Kẻ Phản Bội

Chương 35: Phân vân



Tiết trời se lạnh, Ly Thanh đứng trước cổng Huyền Vương Phủ, chần chừ cả nửa ngày vẫn không gõ cửa. Đến khi cánh cửa mở ra, Huyền vương xuất hiện, nhìn thấy Ly Thanh trước mặt hắn nhàn nhạt nói: “Đã về rồi sao không vào?”

Ly Thanh lập tức hành lễ: “Tham kiến vương gia.”

“Vào đi.”

Huyền vương quay vào trong, bước chân chậm rãi. Ly Thanh đi theo sau không nói tiếng nào. Hai người đi một trước một sau, Huyền vương đi đâu thì Ly Thanh đi nấy. Bất chợt Huyền vương dừng lại xoay người, Ly Thanh đang không chú ý liền đâm đầu vào ngực Huyền vương. Hắn nói: “Đã đi rồi sao còn quay lại?”

Ly Thanh đã chuẩn bị trong đầu cả ngàn lý do trả lời trước đó nhưng lúc này cô lại không thốt ra được lời nào. Huyền vương nhìn thẳng vào mắt Ly Thanh, tiếp tục truy hỏi: “Là nhớ ta sao?”

Ly Thanh nhìn Huyền vương trong lòng lại lần nữa dao động, đột nhiên cô cảm thấy không muốn cố gắng vì bất kỳ điều gì nữa, hình ảnh cô tựa lồng ngực Huyền vương lướt qua trong đầu, trái tim đập mạnh. Ly Thanh cố gắng trấn tĩnh lại, đáp: “Thuộc hạ muốn làm vương phi.”

Huyền vương vươn tay xoa xoa cằm Ly Thanh, cúi đầu cắn cánh môi cô đến chảy máu. Ly Thanh nhíu mày, khẽ “ưm” lên một tiếng. Huyền vương dừng lại, hắn thấy một vết rách trên trán Ly Thanh bị tóc che khuất. Hắn tự cười, nói: “Bản vương không biết vương phi thích đánh nhau đến vậy.”

Nói xong, Huyền vương nhìn cả người Ly Thanh một lượt, phát hiện ra ẩn hiện sau cổ áo có vài vết thương. Thậm chí lòng hai bàn tay của Ly Thanh cũng bị thương, thuốc bôi trên đó cũng còn mới. Huyền vương cười khẩy nhận ra Ly Thanh trở về chỉ là lợi dụng mình để tránh bị truy sát. Hắn xoay người rời đi, Ly Thanh định đi theo lại nghe tiếng Huyền vương nói: “Trở về phòng đi!”

Hai ngày tiếp theo Huyền vương không chịu gặp Ly Thanh, cho dù cô có đến chỗ Huyền vương cũng luôn có hộ vệ thông báo vương gia đang bận và không gặp bất kỳ ai. Ly Thanh thử đi ra ngoài Huyền Vương Phủ cũng không có ai kiểm soát cô.

Đến ngày thứ ba, Ly Thanh quyết định ra hồ Tịnh Hà ngồi đò. Ly Thanh ngồi trên thuyền, người lái đò kể chuyện. Nơi đây từng có một người con gái thường đứng bên bờ cầm ô chờ ngày người yêu đi kinh ứng thí trở về. Nhưng chờ mãi, người yêu cô gái không trở lại, gia đình bắt cô ấy lấy chồng nhưng cô ấy không chịu. Tương tư và đau khổ khiến cô gái sinh bệnh mà rời khỏi trần thế. Còn người con trai năm ấy sớm đã đỗ thám hoa, có thê tử từ lâu. Trên một tảng đá bên hồ Tịnh Hà vẫn còn lưu lại tên hai người, đó là nơi hai người từng khắc tên lên đá, cùng nhau hẹn thề.

