Đào Hoa

Chương 28



Editor: Lệ Cung Chủ

Beta: Vườn Độc Thoại

Lều trại dựng lên, lửa cũng đã đốt.

Trong không khí bắt đầu dần dần hiện lên hương khí ấm áp của thịt dê thang (canh), thậm chí còn ngửi được bên trong có bỏ thêm tuyệt hảo rượu Thiệu Hưng. Vương Liên Hoa hít một hơi thật sâu, thỏa mãn nói: “Thịt dê thang thơm như vậy, không biết có phải cũng đem quỷ đói dẫn đến hay không.”

Trầm Lãng cười nói: “Nơi này có ba con quỷ đói thực đã muốn quá đủ.” Hắn trước thân thủ rót một chén đặt ở trước mặt Tần Tứ nương, cười nói: “Tứ nương, thỉnh.”

Tứ nương thấp giọng nói: “Đa tạ.”

Trầm Lãng lập tức lại rót bát đưa cho Vương Liên Hoa, Vương Liên Hoa thân thủ tiếp nhận, cười nói: “Ba con tuy rằng cũng không ít, tái nhiều, hợp thành đôi kể ra chẳng phải càng tuyệt sao.”

Trầm Lãng cười vang nói: “Món ngon đã đãi, mời cùng thịnh tình, các hạ còn không ra sao?”

Bốn phía vắng lặng, duy chỉ có tiếng gió.

Vương Liên Hoa cười nói: “Ngươi nếu không muốn đi tới uống, ta lấy ra nữa cho ngươi uống cũng vậy.” Nói xong liền thật sự bưng bát thang kia, đứng dậy, khoan thai đi đến cửa lều, thực tùy ý sẽ đem bát thang kia ra bên ngoài đổ .

Tần Tứ nương đột nhiên thay đổi sắc mặt.

Cũng khó trách, một chén thịt dê thang ngon như vậy, giống y như bát nước bị thiu đổ đi ra ngoài, nước ở sa mạc này so với hoàng kim còn đắt tiền hơn, quả thực chính là tội ác không thể tha thứ, đủ để cho hết thảy cô hồn chết đói chết khát ở trong sa mạc tiến đến lấy mạng.

Khả thang kia sau khi một phát hất ra ngoài, lại nổi lên biến hóa.

Dưới lưu sa (cát chảy), truyền đến một tiếng kêu trầm thảm thiết.

Vương Liên Hoa thản nhiên ngồi xuống, mỉm cười nói: “Hảo uống sao?”

Cát trên mặt đất phẳng lặng lạnh như băng, đột nhiên liền chui ra một người màu sa thổ (cát đất), chửi ầm lên nói: “Thực con mẹ nó hảo uống, ta đời này, cũng chưa từng uống qua thịt dê thang ngon đến vậy.”

Lại vừa thấy, người này kỳ thật bộ dạng khá trắng trẻo, sở dĩ làm cho người ta cảm thấy hắn màu sa thổ, là bởi vì hắn mặc một thân quần áo màu sa thổ bóng loáng giống như da sa ngư (cá mập), kiểu như vậy phi thường tinh xảo vừa khít với cơ thể, quả thực tựa như tầng làn da thứ hai. Chính là lưng hắn quần áo giống như là bị thiêu hủy một mảng lớn, da thịt lỏa lồ đỏ lên lại có chút miệng vết thương vụn vặt, nghĩ là Vương Liên Hoa ở trong bát thang kia đã bỏ thêm dược vật cổ quái gì đó. Hắn vóc dáng nhỏ gầy, không có tóc cùng lông mi, nhìn qua phi thường quái dị, người này cố tình giọng hào sảng, cũng vẻ bề ngoài khác thường thật không phù hợp, bởi vậy mà càng phát ra buồn cười.

Trầm Lãng thở dài: “Ta nguyên nghe nói trong Minh Sa bang có một người, giỏi về ‘Sa độn’ (lẩn trốn trong cát), ở Minh Sa bang cùng Long Quyển Phong trong tranh đấu khá đắc lực, không nghĩ hôm nay có duyên diện kiến.”

Người này cười khổ nói: “Ta thực chính là không rõ, các ngươi như thế nào nhìn thấu.”

Vương Liên Hoa cười nói: “Kỳ thật mới vừa rồi chúng ta mặc dù phát giác động tĩnh khác thường, nhưng cũng không xác định lắm đến tột cùng là gió thổi cát động hay là quả thật có người. Chính là vừa nãy lúc thời điểm nói mời ngươi đi ra ăn canh , động tĩnh rất nhỏ kia tức khắc liền ngừng, đây cũng không phải là chưa đánh đã khai sao?”

