Huyền vương mở mắt, lau đi vết máu nơi khóe môi, hắn nhìn xuống bàn tay phải đang nắm chặt hai miếng ngọc thạch của mình. Một ngọc thạch màu trắng – xanh bích và một ngọc thạch màu trắng – đỏ, trên mỗi miếng ngọc dính một ít máu. Cơ thể của Huyền vương đang không ngừng đau đớn, nỗi đau đớn này vốn không thuộc về hắn mà là của Ly Thanh. Huyền vương cảm thấy mệt mỏi, nghiêng người dựa vào thành giường, vuốt nhẹ hai miếng ngọc thạch đang phát sáng trong tay, nhớ lại những chuyện khi vừa tới kinh thành.
Sau khi đến kinh thành Phi Long, Huyền vương gặp được Lão Tam, Cửu hoàng tử và Bát hoàng tử ở một quán rượu do hắn đứng sau làm chủ. Lão Tam cho hắn biết Thái tử bị tố giác tham nhũng, kết bè kết cánh, bao che đồng đảng hại nước hại dân khiến long nhan nổi giận, Thái tử bị cách chức. Thái tử sau đó tạo phản nhưng thất bại, Hoàng thượng lệnh cho Ngũ hoàng tử và Bát hoàng tử đi bắt Thái tử. Nào ngờ sau khi bắt Thái tử xong, Ngũ hoàng tử dùng độc cho vào thức ăn giết chết Thái tử, đồng thời ra lệnh ám sát Bát hoàng tử. May mắn Bát hoàng tử kịp thời phát hiện nhưng lại bị thương nặng, sau đó được hộ vệ của mình cứu đi. Giữa đường, Bát hoàng tử gặp được nhóm người của Lão Tam. Hiện tại, vết thương của Bát hoàng tử đã được cứu chữa nhưng có nguy cơ bị liệt nửa người. Bên ngoài, ai cũng cho rằng Bát hoàng tử đã chết. Ngũ hoàng tử trở về triều đình, báo với Hoàng thượng rằng trong lúc chiến đấu Bát hoàng tử đã bị ngã xuống vực, còn Thái tử vì sợ tội nên đã uống thuốc độc tự sát.
Huyền vương thở dài, cầm miếng ngọc đỏ đang phát sáng lên, khẽ hôn vào nó. Hắn nhớ lúc đến Âu Lương, Ly Thanh bị quan phủ bắt. Hắn liền điều tra thử xem quan phủ ở Âu Lương là người thế nào, biết đâu có thể biến hắn thành người của mình. Nhưng càng điều tra hắn càng không ngờ, một quan phủ nhỏ bé ở Âu Lương lại là một trong những đầu mối quan trọng giúp Thái tử tham nhũng. Sau đó, hắn đã thu thập chứng cứ gửi cho Bát hoàng tử, chờ ngày Bát hoàng tử thu thập đủ các tội trạng của Thái tử và phe cánh để khởi tố.
Hắn nhớ lúc trước, khi Ly Thanh còn ở Huyền Vương Phủ, Nhu Vương cho người mang quà đến nói là để cảm ơn. Hắn lúc đó lại cho rằng lời “cảm ơn” có ẩn ý khác. Khi ấy, hắn chỉ quan tâm tìm kiếm tung tích của đám người Lão Tam và Cửu hoàng tử nên không có tâm trạng quan tâm, liền xếp vào một góc để xử lý sau. Đến lúc hắn động tới, đọc bức thư cảm ơn thì tất cả đã quá muộn. “Vương phi” được nhắc tới trong thư đã bị hắn vứt khỏi phủ.
“Đừng bỏ cuộc…khục khục.”
Huyền vương thều thào nói, các ngón tay không ngừng vuốt ve miếng ngọc. Hắn nhắm mắt lại, một giọt nước mắt rơi xuống.
Năm ngày sau khi Huyền vương gặp lại Lão Tam, Cung chủ Vô Ảnh Cung cùng hộ pháp Linh Khứu xuất hiện. Họ đến trao ngọc thạch đỏ của Ly Thanh cho Cửu hoàng tử theo yêu cầu trước đó của Cửu hoàng tử. Ngọc thạch lúc này đã xuất hiện nhiều vết nứt bên trong. Linh Khứu đưa ngọc thạch cho Cửu hoàng tử, nào ngờ ngay sau đó Huyền vương bước tới, ngọc thạch đột nhiên rung lên phát sáng. Ánh mắt của tất cả mọi người đổ dồn về phía Huyền vương nhưng Cửu hoàng tử vẫn nắm chặt miếng ngọc trong tay, không hề có ý định đưa cho anh ta.
