Trước khi trở về Huyền Vương Phủ, Ly Thanh tìm gặp Tịnh Tửu Thành Thư. Cô trở lại quán trà lần trước, ngồi chờ người xuất hiện.
Sau khi nhìn thấy Tịnh Tửu Thành Thư, Ly Thanh lập tức thanh toán tiền trà rồi âm thầm vòng ra sau quán, lẻn vào phòng Tịnh Tửu Thành Thư đang ở.
Tịnh Tửu Thành Thư nhìn thấy Ly Thanh cũng không ngạc nhiên, hỏi: “Cô muốn xin bút tích của tôi sao?”
“Không phải.”
Ly Thanh thấy Tịnh Tửu Thành Thư đang chăm chú nhìn ba con thỏ với ba màu trắng, vàng, đen khác nhau, cô chậm rãi tiến lại gần.
Ly Thanh vì hiếu kỳ nên muốn gặp Tịnh Tựu Thành Thư xem cuộc sống của người này như thế nào. Giờ người đó ở trước mắt cô lại mang vẻ mặt như một đứa trẻ chưa trải sự đời, đôi mắt tròn to vô hại ngắm nghía ba con thỏ con, khác hoàn toàn với dáng vẻ lúc trước.
Tịnh Tửu Thành Thư vẫy vẫy tay với Ly Thanh ra ý bảo cô mau chóng lại đây, rồi chỉ vào ba con thỏ và hỏi: “Cô thích con nào?”
Ly Thanh định chọn con thỏ màu trắng nhưng rồi lại quyết định chọn con thỏ màu vàng. Tịnh Tửu Thành Thư hỏi cô: “Tại sao?”
“Vì không quá nổi bật.”
Tịnh Tửu Thành Thư cười, vuốt vuốt đầu thỏ vàng rồi nói: “Tôi nên gọi cô là gì nhỉ?”
“Tôi là Kim Yến.”
Tịnh Tửu Thành Thư giơ bàn tay mình ra bắt lấy bàn tay Ly Thanh, lắc lắc. Ly Thanh cảm thấy kỳ lạ, định rụt tay lại nhưng thấy trong mắt Tịnh Tửu Thành Thư không có ác ý nên Ly Thanh để mặc cô ấy lắc tay mình.
“Cứ gọi tôi là Tửu. Cô giúp tôi bế hai con thỏ này ra nhé?!”
Nói xong, Tửu bế chú thỏ trắng bước ngoài sân. Ly Thanh cũng bế hai con thỏ còn lại ra theo. Họ đặt ba con thỏ xuống một góc sân, rồi Tửu nói: “Chúng có thể ăn được thịt đấy.”
Sau đó, Tửu chỉ tay vào một con chuột béo đang lấp ló sau một thân cây, nói: “Kia là thức ăn của chúng. Yến đoán xem con nào sẽ bắt được?”
Ly Thanh định không nói gì nhưng thấy ánh mắt của Tửu đành chọn đại: “Con màu vàng.”
Tửu dựa vào tường, chỉ vào thỏ vàng và nói: “Nó tên là Vàng. Linh giác của nó rất nhạy bén. Nếu như nó thức giấc lúc nửa đêm chui vào một đống rơm thì nghĩa là trời sắp mưa. Nếu nó không ngừng chạy quanh phòng thì nghĩa là nó đang cảm thấy nguy hiểm. Một lần, tôi thấy nó chạy quanh phòng liền tưởng nó bị đau ở đâu, lúc bế lên thì nó bật nhảy ra và chạy khỏi phòng. Tôi đuổi theo một lúc thì căn phòng ấy đột nhiên đổ sập.”
Ly Thanh chăm chú lắng nghe, cô luôn cảm thấy thuyết thư này có một sức hút bí ẩn. Tửu chợt chỉ tay về phía trước, Ly Thanh nhìn theo thấy con thỏ màu đen đã bắt được con chuột. Tửu cười nói: “Nhưng săn bắt không phải sở trường của Vàng.”
