Bản Giao Hưởng Của Sự Trả Thù

Chương 39: Khúc giao hưởng (nốt nhạc thứ 2)



Khi tất cả đã cởi bỏ chiếc mặt nạ của mình ra, ông ta nói tiếp:

– D.A, Phong, hai ngươi đúng là ko có duyên với nhau. Ta đã nghe tin rằng hai ngươi từng hẹn hò đúng ko? Vậy là ko được rồi!…

– Ông muốn nói về việc gì?_ Ko để ông ta nói hết, D.A vội vàng ngắt lời.

– Từ từ đã nào cô bé. Có lẽ các ngươi biết đến huyền thoại Natalie chứ? Một huyền thoại gây xôn xao trong thế giới đêm. Được mệnh danh là “Nữ Hoàng nơi bóng tối ngự trị. ” Và bà ta có một đứa con trai tên là Nguyễn Vũ Nam Phong._ Dừng lại một chút, ông ra quay sang xem xét thái độ của Devil hay còn là Phong.

Thất thần với câu nói đó, anh ko ngờ mẹ mình lại là một huyền thoại như vậy. Tất cả những gì anh biết về quá khứ của mẹ là chút ít về lai lịch. Mẹ đến từ Anh, sau một lần sang Việt Nam, bà đã yêu thích cảnh đẹp nơi đây và quyết định ở lại Việt Nam. Được một thời gian thì bà lập gia đình rồi sinh ra anh.

Vẫn ngạc nhiên về người mẹ mình. Phong hỏi lại ông ta:

– Natalie? Mẹ tôi sao??

– Đừng ngạc nhiên vội như vậy! D.A, kẻ đã giết chết ông ngươi cũng chính là huyền thoại Natalie._ Ông ta lên tiếng khẳng định.

– Ông đang đặt chuyện. Chúng tôi lấy cái gì để tin ông?_ D.A hoang mang mà đặt câu hỏi cho ông ta.

Trong đầu cô giờ đây hết sức hỗn loạn. Huyền thoại Natalie… ko, là mẹ của anh ấy đã giết chết người ông của cô. Một người con trai mà cô yêu đến nỗi có thể hi sinh cả mạng sống hay một mối thù mà cô đã khắc vào tận xương tủy. Cô phải chọn lựa như thế nào???

– Tôi có một món đồ sẽ làm mọi người ngạc nhiên đây._ Ông ta mỉm cười đểu cáng rồi ra hiệu cho Anh Khánh.

Thấy được tín hiệu đó từ cha, Anh Khánh di chuyển ra ngoài cửa. Chỉ sau một, hai phút, anh ta lại quay về với một người phụ nữ ngoài 30. Trên mặt bà đã có những nếp nhăn bởi tuổi già. Nhưng thời gian ko thể xoá hết được những nét đẹp của tuổi thanh xuân. Bàn tay bà bị giữ chặt bởi chiếc còng của cảnh sát.

Vừa nhìn thấy người phụ nữ đó, Phong và Minh thất thần kêu lên:

– Mẹ!!!

Hai anh chạy thẳng ra nơi mà người hai anh gọi là mẹ đang đứng cùng Anh Khánh. Khi tới nơi, Anh Khánh lĩnh trọn một cú đấm từ Phong. Bà Nâtlie ngỡ ngàng quay về phía hai anh mà nói:

– Ôi! Phong, Minh! Hai con tôi!_ Dứt lời, bà cùng Phong và Minh giật mình khi nghe thấy tiếng súng.

Quay người lại xem đó là cái gì, Phong ngạc nhiên khi nhìn thấy cảnh tượng …

D.A đang giơ súng còn lão già kia thì đang trợn mắt và ngã xuống sau khi nhận hai viên đạn. Một vào đầu và một vào ngực từ D.A.

– Này! Mày đang làm gì thế hả?_ B.A thét lên hỏi D.A.

– Ko phải là giúp mày hoàn thành xong nhiệm vụ hay sao? Những gì tao muốn biết, đã có người phụ nữ kia. Vậy thì còn lý do gì để giữ lại cái mạng chó của tên đó ak?_ D.A đáp lại B.A với giọng nói lạnh tanh. Thật ko giống một Linh ngày thường khi nói chuyện với Hân – người bạn thân chút nào.

Nhận biết được rằng cha của mình bị giết. Mỹ An thì nhân lúc Linh và Hân đang tranh cãi mà lẻn sau tấm màn rồi trốn đi. Anh Khánh thì đứng như trời trồng im lặng ko đánh động đến họ.

