– Vâng!
Minh Vũ ngắt lời:
– Thôi đi. Anh ôm cô ấy như thế là đủ rồi đấy, cô ấy là của tôi, nghe rõ chưa?
– Biết rồi. Tôi chỉ muốn ôm em ấy thôi!
– Nói thôi, cần gì phải ôm ấp? Nể tình Nhược Hi nên tôi mới đồng ý cho anh tới, chứ không thì nằm mơ!
Nó đánh nhẹ vai hắn, cười:
– Con nít vừa thôi!
– Em là của tôi mà, nha đầu đáng yêu!
– Phát ớn.
Cả lũ bât cười, rồi đưa nó vào trong bệnh viện. Bọn Mẫn Mẫn với Viên Viên phụ nó thay đồ bệnh nhân, đặt nó nằm trên giường.
Các bác sĩ cũng chuẩn bị đồ nghề, và cũng mời 2 nữ y tá ra cổng đón tủymới. Nhưng, 1 cô y tá chạy vào báo với bác sĩ trưởng khoa:
-Trưởng khoa, Tủy mới đã gặp sự cố. Xe ô tô đã bị va chạm vào một chiếcxe ô tô con khác! Nhưng đó là sự va chạm nhẹ, nên không ảnh hưởng, nhưng điều quan trọng, tủy đã bị mất, và có một cô gái ôm 1 chiếc hộp có chữcủa bệnh viện nước ngoài, tôi nghi chính cô ta đã lấy cắp tủy.
Ông trưởng khoa lo lắng, tất cả y tá và bác sĩ đều chạy ra cửa bệnh viện, Minh Vũ hỏi 1 cô y tá:
– Sao vậy?
– Thiếu gia, tủy đã bị đánh cắp sau 1 vụ va chạm nhẹ, ở ngoài cửa bệnhviện là 1 cô gái ôm chiếc hộp của bệnh viện nước ngoài, hình như cô ấyđang cầm tủy mà tiểu thư cần!
Minh Vũ và Hoàng Minh lập tức chạyra, Viên Viên cũng đi theo, kêu Mẫn Mẫn ở lại chăm nó. Bác sĩ đangkhuyên cô gái đó đưa hộp chứa tủy, nhưng cô ta không chịu. Viên Viênđứng giữa anh Hoàng Minh và hắn, liền bật tiếng nói:
– THẤT TIỂU HÀ???????
Tất cả mọi người nhìn Viên Viên, cô ta nheo mắt:
– ồ… Lâu rồi không gặp…
Viên Viên hắng giọng:
– Tiểu Hà, mau đưa chiếc hộp trên tay cô cho bác sĩ đi…
– Sao???? haha… Cô cần nó ư???? Cô bị bệnh à????
– Không phải tôi, chỉ cần cô đưa nó cho bác sĩ trưởng.
– À, tôi biết ai rồi…. Cái con nhỏ Trung Quốc phải không? Ha ha…đừng mơ nhé….
– Cô….
Minh Vũ lạnh lùng đáp hộ Viên:
– Thất tiểu Hà, Cô bị trừng phạt mà không chừa sao? còn đi gây chuyện nữa hả? Nghỉ học, trở thành kẻ thất học vân nhẹ nhàng với cô sao?
Thất Tiểu Hà mỉa mai:
– Ồ…ồ… xem ai kia…Hoàng Tử danh giá trường Phan Trinh Dương… ồ. Lại có cả Hội trưởng hội sinh viên Hoàng Minh nữa, mọi người có mặt đầy đủ quá….
Hoàng Minh lên tiếng:
– Em cần gì hả?
– A ha… chỉ có anh Hoàng Minh hiểu em, em phải lập hội fan cuồng nhiệt của anh mới đươc!
– Em cần cái gì?
Hoàng Minh hỏi lại lần nữa. Thất Tiểu Hà chỉ tay vào hắn:
– Em cần anh ta…
Viên Viên bật cười mỉa:
– Sao? Cô cần Minh Vũ? Ha ha…. Minh Vũ không là của cô, cậu ấy là của riêng cậu ấy! ok?
– Minh Vũ, chỉ cần anh bỏ con nhỏ Trung Quốc đó, theo em, đưa em về lạitrường rồi công khai làm bạn trai em, em sẽ đưa chiếc hộp này cho bácsĩ, cô ta sẽ sống!
Viên Viên gắt lên:
– KHông bao giờ, con nhỏ chết tiệt!
Minh Vũ cười khẩy. Hoàng Minh nói:
– Tiểu Hà, Minh Vũ là hoa đã có chủ, em không được như thế?
– Hoa có chủ thì sao nào? Còn chưa công khai?
Hắn tức giận:
– Hóa ra, cô luôn theo dõi tôi? Chết tiệt.
– Minh Vũ, em hỏi anh: Cô ta có thích anh không Minh Vũ? Cô ta có yêu anh như anh yêu cô ta không? Cô ta có biết anh làm mọi thứ vì cô ta không?