Ly Thanh thấy thỏ đen bắt được con mồi xong liền chia thức ăn với hai con thỏ còn lại. Sau khi chúng ăn xong, con thỏ đen lủi vào một góc tường cuộn người nằm. Tửu chỉ vào con thỏ đen nói: “Tôi gọi nó là Đen. Trong cả ba, nó là con thỏ khỏe nhất. Nếu có con cáo xuất hiện, Vàng và Trắng sẽ chạy mất nhưng Đen lại có thể ở lại chiến đấu với cáo. Vàng và Đen thi thoảng mới giao tiếp với nhau, còn Trắng và Đen thì không. Mỗi lần Đen thấy Trắng và Vàng giao tiếp với nhau, Đen lại lủi ra một góc. Vì thế, tuy Đen có sức khỏe nhưng nó lại rất tự ti.”
Nghe Tửu nhắc tới từ “Trắng”, Ly Thanh ngầm hiểu cô ấy đang nói về thỏ trắng.
Một lúc sau, thỏ trắng và thỏ vàng tách ra. Thỏ vàng chui vào một góc tối và nhỏ rồi ăn mấy hạt trên đất. Còn thỏ trắng thì ra một chỗ lấy chân gạt gạt đất, sau đó nhảy xuống hố. Tửu bỗng nhiên bật cười, nói: “Đó là hang của nó. Trắng đào ba hang thông nhau cho riêng mình. Cho dù kẻ thù có xuất hiện cũng không thể làm hại nó.”
Ly Thanh lại không quá chú ý đến thỏ trắng, cô đứng dậy đi đến bên thỏ đen, ôm nó vào lòng và vuốt ve. Tửu nhìn cô nói: “Không thích thỏ vàng nữa sao?”
Ly Thanh vẫn tiếp tục vuốt ve thỏ đen, nói: “Nó hợp tôi hơn.”
Tửu nói: “Đáng tiếc, tôi không thể cho được.”
Ly Thanh nhìn Tửu không đáp, cô chỉ im lặng ngồi ôm thỏ đen. Cô biết, với cuộc sống của mình, cô không thể nào chăm sóc được cho thỏ đen, nếu không cẩn thận sẽ làm chết nó. Vì vậy, cho dù Tửu có tặng cô cũng sẽ từ chối.
Ly Thanh ngồi xuống bên cạnh Tửu một lúc lâu, cô không ngừng vuốt ve thỏ đen đến khi nó ngủ say trong lòng mình. Tửu bất ngờ hỏi cô: “Yến này, nếu không phải vì bút tích của tôi, vậy cô đến đây làm gì?”
Ly Thanh suy nghĩ một lúc, gương mặt cô toát lên sự nghiêm túc, rồi nói: “Có một số chuyện tôi nghĩ mãi không thông, nên muốn gặp thử cô biết đâu sẽ có thu hoạch.”
Tửu cười, Ly Thanh nói tiếp: “Giờ tôi nghĩ thông rồi.”
Tửu giơ bàn tay lên trước mắt rồi nói: “Tôi đến từ một đất nước rất xa, bởi vì lạc đường nên không trở về được.”
Ly Thanh cảm thấy có lẽ cô sẽ giúp được, bèn nói: “Nơi đó ở đâu?”
Tửu cười, nói: “Trái Đất. Nó ở rất xa.”
Ly Thanh suy ngẫm một hồi. Cô đã từng đi một số nơi, đọc không ít cuốn ghi chép ở trong thư phòng của Vô Ảnh Cung, nghe không ít chuyện trên đời nhưng cô thực sự chưa từng nghe về nơi nào có tên gọi là Trái Đất cả.
Ly Thanh nói: “Tôi chưa từng đến đó.”
Tửu nhìn Ly Thanh cười rồi đưa tay vuốt đầu thỏ đen, nói: “Tôi từng cảm thấy Đen rất đáng yêu. Nhưng sau đó nhiều người đến đây đều không thích nó, tôi dần không có cảm giác Đen đáng yêu nữa. Giờ nhìn nó như vậy, lại thấy nó đáng yêu nhất.”