Ly Thanh nghe xong câu chuyện cảm thấy có chút buồn cười. Hai người kia lúc yêu nhau thì khắc tên lên đá để thể hiện tình yêu của họ mãi mãi không mất đi. Nhưng cho dù chữ trên đá vẫn còn đó thì người đã không còn đi chung đường. Chữ trên đá kia há chẳng phải trò cười sao?

Người lái đò cứ chầm chậm khua mái chèo, Ly Thanh nhìn dọc bờ sông xem đời sống con người hối hả mưu sinh bỗng cảm thấy đời mình cũng không tệ. Người ta có thể ổn định mãi một nơi, gặp được vài người, kết hôn sinh con. Còn cô, sinh mệnh như cánh chim trước gió, tuy bất cứ nào cũng có thể ngã xuống nhưng có thể đến những nơi cô chưa từng một lần đặt chân, gặp những người cô chưa từng một lần biết đến.

Lúc đò gần cập bến, Ly Thanh thấy có một người đứng trên bờ nhìn về phía mình, đằng sau người đó có ba hộ vệ. Đến khi nhìn kỹ lại, Ly Thanh mới nhận ra đó là Huyền vương.

Đò cập bờ, Huyền vương nắm lấy tay Ly Thanh kéo lên, rồi khoác lên người cô một tấm áo choàng và nói: “Đi thôi!”

Ly Thanh im lặng đi theo Huyền vương. Hai người đến một tửu quán gọi là Tiên Tửu. Huyền vương nói với chủ quán vài câu liền được phục vụ dẫn lên lầu tám. Bày biện ở đây rất bắt mắt, rèm cửa toàn màu trắng pha xanh thiên thanh, giữa phòng có hai bàn trà nhỏ xếp cạnh nhau, trên bàn có một ấm trà vẫn còn nghi ngút khói và vài bình rượu nhỏ.

Huyền vương và Ly Thanh bước vào phòng, ba người hộ vệ canh gác ở ngoài. Huyền vương để Ly Thanh ngồi ăn đối diện mình, một lúc sau các món ăn lần lượt được mang lên. Ly Thanh từng thấy qua không ít món nhưng trong số các món của tửu quán có một món cô chưa gặp bao giờ. Món này gồm các sợi bột màu trắng dài và bẹt được đổ ngập trong nước dùng, phía trên bề mặt là những miếng thịt bò lõi và hành thái nhỏ. Ly Thanh ngửi thấy trong nước có mùi thịt bò hầm, thanh quế và gừng thơm lừng liền không nhịn được hỏi phục vụ quán: “Đây là món gì?”

“Bẩm khách quan đây là Phở Thành Thư. Đầu bếp của chúng tôi học được món này từ một người tên là Thành Thư nên lấy tên là Phở Thành Thư.”

“Ý ngươi là Tịnh Tửu Thành Thư?”

“À dạ dạ. Đúng rồi ạ.”

“Vương phi biết người này?”

Huyền vương bất chợt lên tiếng hỏi, Ly Thanh nhìn Huyền vương có chút kỳ lạ. Bình thường Huyền vương ra ngoài sẽ không để lộ thân phận, lần này Huyền vương lại gọi thẳng cô là “vương phi” làm cô nhất thời ngẩn người.

Phục vụ quán thấy hai người không có ý dặn dò gì thêm liền lặng lẽ ra ngoài. Huyền vương nhìn Ly Thanh với gương mặt bình thản, chờ đợi đáp án từ cô.

“Thuộc hạ từng gặp người này.”

“Ở đâu?”

“Ở Lạc Hận thưa vương gia.”

“Hắn làm gì?”

“Người đó là một thuyết thư thưa vương gia.”

“Là tình nhân cũ của vương phi sao?”

“Cô ấy là nữ nhi thưa vương gia.”

Huyền vương im lặng nhìn Ly Thanh. Ly Thanh cảm thấy có áp lực từ phía Huyền vương hướng tới mình, nên chỉ nhìn vào bát Phở Thành Thư mà không hề ngẩng đầu. Huyền vương đột nhiên đưa tay xuống dưới cằm Ly Thanh rồi nâng lên, để mặt cô đối diện với mình: “Không được thưa vương gia nữa.”

