chứ gì? Người Trung Quốc các côchẳng tốt đẹp gì.

Nó há hốc mồm, đứng ngây nhìn hắn ta bước đi,lần đầu tiên nó bị nhục nhã như thế này, xui quá xui, quả này, hôm naynó xui tận số rồi.

Hi đi tiếp, cố gắng tìm người giúp mà chẳng thấy ai, trường gì mà không có một bóng thế này? Còn chưa tới giờ học mà!

Nó toát mồ hôi, trời thì nắng, nóng, đi tìm mãi chả thấy lớp đâu, toàn cây với cối.

Lại có 1 bóng người con trai, cũng áo trắng, cũng cà vạt nới lỏng,đang tìm một ai đó thì phải. Nhược Hi nhíu mày, lại là hắn?

Nó cố gắng mỉm cười, cất giọng nói nhẹ nhàng như gió thoảng:

– Bạn ơi, có thể đưa mình đến lớp 11A2 không? Mình là học sinh mới! xin hãy giúp mình!

Hắn nhìn, nhưng khuôn mặt này là một khuôn mặt khác, trên khuôn mặt này làvẻ đẹp sáng lòa, đôi môi nở nụ cười thiên thần chưa từng có, đôi mắtđen, cái mặt này đẹp hoàn hảo. Giọng nói ấm áp:

– Em là Mã Nhi Thái Nhược Hi phải không?

Ồ! Hắn biết tên mình cơ à?

Nó nở nụ cười độc chiêu:

– À, vâng! Anh là…

– Anh là Hoàng Minh, lớp 12a2, chủ tịch hội sinh viên của trường. Hiệutrưởng nhờ anh dẫn em về lớp và tham quan trường, dạy em một số quy định kỉ luật của trường!

Nhược Hi cười hớn hở, sung sướng như vớ được vàng.

– Háhá, cuối cùng thì cũng thấy anh, sao anh không đến sớm, làm em mệt đứt hơi!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.