Linh Khứu nhìn Huyền vương, lên tiếng trước phá vỡ bầu không khí yên lặng: “Đúng lúc ta muốn đưa cho vương gia thứ này.”
Linh Khứu đưa một đám sổ sách và giấy tờ cho Huyền vương. Huyền vương nhận xong liền hỏi: “Đây là gì?”
Cung Linh Huyền đứng bên cạnh nói: “Đây là chứng cứ phạm tội của Thượng Hào mà vương phi thu thập được.”
“Vương phi nào?”
“Tinh Ngân, người được phái tới để bảo vệ vương gia.”
Huyền vương bị bất ngờ trước câu trả lời này, sau giây lát, hắn bình tĩnh lại, hỏi: “Cô ấy thì liên quan gì đến Thượng Hào?”
Cung Linh Huyền liếc nhìn miếng ngọc đỏ trong tay Cửu hoàng tử, rồi lạnh lùng đáp: “Phi Ảnh là tri kỷ của vương phi. Nếu Phi Ảnh không bị Thượng Hào giết, có lẽ họ sớm đã rời khỏi Vô Ảnh Cung. Vương phi vì vậy luôn chờ cơ hội báo thù. Mà vương gia vẫn luôn muốn Thượng Hào chết. Chỉ dựa vào điều này, vương phi tuyệt đối sẽ không phản bội vương gia.”
“Họ là cố hữu?”
“Là tri kỷ!”
Chiều hôm đó, Huyền vương bị sốt nhưng hắn lại ra lệnh không cho ai được phép vào phòng mình, đến Lão Tam cũng không thể vào. Đến tối, hắn khoác một chiếc áo lông báo đến tìm Cửu hoàng tử để lấy ngọc thạch đỏ. Đến nơi, Cửu hoàng tử đang ngồi bên bàn, trong phòng không một ánh đèn, nhìn ngọc thạch đỏ đang phát sáng. Cửu hoàng tử không buồn ngước mắt lên cũng biết người đến là Huyền vương, y nói: “Cho dù miếng ngọc này không vì ta phát sáng, ta vẫn sẽ đối tối với cô ấy.”
“Điện hạ, thần muốn lấy lại miếng ngọc của vương phi. Mong điện hạ giúp đỡ.”
“Ly Quân, ngày hôm đó Lão Tam nghi ngờ Tinh Ngân, ta không trách. Nhưng tại sao ngươi lại đuổi cô ấy đi?”
“Điện hạ nghe tin này từ đâu?”
“Ngọc Tụ Hồn này tương thông với chủ, người chết ngọc vỡ. Cô ấy không đi với ngươi, miếng ngọc từ lúc ta nhận được đến giờ đang có thêm người vết nứt. Vấn đề này còn cần phải hỏi sao?”
Cửu hoàng tử giơ miếng ngọc về phía trước. Huyền vương tiến lại gần nhìn thấy miếng ngọc đã nứt nhiều đến mức khiến người ta có cảm giác chỉ cần bóp mạnh một chút miếng ngọc sẽ vỡ. Lúc này, chỉ cần đưa tay ra là có thể lấy được miếng ngọc nhưng Huyền vương lại không dám chạm vào.
“Ly Quân, cô ấy sắp không chịu được rồi. Ngày ta bị phục kích, cô ấy vốn dĩ không liên quan nhưng vì nghĩ ngươi ở đó nên cô ấy đến.”
Nói xong, Cửu hoàng tử rót cho mình một chén trà, rồi rót một chén trà khác đặt về phía Huyền vương, nói tiếp: “Cô ấy dùng miếng ngọc này cứu tính mạng của ta. Sau khi về kinh, ta đã tìm cách đổi lại nhưng Linh Khứu lại giao hẹn mười ngày sau mới có thể trả. Ngọc Tụ Hồn vô dụng với người thường nhưng lại hữu dụng với huyền thuật sư. Nếu miếng ngọc này vì ta phát sáng thì thật tốt…. Ta hy vọng ngươi muốn cứu cô ấy….ngươi có thể tìm Cung Linh Huyền xin chỉ dẫn.”
Cửu hoàng tử đặt vào tay Huyền vương miếng ngọc, nói: “Nếu một ngày ngươi không cần miếng ngọc này, hãy đưa cho ta!”