Ly Thanh định trao trả Đen cho Tửu, Tửu nói: “Nó đang ngủ. Cô cứ ở tạm đây nghỉ ngơi, coi như thay tôi chăm sóc nó. Tiền phòng ở đây tôi đãi cô. Lúc nào rời đi, cô có thể đưa Đen cho chủ quán trông.”
Ly Thanh gật đầu, cô chưa từng gặp cô gái nào chủ động như vậy. Vốn cô định đến đây gặp thử Tịnh Tửu Thành Thư rồi rời khỏi Lạc Hận, không ngờ lại được bao phòng nghỉ. Tửu cũng gật đầu rồi bước ngoài gặp chủ quán. Một lúc sau, phục vụ quán xuất hiện và đưa Ly Thanh lên phòng nghỉ.
Ly Thanh ôm thỏ đen vào phòng, Tửu ở phía sau bước tới và nói: “Tôi ra ngoài một chuyến. Yến cần gì cứ nói với chưởng quầy, không sao đâu.”
Ly Thanh “ừm” một tiếng rồi Tửu rời đi. Ly Thanh cũng ôm thỏ lên giường ngủ.
Ngày hôm sau, Ly Thanh trả lại thỏ đen cho Tửu và lấy ngựa rời đi. Cô đi đến chỗ lúc trước tổ chức hội đấu huyền thuật, tìm xem Phong Linh có còn ở đó không nhưng không thấy. Lúc Ly Thanh sắp sửa rời khỏi, có một thanh niên tên Trường Lạc chặn ngựa xin đi nhờ một đoạn, cô lúc đầu không đồng ý nhưng vì anh ta bám dai quá nên đành để mặc anh ta đi theo.
Đêm đến, hai người đang ở giữa rừng, Trường Lạc tỏ ra rất chu đáo, anh ta chạy đi kiếm củi, hái thức ăn. Ly Thanh để mặc anh ta muốn làm gì thì làm.
Trường Lạc có một cái miệng không ngừng nghỉ, anh ta liên tục đặt ra rất nhiều câu hỏi với Ly Thanh.
Lúc Ly Thanh đang yên tĩnh ngồi toạ thiền, Trường Lạc bất ngờ hỏi: “Cô nương là người luyện võ, liệu đã bao giờ giết người chưa?”
Ly Thanh không đáp lại, cô ngồi yên không chút nhúc nhích. Trường Lạc lại hỏi: “Cô biết bắn cung không? Tôi từng giết chết hai con chim đấy.”
Thấy Ly Thanh vẫn không có phản ứng, Trường Lạc tiến lại gần nói: “Này này, cô nghe thấy tôi nói không?”
Ly Thanh vẫn không hề đáp lại.
Có tiếng con dao rút ra khỏi vỏ.
Ly Thanh vẫn không chút cử động.
Có tiếng bước chân trên những chiếc lá khô. Sau đó, không gian trở nên yên tĩnh lạ thường.
Một làn gió thổi nhẹ, Ly Thanh mở mắt, xung quanh đã chẳng còn ai.
Một lúc sau, Ly Thanh nghe thấy trong rừng có tiếng động. Cô ngồi trầm mặc một lúc rồi quyết định đứng dậy đi xem.
Ly Thanh cầm một ngọn đuốc mang theo, tiến về nơi phát ra âm thanh. Cô nhìn thấy Trường Lạc đang cầm một con dao đánh với một con lợn rừng.