Biểu tình trên mặt người này, lập tức tựa như bị đánh một trăm cái tát, hơn nữa còn là quỳ gối trước bài vị tổ tông bị ông đánh đập.

Vương Liên Hoa lại thở dài một hơi nói: “Chính là tại hạ thật không rõ, ngươi đã bị nhìn thấu, vì sao không lập tức đào tẩu, còn tự mình lộ diện ở cửa?”

Người này cả giận nói: “Thủ đoạn Vương Liên Hoa hạ độc, ai không biết? Nước canh này thế nhưng có thể thẳng thấu sa tầng thiêu hủy ‘Sa ngư y’, của ta, nếu ta cứ như vậy rời đi, tính mệnh có thể bảo toàn sao?”

Vương Liên Hoa mỉm cười nói: “Tại hạ nếu luôn dùng loại độc dược này đổ xuống có thể bốc lên khói trắng còn đốt được quần áo, sớm đã bị người tóm một trăm lần. Này chẳng qua là Giang Nam Lôi gia ‘Phích lịch thủy’ (sét đánh nước), vốn thật có thể làm cháy sạch da người tiêu thịt thối rữa, chính là ‘Sa ngư y’ này hộ ngươi, khiến ngươi vô sự, không nghĩ ngươi lại bị thanh danh của tại hạ dọa lộ diện, tại hạ thậm cảm vinh hạnh.”

Người này một câu cũng nói không nên lời, chỉ yên lặng nhìn Vương Liên Hoa, hỏi: “Rốt cuộc các ngươi có phải là người hay không? Ta có phải hay không ngốc tử?”

Vương Liên Hoa cười nói: “Điều này ngươi cũng không cần biết, Tứ nương, ngươi không cùng hắn nói chuyện người xưa đi?”

Tứ nương lạnh lùng thốt: “Ta không biết người này.”

Trầm Lãng lại đột nhiên nói: “Nghe nói Minh Sa bang đại tiến chiếm Long Quyển Phong, huynh đài cũng biết quân sư của Long Quyển Phong là Kim Vô Vọng, hắn hiện ở nơi nào, sinh tử ra sao?”

Người này nói: “Thủ lĩnh Long Quyển Phong vừa chết, Kim Vô Vọng mang theo Long Quyển Phong tàn quân mà đi phá vây, tăm tích không biết, bản bang cũng không có ý đuổi giết.”

Trầm Lãng thở dài: “Đã như thế, cũng được rồi. Ngươi đi đi.”

Người này có điểm không thể tin được vào cái lổ tai của chính mình, lẩm bẩm nói: “Ngươi để cho ta đi?”

Vương Liên Hoa khẽ cười nói: “Ngươi mới vừa hỏi ta ngươi có phải là ngốc tử không, nếu Trầm Lãng cho ngươi đi ngươi không dám đi, vậy ngươi thật đúng là ngốc tử.”

Vừa dứt lời, người nọ liền giống như chân tướng ngư mà trượt vào vào đất, trong nháy mắt liền biến mất không thấy, đất cát lại phẳng lặng như cũ.

Trầm Lãng nói: “Trong Minh Sa bang, xác thực là có chút nhân tài.”

Vương Liên Hoa lại cười nói: “Chính là thật không hiểu người này như thế nào ngốc như vậy, nói cái gì tin cái đó. Tuy rằng ta dùng đích thật là ‘Phích Lịch Thủy’, chính là sét đánh ở trong nước càng lâu thì càng khác gì chất độc, cũng không khó khăn lắm, hắn sao liền không cẩn thận hỏi một câu, vội vả bỏ chạy.”

Tứ nương nghe được sắc mặt lại biến đổi, lập tức khôi phục thái độ bình thường, chính là việc này tuy trong nháy mắt, lại có thể nào giấu diếm được ánh mắt Vương Liên Hoa .

Trầm Lãng trộm nhìn vẻ mặt kia của Vương Liên Hoa thản nhiên mỉm cười, muốn nói cái gì, đúng là không còn gì để nói.

Lều trại tuy rằng cũng không phải rất nhỏ, bất quá nếu là ba người cùng ở trong lều ngủ, cũng không chỉ là vấn đề chen chúc hay không chen chúc.

Đầu tiên, trên xe kia có hơn mười bọc da đựng nước trong, cùng một ít lương thực, thế nào cũng phải có người trông coi, người này đương nhiên không thể là Tần Tứ nương, cho nên khó tránh khỏi sinh ra cục diện một nam một nữ trong cùng một “Thất” (buồng).