Sau đó, Huyền vương đến tìm gặp Cung Linh Huyền nhưng người mở cửa lại là Linh Khứu. Linh Khứu bước ra ngoài và nói: “Cung chủ đã đi nghỉ, vương gia có thể nói với ta.”
Huyền vương giơ ra miếng ngọc đỏ đang phát sáng trên tay: “Vương phi của ta gặp nạn, ta nghĩ Cung chủ sẽ có cách.”
“Ngọc Tụ Hồn lấy từ trận pháp của Bạch tộc. Nguồn gốc sức mạnh nguyên thủy của Bạch tộc là tình yêu. Ngọc thạch này sắp vỡ, đó là điều không thể sửa được. Có điều vương gia vẫn có thể gặp được vương phi. Nếu cô ấy tiếp nhận tình cảm ngài dành cho cô ấy, miếng ngọc thạch này sẽ cứng lại.”
“Làm sao để ta gặp được cô ấy?”
“Nếu muốn gặp trong mơ, vương gia chỉ cần dùng máu của mình nhỏ vào miếng ngọc của vương gia và vương phi, rồi để bên người trước khi ngủ. Chỉ cần vương gia và vương phi đồng thời nghĩ về nhau trước khi ngủ là có thể gặp được. Hoặc trong lúc vương phi đứng giữa ranh giới sống chết, ánh sáng xung quanh miếng ngọc này sẽ phát ra lúc mạnh lúc yếu liên tục, nó báo hiệu tâm trí của chủ nhân đang mơ hồ. Vương gia có thể dựa theo ký ức của vương phi để gặp, bằng cách nghĩ đến những chuyện liên quan đến vương phi. Nhưng khả năng thành công của cách này không cao, hơn nữa vì cưỡng chế dùng ký ức để tạo mộng sẽ khiến vương gia bị hao tổn dương khí, đồng thời chịu ảnh hưởng từ cảm giác của vương phi.”
“Nếu ta muốn đi tìm cô ấy?”
“Mỗi ngày vương gia nhỏ máu vào miếng ngọc của ngài và vương phi. Hai ngọc thạch sẽ dần cảm ứng được vị trí của vương phi thông qua miếng ngọc đỏ này. Quan trọng là tình yêu càng lớn thì hai miếng ngọc sẽ cảm ứng càng mạnh. Khi nào vương gia cầm hai miếng ngọc quay các hướng rồi đến một hướng nhất định mà hai miếng ngọc đột nhiên xoay tròn, đi theo hướng đó sẽ tìm thấy vương phi.”
Dời khỏi dòng suy nghĩ về cuộc nói chuyện với Linh Khứu lúc trước, nằm trên giường, Huyền vương đặt miếng ngọc xuống, muốn đứng dậy uống cốc nước nhưng ngay khi vừa đứng dậy hắn lập tức ngã xuống đất. Huyền vương cảm thấy gân chân gân tay mình như muốn co rút, chân tay đau nhức. Huyền vương cố gắng chịu đựng, nghiến chặt hai hàm răng, miệng không ngừng phát ra tiếng rên rỉ. Đợi khi cơn đau đớn qua đi, chỉ còn lại cảm giác đau âm ỉ, Huyền vương ngồi thừ người trên đất, hắn nhìn hai cổ tay của mình. Một lúc sau, hắn dùng một tay ôm lấy mặt mình, rồi đổ người xuống đất, đôi vai run run, nơi kẽ ngón tay xuất hiện vài giọt nước ấm nóng chảy xuống sàn.
Nửa canh giờ sau, một hộ vệ gõ cửa thông báo: “Vương gia, đã tìm thấy Diễm Ca.”
“Ta biết rồi.”
Huyền vương ngồi dậy, mệt mỏi khoác áo lông hổ vào người rồi bước ra ngoài. Đi được một đoạn, Lão Tam xuất hiện chắn trước mặt Huyền vương, nói: “Vương gia định đi gặp Diễm Ca?”
“Đúng vậy. Cậu đi cùng tôi.”
“Cậu muốn quay lại với cô ta?”
“Tôi muốn xác nhận lại cảm giác của mình.”
“Nếu có ai có thể làm vương phi của cậu, tôi hy vọng người đó là Ly Thanh. Nếu cậu đuổi cô ấy đi, chúng ta có thể tìm lại.”
Huyền vương dừng bước, mắt hơi đỏ, nhìn Lão Tam định nói gì đó nhưng sau đó hắn lại quay đi, bước về phía tuấn mã. Lão Tam cũng bước theo sau. Đi được một đoạn đường dài, Huyền vương nhìn thấy mấy hộ vệ của mình đang đứng đợi, phía sau họ là một cô gái bị trói hai tay ra sau, đầu bị một túi vải đen trùm kín.