“Vâng, thưa…..”

Huyền vương nghe xong cũng không thấy thoải mái đành cầm đũa lên ăn. Ly Thanh cũng cầm đũa ăn nhưng đầu không hề ngẩng lên lấy một lần.

Sau khi hai người ăn xong, phục vụ quán mau chóng thu dọn đồ ăn rồi rời đi. Huyền vương ngồi uống trà, không có ý trở về vương phủ. Một lúc sau, hộ vệ thông báo có người muốn gặp, Huyền vương cười rồi nói: “Đến rồi.”

Ly Thanh nhìn người mới tới bước vào. Tuy người này mặc thường phục nhưng thường phục này giống với một trong số những bộ thường phục mà hộ vệ của Cửu hoàng tử mặc.

Người này liếc nhìn Ly Thanh một cái rồi hành lễ với Huyền vương, nói: “Tham kiến vương gia.”

“Có chuyện gì?”

“Bẩm vương gia….”

Người này liếc nhìn Ly Thanh, Huyền vương vẫy tay ra lệnh cho Ly Thanh rời đi. Ly Thanh hành lễ rồi bước ra ngoài. Cô đứng từ trên cao nhìn xuống tửu quán tấp nập trong lòng cảm thấy bất an không thôi, nên cô đành xuống dưới lầu bước ra ngoài cửa đợi.

Từ khi từ tửu quán trở về vương phủ, Huyền vương không nói thêm gì mà trở về phòng nghỉ của mình, còn Ly Thanh cũng trở về phòng. Ngồi bên cửa sổ, Ly Thanh nhìn lên trời, còn ba ngày nữa là trăng tròn, trong lòng cô có chút bất an.

Ngày trăng tròn đến gần, cơ thể Ly Thanh càng lúc càng mệt mỏi, cô không cách nào ngủ được, chỉ đành đi dạo trong vương phủ. Lúc trời tờ mờ sáng, Ly Thanh đi lướt qua phòng Huyền vương, thấy bóng Ngọc Cơ – một tỳ thiếp của Huyền vương, đang đứng bưng canh ở cửa. Tuy Ly Thanh là vương phi tương lai nhưng Huyền vương không thích quá nhiều phép tắc, nên hắn để cho mỗi thê thiếp của mình ở một nơi, nếu không có chuyện gì sẽ không cần gặp mặt.

Ly Thanh đi đến phòng bếp bảo người chuẩn bị một chút đồ ăn rồi đi ngoài. Một thị nữ đang bê đồ bất chợt xô vào người Ly Thanh rồi tự mình ngã xuống. Ly Thanh ngồi xuống nhìn xem thị nữ thế nào, thị nữ vội vàng quỳ lạy. Ly Thanh định nói không sao thì thấy thị nữ đó nhét vào tay Ly Thanh một gói thuốc. Ly Thanh nắm lấy gói thuốc rồi đứng dậy rời đi.

Đi được một đoạn, Ly Thanh quay người âm thầm đi theo thị nữ từ xa. Sau một quãng đường vòng vèo, Ly Thanh thấy thị nữ đi về phía Tây viện, nơi ở của Ngọc Cơ. Tầm một canh giờ sau, Ngọc Cơ trở về Tây viện, nói chuyện với thị nữ kia. Ly Thanh đứng từ xa nên không thể nghe rõ cả hai nói gì. Một lúc sau, Ngọc Cơ và thị nữ đi vào trong phòng, Ly Thanh đứng chờ thêm nửa canh giờ nhưng không thu hoạch được gì mới quay người rời đi.

Vì Ly Thanh vẫn còn là vương phi tương lai nên phòng của cô được xếp gần phòng của Huyền vương. Lúc Ly Thanh trở về phòng mình, cô nhìn thấy Huyền vương đang ngồi khoanh tay trên ghế, mắt nhìn chằm chằm ra cửa, nơi cô đang đứng.