– Cô muốn biết thông tin gì từ tôi?_ Khẽ nhíu mày, bà ấy hỏi Linh.

– Bà là Natalie phải ko?_ Lại gần họ, Linh hỏi lại.

– Đúng vậy._ Chỉ một câu khẳng định, bà đáp.

Đến đây, Linh thất thần hẳn. Cô ko biết có nên đặt một câu hỏi tiếp theo ko. Giờ cô rất sợ. Sợ lắm ấy chứ! Cô sợ rằng cô sẽ mất đi Nam Phong.

Người con trai cô yêu hay hai chữ hận thù đã khắc lên xương tủy cô? Đây là câu hỏi mà cô đã đặt cho mình. Cô sẽ ko thể giải đáp được nó.

Cô cũng ko thể nói cho Nam Phong của cô biết rằng. Sáu tháng qua, tất cả những gì cô làm chỉ làm tìm cách giết chết lão già ghê rởm kia.

Chỉ để tiếp cận lão ta, cô đã phải giết nhiều người hơn, phạm luật trong thế giới đêm nhiều hơn. Cô còn phải nhận lời làm bạn gái của Anh Khánh để lấy lòng tin của những người đó.

Ko biết đến bao giờ cô mới có thể giải thích cho anh, đến bao giờ cô mới được trở lại bên vòng tay anh. Đến bao giờ cô mới có thể ôm hôn anh như ngày xưa… Đến bao giờ…

– Từ khi bị đuổi khỏi nhà, mẹ đã làm gì???_ Phong ân cần hỏi mẹ.

– Đó là một câu chuyện dài. …

••• FLASH BACK •••

Sau khi rời khỏi nhà, ko còn một chút tiền, chỉ còn một bộ quần áo lụa mỏng đang mang trên người. Natalie, bà bây giờ chẳng còn gì và cũng chẳng biết làm gì. Đi ngang qua công viên, bà tạt vào đó nghỉ chân.

Ngồi xuống chiếc ghế đá lạnh toát nơi công viên. Bà khẽ thở dài vì tất cả mọi thứ, vì căn bệnh viêm phổi đang hành hạ bà. Nhưng đó đâu phải là điều quan trọng nhất. Bà đang lo cho đứa con trai Nam Phong của mình.

Gió đêm ngày càng lạnh hơn. Đôi mắt dần mờ nhạt rồi bà ngất đi từ lúc nào ko biết. Sau đó vài phút, có người đàn ông ( lão ta đó!! ) đi ra chỗ bà và nhấc bổng khoác lên vai.

Ông ta đưa Natalie đi chữa trị khắp nơi. Đến khi căn bệnh của bà đã hoàn toàn khỏi, ý đồ của ông ta mới dần lộ rõ.

– Căn bệnh của bà đã hoàn toàn bình phục. Bà có thể đáp ứng nguyện vọng nhỏ nhoi của tôi được ko?_ Lão ta nói với giọng khá từ tế khiến người nghe ko thể nào phát hiện ra ẩn ý trong đó.

– Tôi cũng ko ngại báo đáp ơn cứu mạng của ông đâu. Ông có thể nói tôi nghe xem đó là chuyện gì?_ Bà cười hiền rồi trả lời.

– Vulfran Paindavoine. ( Ông ngoại của Linh là người Pháp nha! ) Tôi cần bà, Nữ Hoàng nơi bóng tối ngự trị. Hãy giết hắn._ Càng nói, đôi mắt của lão ta càng thêm hằn lửa.

– Ngươi là ai?_ Bà hỏi.

– Bà ko cần biết. Chỉ cần đi giết hắn, tôi sẽ cho bà tự do. Thế nào?

– Sao tôi phải làm điều đó?_ Natalie nhướn mày thách thức.

– Nguyễn Vũ Nam Phong. Hẳn là bà khá quan tâm đến cậu con trai này nhỉ!_ Hắn ta lên tiếng đe dọa.

Và cũng vì đảm bảo sự an toàn của cậu con trai Nam Phong và sự tự do của mình. Cuối cùng, bà Natalie cũng đã quết định đi giết ông Vulfran ( ông ngoại của Linh ).

Nhưng…

Có một điều sau khi giết ông Vulfran khiến cho Natalie cảm thấy hối hận. Tên cáo già kia lại giam lỏng bà 13 năm.

••• END FLASH BACK •••


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.