Trầm Lãng vốn là rất muốn tự mình trông xe, chính là Tần Tứ nương kia ánh mắt sợ hãi lại khiến y kìm nén không đành tâm nói đến những lời này.

Tần Tứ nương quả thực so với sợ quỷ còn muốn sợ Vương Liên Hoa hơn.

Vương Liên Hoa nhìn vẻ mặt Tần Tứ nương kia, cười nhạo nói: “Ngươi sợ cái gì? Cho dù cùng nhau ngủ, ta cũng chưa chắc hội cưỡng gian ngươi.”

Tần tứ nương cúi đầu không nói gì, nàng giống như hạ quyết tâm không trộm liếc mắt Vương Liên Hoa một cái.

Vương Liên Hoa nói: “Ta đi trông xe.” Hắn chậm rãi đứng dậy, mỉm cười nói: “Trầm đại hiệp cũng phải cẩn thận coi chừng ‘Trinh tiết liệt phu’ (người đàn ông trong sạch cương trực) đền thờ kia của ngươi .”

Trầm Lãng nói: “Vẫn là ta đi thôi.”

Vương Liên Hoa mặt lạnh lùng nói: “Loại tính mệnh sống còn gì đó, ta thật khiến ngươi phải lo lắng đến trông coi sao.” Hắn phảng phất tựa như có chút căm giận, phất tay áo đi ra ngoài.

Trầm Lãng cười khổ nói: “Tứ nương, ngươi sớm đi ngủ đi.”

Tứ nương thấp giọng nói: “Đa tạ.” Liền xê dịch đến một góc lều trại, kéo thảm qua quấn lấy thân mình nằm xuống, quay đầu đi không nhúc nhích.

Trầm Lãng dập tắt lửa trại, chính mình cũng đến lều trại bên kia nằm xuống. Thảm mới vừa rồi được lửa trại hong khô thật sự mềm mại, ấm áp bao vây ngụ ở thân thể đã bán lạnh, giống như cảnh trong mơ loại xúc giác ôn nhu. Y nằm ở bên trong, nhớ tới rất nhiều sự, nhớ tới rất nhiều rất nhiều năm trước cuộc chiến cùng Khoái Hoạt Vương, nhớ tới lúc ấy, nữ tử chỉ có mười sáu mười bảy, xinh đẹp xuân hoa Chu Thất Thất, nhớ tới ánh mắt lượng lượng của Hùng Miêu Nhi, thậm chí tựa như còn nhớ tới Bạch Phi Phi ôn nhu nhỏ bé và yếu ớt.

Còn có việc ấy, luôn ngại ngùng mỉm cười, thiếu niên có một đôi mắt tựa như đôi hoa đào. Không biết sao, y nghĩ tới hắn, luôn trước hết khởi nghĩ hình dáng của hắn ở dưới đêm trăng rời đi: hắc y, tái nhợt, gầy yếu, lạnh nhạt, hết thảy yêu mỹ mà giảo hoạt đều tách ra ngoại xác, chỉ để lại một ánh mắt như vậy trong trẻo nhưng lạnh lùng mà cô tịch.

Bọn họ thời thiếu niên phóng túng khinh cuồng, mộng cũ hoan lạc (sung sướng, vui vẻ) xa vời.

Chính như toàn bộ hoa mỹ thanh xuân, tái viên mãn như thể nào, cũng luôn luôn sẽ không ngăn được tiếc nuối.

Vương Liên Hoa nhìn Trầm Lãng chậm rãi từ trong lều đi ra, không cười.

Khuôn mặt hắn thời điểm không cười tuấn tú mà đoan trang ngay thẳng.

Vương Liên Hoa cúi đầu nói: “Ngươi không ngủ?”

Trầm Lãng mỉm cười nói: “Ta nghĩ đến rất nhiều sự, liền ngủ không được.”

Vương Liên Hoa từ từ nói: “Không nghĩ tới ngươi ngẫu nhiên cũng sẽ đa sầu đa cảm.”

Tối nay không trung có tinh vô nguyệt, chỉ có ánh mắt của hắn tựa như ánh trăng đêm đó.

Trầm Lãng nhìn hắn, đột nhiên cảm thấy được có rất nhiều rất nhiều điều muốn nói.

Về y, cũng như về hắn.

Lại chung quy cái gì cũng không có nói.

Nhân sinh bên trong sâu nhất khắc chính là tịch mịch cùng phiền muộn, chẳng lẽ không phải nguyên bản cũng liền không thể nói ra.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.