Cánh tay phải của Trường Lạc chảy máu, tay không ngừng run lên. Bàn tay trái của anh ta đang không ngừng vung loạn xạ trước mặt. Một chân của Trường Lạc cũng bị chảy máu, đứng có phần không vững. Miệng con lợn rừng có một đường dao đâm đang chảy máu. Sau khi nó bị đánh ngã lại đứng lên, lao vào Trường Lạc. Giữa lúc đó, một ngọn đuốc lao về phía cả hai. Con lợn rừng nhất thời bị loá mắt, Trường Lạc nhanh tay đâm mạnh dao vào người con lợn rừng. Con lợn điên lên định cắn vào mặt Trường Lạc, lập tức nó bị một thanh kiếm đâm vào người rồi mau chóng rút ra. Con lợn hoảng loạn, vùng bỏ chạy vào trong bóng tối.
Trường Lạc thở hồng hộc một lúc rồi cầm ngọn đuốc giơ lên. Ly Thanh im lặng đứng trước mặt anh ta.
Sau một hồi im lặng, Ly Thanh lên tiếng trước: “Đi thôi!”
Nói xong, Ly Thanh quay đầu bước đi. Trường Lạc ở phía sau trầm giọng nói: “Ngươi đã giết cha ta!”
Ly Thanh dừng bước, không quay đầu, đáp: “Tôi nhớ cậu.”
Ngừng một lúc, Ly Thanh lại nói tiếp: “Kẻ thực sự giết cha cậu là kẻ đã thuê tôi.”
“Kẻ đó là ai?”
“Tôi không biết.”
Ly Thanh thực sự không biết. Bất kỳ kẻ nào có được thẻ bài và trả được giá cao đều có thể đưa ra yêu cầu. Ly Thanh nhận nhiệm vụ từ Vô Ảnh Cung, cô vốn không biết người đưa yêu cầu là ai.
Ly Thanh định nói: “Nếu có ngày một ngày cậu tìm ra, cậu cũng có thể thuê tôi.” nhưng lời vừa ra tới họng cô đã nuốt lại. Cô không muốn cả đời quanh quẩn với chém chém giết giết nữa.
Ly Thanh trở về chỗ cũ ở trong rừng. Trường Lạc chần chừa rồi bước theo sau cô. Có lẽ vì quá mệt, Trường Lạc sau một hồi trằn trọc liền đi vào giấc ngủ sâu.
Ly Thanh ngồi tọa thiền và canh lửa, suốt cả đêm cô không hề ngủ. Cô nhìn Trường Lạc rồi nhớ tới vẻ mặt sợ hãi của anh ta khi nhìn thấy cha mình ngã xuống.
Có những thẻ bài của Vô Ảnh Cung rơi vào tay ai đó chỉ là ngẫu nhiên, có những thẻ bài rơi vào tay ai đó lại là sự sắp đặt.
Ly Thanh không biết người mình sẽ giết là người như thế nào. Cô nhớ có một lần làm nhiệm vụ, cô giết một tên tham quan nổi tiếng một vùng. Hắn khiến cho người dân trong cả huyện bị nghèo đói, rơi vào cảnh lầm than nhưng hắn lại vô cùng yêu thương con gái mình. Sau khi hắn mất, cô gái bị ốm mãi không dậy, khóc đến nỗi suýt mù đôi mắt. Một người bạn thân của tên tham quan đã nhận cô gái làm con nuôi.
Lúc Ly Thanh nhìn thấy ánh Trường Lạc nhìn cha, ánh mắt của anh ta khiến cô nhớ tới cô gái ấy. Ly Thanh khi đó đã hoàn thành nhiệm vụ, Trường Lạc đứng chết lặng, cô bước qua anh ta và rời đi.
Cô biết, lúc nãy khi cô đang tọa thiền, Trường Lạc định rút dao đâm cô. Nhưng cuối cùng, anh ta dừng lại và xoay người bỏ đi. Ly Thanh là một sát thủ có nhiều kinh nghiệm, thông qua ánh mắt Trường Lạc cô hiểu rằng anh ta không phải không dám giết cô, mà là anh ta không muốn bị ám ảnh cả đời vì giết người.
Ly Thanh ngồi đến lúc trời gần sáng, Trường Lạc còn chưa dậy, cô lên ngựa rời đi.