Huyền vương bước đến trước mặt cô gái, tháo vải đen ra, gương mặt xinh đẹp của Diễm Ca xuất hiện. Diễm Ca nhìn Huyền vương đầy sững sờ, sau một lúc cô rưng rưng nước mắt, nói: “Tâm lang, chàng đến tìm em sao?”
Diễm Ca ngay sau đó lao về phía Huyền vương, tựa đầu lên ngực hắn, mỉm cười thoả mãn. Lão Tam đứng ở bên cạnh nhìn với ánh mắt lạnh như băng. Huyền vương lập tức đẩy Diễm Ca ra khiến cô ta ngã xuống đất. Lão Tam thấy vậy trong lòng liền thoải mái, cười khẩy một cái. Diễm Ca nhìn Huyền vương với ánh mắt đầy kinh ngạc, nói: “Tâm lang vẫn không tha thứ cho em sao?”
Huyền vương không thèm để ý, nói với hộ vệ: “Đưa cô ta đi!”
“Rõ!”
Diễm Ca hoảng hốt nói: “Tâm lang, nếu không quan tâm em sao chàng lại tìm em? Nếu không quan tâm sao chàng lại gặp em?”
Ngay sau đó, một tấm vải bịt mũi Diễm Ca khiến cô ta ngất đi, túi vải đen lại trùm lên đầu. Lão Tam gật đầu, cười híp mắt. Huyền vương quay người rời đi, Lão Tam bước theo sau, hỏi: “Cậu đưa cô ta đi đâu?”
“Về chỗ cũ.”
“Cậu muốn xác nhận điều gì?”
“Về rồi nói.”
Sau đó, tất cả trở về tửu quán của Huyền vương. Phía sau tửu quán là các gian nhà riêng chuyên biệt, dùng để cho Huyền vương nghỉ ngơi và tiếp đón một vài vị khách đặc biệt. Huyền vương ngồi ở trong phòng mình, uống rượu Bạc Chi cùng Lão Tam hết bình này đến bình khác mà không nói một câu nào.
Lão Tam ngà ngà say, hỏi Huyền vương: “Cậu muốn xác nhận điều gì?”
“Xác nhận? Xác nhận tình cảm của chính mình.”
“Xác nhận tình cảm sao?”
“Tôi muốn biết tình cảm mình dành cho cô ấy đến đâu……nên tìm Diễm Ca để xác nhận?”
“Cô ấy nào? Diễm Ca à? Cậu yêu loại người như cô ta?”
“Không. Là Ly Thanh…. Lúc nãy, tôi suýt nữa muốn giết chết cô ta….”
“Giết ai?”
“Diễm Ca.”
Huyền vương ngồi dựa vào ghế, vừa nói vừa uống rượu. Lão Tam nghe vậy liền cười: “Nếu cậu muốn tìm vương phi thì khi trở về tìm lại là được.”
Huyền vương dừng lại động tác, thừ người giây lát rồi nói: “Lão Tam…..tôi phế võ công của cô ấy rồi.”
Lão Tam giật mình, ngồi lặng đến nỗi không dám thở mạnh. Huyền vương dùng một bàn tay ôm mặt, nói tiếp: “Tôi đã cho người đi tìm nhưng…không thấy.”
Nói đến đây, Huyền vương nhớ cảm giác đau đớn sau khi hắn tỉnh mộng, liền cắn chặt răng.
Lão Tam hỏi: “Vương phi đã phạm lỗi gì?”
“Cô ấy bị trùng độc làm cho phát điên, tấn công tôi…. Không, tấn công Ngọc Cơ, bị tôi cản lại… Cô ấy quay sang tôi…tấn công.”
“Trùng độc sao có thể đột nhiên khiến vương phi phát điên?”
“Ngọc Cơ dùng mê hương…..cô ta là gian tế.”
Huyền vương bịt chặt hai mắt mình, một giọt nước từ kẽ tay của hắn chảy dài xuống cánh tay. Lão Tam thở dài, uống nốt bình rượu còn lại rồi đứng dậy bước ra ngoài cửa.
Huyền vương vẫn giữ nguyên tư thế cũ, lồng ngực phập phồng. Hắn nhớ lại lần cuối nhìn thấy Ly Thanh, trái tim đột nhiên đau thắt lại.
“Lão Tam giờ đâu rồi?”
“Chết rồi.”