“Vương phi vừa đi đâu?”

“Tham kiến vương gia. Thuộc hạ vừa đi dạo trong vương phủ.”

“Ly Thanh, nếu một người lợi dụng em, em sẽ làm gì?”

“Thuộc hạ….không biết.”

“Nếu giữa em vừa người đó chỉ có một người được sống, em sẽ làm gì?”

“Giết hắn, thưa vương gia.”

Huyền vương đứng dậy, bước đến trước mặt Ly Thanh, vòng tay ôm cô thật chặt rồi ghé vào tai cô nói: “Ta cũng vậy.”

Cảm giác bất an trong lòng Ly Thanh lại lần nữa xuất hiện. Lồng ngực của Huyền vương phập phồng và ấm nóng, Ly Thanh cảm giác được Huyền vương đang đau đớn trong lòng. Cô muốn nói với Huyền vương rằng Lão Tam vẫn còn sống.

“Vương gia.”

“Ừm?”

Ly Thanh do dự, nếu như lúc này cô nói riêng với Huyền vương có lẽ sẽ không sao. Đúng lúc đó, hộ vệ gõ cửa phòng nói: “Vương gia, Tràm phu nhân vừa bị ngã xuống hồ.”

Huyền vương nhíu mày, buông Ly Thanh ra, nói với hộ vệ: “Ta biết rồi.”

Nói xong, Huyền vương rời đi. Ly Thanh lấy gói thuốc trong người ra, chần chừ một lúc rồi ra ngoài đến tiệm thuốc.

Chiều hôm sau, Ly Thanh ngồi trong phòng mình nhìn gói thuốc. Trong gói thuốc có một số thành phần là độc dược, một số thành phần khác đến cả tiệm thuốc cũng không biết, Ly Thanh cầm gói thuốc trên tay trầm ngâm suy nghĩ về Ngọc Cơ.

Trưa hôm đó, Ly Thanh cho Đỗ An đi hỏi thông tin về Ngọc Cơ. Đỗ An cho cô biết Ngọc Cơ đã theo Huyền vương được khoảng ba năm. Cô ta giúp Huyền vương quản lý sổ sách ở một cửa tiệm ăn ở châu Man Tư, thỉnh thoảng cô ta đến cửa hàng kiểm tra. Nghe xong, Ly Thanh nhận thấy Ngọc Cơ muốn liên lạc với bên ngoài không khó. Điều làm Ly Thanh khó hiểu nhất chính là Ngọc Cơ vì si mê dáng vẻ của Huyền vương mà sống chết xin đi theo, cô ta từng suýt mất mạng vì đỡ mũi tên độc thay cho Huyền vương. Bản thân Ngọc Cơ vốn không còn người thân, không thể chịu uy hiếp. Ly Thanh cảm thấy khó hiểu, một người có thể liều mạng vì vương gia như vậy sao có thể phản bội ngài.

Ly Thanh tách một phần nhỏ của thuốc ra, gói trong khăn vải nhỏ, bỏ vào hộc tủ của bàn trang điểm. Một phần thuốc cô mang trong người. Đến tối, Ly Thanh ngồi ở trong phòng, cả người lúc nóng lúc lạnh, dần dần toàn thân đều vã mồ hôi. Dù cô đã uống gói thuốc mà thị nữ kia đưa lúc trước nhưng cả người vẫn không ngừng quằn quại trên giường. Cơn đau này tuy giảm đi rất nhiều so với lần trước nhưng có lẽ do không đủ liều lượng nên khiến Ly Thanh đau đớn.

Đêm hôm đó, khi Ly Thanh đã ngất đi, Huyền vương đứng ngoài cửa phòng của cô, bàn tay hắn nhiều lần chạm vào cánh cửa rồi lại hạ xuống. Sau một canh giờ, Huyền vương vẫn không tiến vào trong phòng mà quay người rời đi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.